- Ngon ngọt thật đó...
- Vậy sao không Ở Đây, Ta sẽ Cho ngươi Ăn Mỗi ngày...
Một Thanh Âm Giọng Nhẹ vang lên, Người xuất hiện trước mặt cô, Nhận biết được là Hắn, Nhưng tại sao Hắn lại nhanh vậy...
- Ngạn, Ngươi Tại sao Lại Ở Đây..
Hắn Đến cạnh Cô khẽ cất tiếng, Vừa Mới tỉnh lại Có cảm giác Khí tức của Cô ở gần đây, Hơn nữa Trên Đời này Chắc chỉ có Cô Mới dám vẽ lên mặt hắn.
- Haizz... Phong Nguyệt Trần, Ta Vừa mới chết ngươi không biết đâu, Rất nhiều người muốn giết ta, Ta Bị Đâm một nhát, Được một Vị Thần Quân Nhận Làm Hậu Cần.. A~ Ngươi biết ta khổ lắm không.
Ngạn ly vừa nói vừa Giả khóc, Lúc đầu Phong Nguyệt Trần cũng bán tin bán nghi, Nhưng nhìn thấy cái bóng của Cô thì Hoàn toàn Hiểu mọi chuyện, Nếu cô muốn Giả Vờ thì Hắn sẽ theo..
- Vậy ngươi đến chỗ ta đi, Ta Cũng là Thần Quân...
- Không, Không, Vị Thần Quân Đã thu nhận ta đẹp trai hơn ngươi, Dịu dàng hơn người, cằm kỳ thi hoạ, Thân Hình Rất Đẹp, Cao nữa, Lạnh Lùng, đúng là Người Hợp khẩu vị Của bổn Cô nương ta đấy...
Ngạn ly vừa nói Vừa mơ mộng, Vị này là Cô Dựa theo Diêm Ca Ca của Cô mà Tưởng tưởng, Vị Thần Quân kia Bên cạnh đã đen mặt, hơn trăm Năm không gặp.. Cô liệu còn nghĩ đến hắn không.
Phong Nguyệt Trần Hơi nhăn mày, Bước nhanh Đến Cưỡng Hôn Ngạn Ly, Không kịp cho cô Phản Ứng... Ngạn Ly Thật sự Rất muốn Đẩy Hắn ra nhưng Có gì đó khiến cho Cô Không Thể nào Đẩy ra được.
Hai người Đột nhiên Biến mất đi Trong Vườn Đào,...
Ở Ngôi Nhà Tre, Trong Vườn Đào kia.
Phong Nguyệt Trần Để Ngạn Ly dưới người, Sẳn tiện điểm Nguyệt Cô, Nếu không E là Hắn sẽ bị mắt bẫy nữa..
- Phong Nguyệt Trần Ngươi Điên rồi sao, Ta là Đồ đệ của ngươi đó...
Cô cất giọng quát, Hắn Rời môi Cô Khẽ Duy chuyển đến Cổ.
- Ta biết, Nhưng Đồ đệ Duy nhất của Ta đã nhảy Xuống Tru Tiên đài, Đã chết rồi, Ngươi bây giờ Chỉ là Một người Mà Ta Thật Rất Muốn có được, Hơn nữa Từ bây giờ Ngươi không được Tiếp xúc với Nam nhân khác...
Hắn Dịu giọng, Nâng Một chùm tóc Cô đưa lên miệng Hôn nhẹ..
- Phong...Ưmh...ưm.
Chưa nói hết câu Hắn đã Cúi xuống khoá môi cô, Tức khắc Cảm thấy bản thân hơi lành lạnh, Có gì đó lạ lẫm...Cô Nhìn xuống người... Khuôn mặt Gượng Đỏ Như Cà Chua quát.
- Phong Nguyệt Trần y phục ta đâu...
- Vướng Víu, Dùng Phép Cởi rồi..
- Phong Nguyệt Trần... Có Gan giải Huyệt cho ta..
- Giải Rồi, Ngươi Sẽ chạy mất,..
Trăm năm Đâu phải ít thời gian, Tuy Thiên Giới một ngày bằng một năm ở nhân gian, Nhưng Hắn ở Đây Cứ như là Hàng trăm ngàn năm, Trong các loại bệnh, Khổ nhất là Bệnh tương tư.... Hắn lịch kiếp Cũng chỉ muốn Quên đi Cô, Nhưng lại Gặp Cô Cứ như là Duyên Định sẳn, Nếu bây giờ Lão Thiên gia không để Hắn Gần Cô thì hắn sẽ nghịch ý Thiên gia Để Đến gần Cô hơn.
_________
Vườn Đào Này sở dĩ Không có người canh gác Bên ngoài là Vì Có một Kết Giới rất mạnh Bao bọc Xung quanh, Không ai có thể tùy tiện Ra vào, Ngạn Ly vào được là Nhờ vào Nhẫn không gian Của Phong Nguyệt Trần...