Nụ cười Nguy hiểm Dần Dần Nở trên môi cô một cách nhẹ nhàng, Khiến Phong Nguyệt Trần Cũng nhẹ lòng một chút Cô Không giận hắn...
- Ngạn Ngươi...
- Ta Muốn ăn đào, Hái cho ta Trăm trái Không quá chín, cũng không quá Nhỏ, Trái To, Xanh không hồng, Ăn phải ngọt...
Hắn Làm Cô đau Nguyên Hôm qua, Hôm nay Phải sai khiến Hắn một chút cho hả giận mới được chính hắn đã nói Bảo làm gì Cũng sẽ làm mà dù gì Vườn Đào cũng ở đây.
- Ngươi muốn Ăn đào, Ta đi Hái...
- Khoan Đã..
- Sao vậy, Lẻ nào ngươi còn muốn Cái khác..
- Thu lại Kết Giới xung quanh Vườn Đào đi..
Mặt Hắn Đang vui vẻ bổng nhiên Chuyển 5 phần lạnh lùng, Vườn Đào này Lúc trước Cô nhảy xuống tru tiên đài thì hắn mới Trồng, Chính tay hắn A, Ăn một trái đào Sống thêm Vạn năm, tất cả điều là Hắn trồng, Nếu mở kết giới thì ắt Ngọc Đế sẽ đến Hỏi, Muốn mở Lễ Bàn Đào hái trái đào hắn đi a.
- Vậy Ngươi Hứa với ta... Sau này Ở Cạnh Ta ...
- Tiểu Sư phụ, Ta bị ngươi ăn sạch Rồi, Còn làm gì được Hay là ngươi muốn ta gọi bằng THÚC THÚC...
Ngạn ly Bộ mặt Vô tội Cất giọng, Ánh mắt Đẫm lệ, Hai ngón tay Chỏ chỏ vào nhau Bộ mặt đán thương...
- Ngạn Được rồi, Chỉ cần ngươi muốn Thì sao Cũng được...
Phong Nguyệt Trần cười dịu nhẹ nói, Rồi bước tiếp đi.
Ngạn ly Ngã người Xuống giường, Nhớ đến Gương mặt lúc nảy Cô bật cười khẽ, Đó có thật Là Phong Nguyệt Trần mà Cô từng quen biết hay không,..
- Phong Nguyệt Trần Ngươi cũng có lúc rất dễ thương đấy.
Ngạn ly Vừa cười vừa Lăn tới Lăn lui trên giường, Cảm giác được bản thân đỡ đau hơn thì Lập Tức Vận Công Đều Khí, Tên Phong Nguyệt Trần kia Lúc đó không những Điểm Huyệt Cô mà Còn Phong bế Phép lực của Hại Bây giờ Cô phải Đều khí Lại...
____________
Hai vị Cô nương đang lấp ló Ngoài Ngôi nhà Tre muốn bước vào đó... Nhưng Lại sợ Phong Nguyệt Trần phát hiện....
- Hà Vân, Đừng tự tiện như vậy, Nếu Dạ Nguyệt Thần Quân phát hiện sẽ Rất tức giận đó...
Lam Uyên, Con gái Bắc Hải Long Vương cất tiếng.
- Ngài ấy đã gỡ kết giới Thì Chắc là muốn người khác đến đây đó, Dạ Nguyệt Thần Quân Là Tuyệt Sắc đệ nhất Thiên giới, Không Nhìn Cũng tiếc...
Hà Vân khuôn mặt che một mảnh khăn, dắt tay Lam Uyên đi vào ngôi nhà tranh, Bốn Con mắt kia Liếc nhìn Xung quanh Tìm người Nam Nhân Nhan sắc khuynh Thành kia..
Bổng Chốc, Ánh mắt họ nhìn chăm chú, Vị cô nương đang ngồi luyện khí kia, Tóc Đen dài, Gương mặt xinh xắn, Hoàn hảo từng góc cạnh, Gương mặt này thật khiến người ta Phải Ganh tị mà.
- Đẹp Thật, Dạ Nguyệt Thượng thần là Nữ nhân sao..
Lam Uyên Lần đầu Gặp Dạ Nguyệt cô rất kinh ngạc, Còn Phía Hà Vân hung hăng bước vào Ngôi Nhà Tre kia...
- To gan, Ai Cho ngươi vào Đây chứ,...
Ngạn ly mắt nhắm mắt mở, Thì ra là Tiểu Muội của cô, Lại đến Gây chuyện nữa sao...
- Oa... Có khách đến à...
