Đêm Nay Là Đếm thất Tịch, Cũng là Đêm Trăng Tròn, Tóc Ngạn Ly lại Chuyển màu trắng, 1 Màu trắng Tinh khiết Trắng đậm như tuyết....
- Haizz... Đêm Trăng Tròn...Phép thuật tuy mạnh được nhưng chỉ tiếc,Diêm ca không ở đây Tỷ thí với Huynh ấy một trận...
Trên một nóc nhà nào đó, Vị cô nương Kia u rầu, Bảo Bảo Chạy đi chơi rồi, Quả nhiên là thấy Vui bỏ bạn mà...
Ngạn Ly Đeo Bán mặt nạ lên rồi cũng nhảy xuống, Thất Tịch Vui như vậy, Ngạn Ly tất nhiên sẽ không bỏ qua rồi...
________
Y phục Màu Đỏ gọn gàng, Tóc cột lên cao, Trên tay cằm rất nhiều đồ ăn vặt, Vừa đi vừa ăn rất ngon A.
Bước Ngang qua một ngôi miếu Nguyệt lão, Oa Rất có nhiều người Đến Thắp nhan, Cầu nhân duyên Xin phước lành...
- Nếu tam giới Có thần Tốt thì sớm muộn gì cũng chết sớm, Hằng ngày Hàng trăm ước nguyện của Kẻ khác không phiền chết cũng mệt mà chết...
Ngạn ly khẽ giọng nói, Cô cũng là Thần Nên rất hiểu thần Tiên là thế nào, Nhân Giới tu tiên là Đã Ngịch Thiên Còn muốn Thiên giới Bảo Vệ sao, Tự tay Bản thân tạo nên kỳ tích,thứ mình muốn chẳng phải là tốt hơn sao...
Đứng nhìn Miếu Nguyệt Lão một hồi, Mắt Ngạn Ly bổng nhiên sáng ra, Tên Nguyệt Lão kia sao có nhiều đồ ăn ngon được cúng tế và sao có rất nhiều Ngân Lượng vậy không công bằng chút nào..
- " Nguyệt Lão.. Ông ra đây.."
Ngạn ly Lạnh giọng dùng thiên lý truyền Âm, Phải Mượn Nguyệt Lão một chút mới được, Dù sao Cô cũng mua thức ăn hết rồi.
Một lão già lưng khom khom, Râu tóc bạc trắng, y phục màu đỏ Hỷ sự, Trên tay Cằm một Cái gậy chống Đỡ...
- Ngạn... Ngạn Vương Điện hạ... Ngạn Vương.. Ngài có dặn dò gì đến Lão thần...
- Bản Vương Hôm Nay Tự nhiên muốn Giết Một Vị thần Bổng nhiên gặp Miếu của Ông, Nên Ông sẳn sàng chưa..
Ngạn Ly cười hiểm bẻ khớp tay, Vừa nghe hết câu nói thì Nguyệt Lão quỳ xuống dập đầu sợ hãi, miệng Lấp bắp..
- Ngạn Vương tha mạng, Ngạn Vương..tha mạng...Lão Thần còn có Rất nhiều Chuyện rất nhiều nhân duyên chưa gắng kết, Ngạn Vương ngài không giết thần....
- Được.. Ta không giết ngươi,.. Mạng ngươi Có gì đuổi được...
- Ngài.. Ngài chỉ cần Nói, Dù là Lên núi đao xuống biển lửa thì thần..
- 1 Vạn lượng vàng, 1 Ngàn Viên Linh thạch Là Ta tha mạng...
Ngạn ly cười hí hửng nói, Mấy thần tiên này đúng là dễ lừa mà...
- 1...1 Vạn lượng... Ngạn Vương thần không có nhiều Ngân Lượng...
- Vậy Bổng lộc từ Ngọc Đế Ở đâu, Thiên giới sẽ không keo kiệt nên Bây giờ là 1 vạn 5 Ngàn lượng vàng...
- 5 Ngạn lượng..- Nguyệt lão..
- 2 Vạn lượng.. Hay là Cái Đầu của ngươi..
- Vâng...vâng.. Ngài Đợi thần một lát...
Nguyệt Lão Biến mất, Nếu Để Ngạn Ly vào Miếu Nó không tang tành thì cũng nghèo rớt mồng tơi.
______________
Một lúc sao.
Ngạn ly Bây giờ Thành Người giàu rất giàu mới đúng, Linh thạch Ở Nhân giới chưa có ai biết đến chỉ cần đem bán Là hàng vạn Lượng là điều bình thường rồi... Không cần phải Trộm tiền hay bảo Vật của Chiến Vương phủ đem đi bán nữa rồi.
Đi loanh quanh Một hồi, Lại đi đến nơi Thả Hoa đăng trên Dòng sông Nhỏ Đầy Ấp những hoa đăng trôi bồng bềnh trên Mặt nước kia..
Một thân nam nhi, Dung mạo phong hoa tuyết nguyệt kia đang đi đến trên tay Cằm một đoá Hoa Đăng Đưa cho Ngạn Ly
- Trần..
Phong Nguyệt Trần kia Dường như là Âm hồn bất tán ở đâu cũng thấy hắn được, Nhưng tại sao Hắn lại nhận ra được cô.
- Ngạn, sao tóc ngươi..
Ngài Nâng một chùm tóc Ngạn Ly lên nhìn nó cất giọng, Tóc cô Màu đỏ rực Ngài đã ngạc nhiên rất nhiều rồi bây giờ lại màu trắng..
- Khụ... khụ... Ta đã già rồi, Mong Tần Vương đừng Hãy tha cho ta...
Ngạn ly Giả vờ ho... Giọng hơi Khàn khàn nói Như là Lão bà bà,..
- Ngươi yên tâm, Bổn Vương Trừ khi chán ngươi rồi mới để ngươi đi, Nếu bổn vương chưa đồng ý dù ngươi thành Bà Già đến đâu thì cũng chẳng thoát khỏi tay ta đâu..
Phong Nguyệt Trần Vừa nói vừa đưa tay tháo bán mặt nạ ra, Nhìn chằm chằm Ngạn ly một hồi thì Đeo lại trả cô..Ở Hình dạng Tóc đen Thì Cô đã Khiến người ta vừa gặp đã Đổ rồi, Tóc Huyết Đỏ trông Cô còn Khuynh nước khuynh Thành hơn mà Bây giờ Tóc lại Màu trắng Nếu không đeo trả cô thì ắc ngài sẽ Giết rất nhiều người trông hôm nay...
Ngài Quay mặt đi Khuôn mặt hơi ửng đỏ cất giọng.
- khụ..khụ.. Ngạn Lần sao Đi ra ngoài Vương phủ Phải Tuyệt đối Đeo mặt nạ vào Hoặc là Bổn Vương đi theo, nếu không Bổn Vương Sẽ khoá Xích ngươi, lại cho đừng Chạy lung tung...
- Êh... Ta thế nào Cần ngươi quản à... Mà Ngươi có thấy Bảo Bảo không cậu ấy bỏ ta lại rồi chạy đi.....
Chưa nói hết câu thì Bổng nhiên Tần Vương quay mặt lại nhéo mặt cô...Dường như ngài đang rất giận.
- Bổn Vương chưa hỏi tội ngươi là đã tốt lắm rồi, Còn ở đó mà Nghĩ về người khác, Ngươi xem bổn vương là kẻ không tồn tại à..
- Au..đau....Phong... Nguyệt Trần.. Bỏ tay... ra..
- Không, Ngươi nghĩ đến người khác Khi ở cạnh ta, đừng mong bổn vương dễ dàng bỏ qua..
____________'