Ngạn ly Vươn vai, Ngáp ngắn ngáp dài, Nhìn qua hai Vị Cô nương kia.
- To gan, Ngươi xem đây là Đâu chứ nơi Mà Dạ Nguyệt Thần Quân thích nhất, Ngươi muốn vào là vào sao..
- Oa... Phong Nguyệt Trần Có người tìm ngươi kia..
Ngạn Ly Bước xuống Nhẹ nhàng, Thò đầu ra cửa sổ quát...
- Hà Vân, Mau đi thôi, Chắc Vị thần Quân kia không có ở đây đâu..- Lam Uyên Nếu kéo Hà Vân ra ngoài Nhưng Hà Vân hình như không chịu đi..
- Hừh.. Cô ta ở đây được, Ta Đường Đường là Công chúa thiên giới sợ gì...
- Vậy mời tự nhiên, Ta bây giờ Để sức sai bảo Người kia nên, Không có sức cãi nhau đâu...
Ngôi nhà Tre kia Của Phòng Nguyệt Trần dường như được chia ra hai bên, Một bên Ngạn Ly Đang lăn lộn trên chiếc giường kia một bên Hà Vân và Lam Uyên ngồi trên sàn nhà Vì sao chứ? Bởi vì Hai người đã liên thủ lại Đánh Ngạn Ly mà Ngược lại Bị Cô ném ra ngoài một cách không thương tiếc để tránh ô nhiễm không khí.
* Soẹt.. soẹt..
trong căn phòng U ám một bên đó bổng nhiên xuất hiện thêm Một người Nam Nhân, Tay Cằm một rỗ đào, Đặt trên giường Cho Ngạn Ly..
- Êh.. Không đủ trăm trái..
- Trong Nhẫn không gian Có Một Không gian Khác, Ta đem Cả Đào Hoa Cốc Vào đó rồi, Muốn ăn bao nhiêu thì tùy Ngươi..
Hèn chi Hắn lại đi lâu như vậy, Đào Hoa cốc Là một Hòn Đảo riêng biệt từ lâu, Lúc trước Hắn Và Cô lúc còn nhỏ đã từng ở đó.
- Cả Một sơn cốc...
Hắn gật đầu lia lịa, Bên kia Hai người kia dường như đã Trở Thành không khí, Hơn nữa lại còn rất ngạc nhiên về Dạ Nguyệt Thần Quân kia.
- Thần Quân, Hà Vân tham kiến Dạ Nguyệt Thần Quân...
Phong Nguyệt Trần Dường như không nghe thấy, Ngạn Ly nhìn Phong Nguyệt Trần Mà Cầm Đào ăn Tại sao Nhìn hắn Vui vẻ hơn thường ngày, Cười cười nhìn Cô, Nhìn Hắn Ngạn Ly Nghĩ đến Hắn rất giống Mèo con Của Diêm Ca Ca, Đang vẫy vẫy Tai và đuôi.
- Trần, Phía sau ngươi...
Ngạn ly vừa nói vừa chỉ về phía sau Hắn, Trần Quay mặt lại thấy Hai người Kia Khuôn mặt trở lại trăm phần lạnh lùng.
- Cút ra Ngoài.
- Thần~Thần..quân...
- Hà Vân... đi nhanh.. Thần Quân Tức giận rồi...
Lam Uyên nhanh Như gió Kéo Hà Vân đi tạo ra một Đám khói bụi bay mù mịt..
- A... Chạy mất bóng luôn rồi..
Ngạn ly ngó qua cửa sổ Nhìn, Bên cạnh Phong Nguyệt Trần Đưa Cho cô một trái Đào, Khuôn mặt như mèo con vui vẻ ngoan ngoãn.
- Ngươi... Điên À...
Hắn Lắc đầu lia lịa.
- Vậy Thì thế nào..Hay Bị bệnh gì, Cần ta chữa Thì Tiền Công Sáu con số.
Hắn Vẫn lắc đầu mà Mong chờ.
Thấy Hắn Không bình thường, Cô Đưa Tay Lên Trán Hắn...Không có gì bất thường.
- Ngạn, Thứ Ta Muốn là Thù lao...
Hắn nắm Chặt tay Cô Kéo về phía Mình Rồi đưa Tay vịnh đầu Cô Hôn Nhẹ Rồi vịnh trán Cô Chạm trán Mình..
- Vị Đào rất ngọt...
- Vô sỉ, Sắc lang.
Ngạn Ly vừa cất tiếng còn tay Thì văng bỏ Trái Đào kia đi.