• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì một số lý do nào đó mà Phong Nguyệt Trần Đi theo Ngạn Ly suốt đêm Thất Tịch Với Bộ dạng Lạnh Lùng, Ánh mắt Nguy hiểm kia Doạ bao nhiêu người Mà Ngạn Ly tiếp xúc..

- Nè, Trần Sao ngươi biết ta vậy, Ngươi chưa từng thấy ta trông bộ dạng này mà...

- Nhẫn!. Truyện Ngược

Phong Nguyệt Trần văng một câu lạnh lùng, Ngạn Ly nhìn Xuống ngón tay, Thì ra là do chiếc nhẫn Này, Nên Hắn mới Biết là Cô biết vậy tháo ra rồi văng đi rồi, Nhưng chỉ có điều Tháo Thì tháo không được hơn nữa tiền Của cô còn rất nhiều Ở trong đó.

- Ngạn, Lúc nảy Ta thấy trong Nhẫn không gian Sao có nhiều viên đá kỳ lạ, biết phát sáng vậy...

- Đó là Linh thạch, Dùng nó tu luyện tăng Giai rất nhanh Một Ngàn Viên Linh thạch là Ta Lấy từ một Vị Tiên nhân, Mang Danh là Thần Tiên ta thấy ai nấy cũng Sợ chết cả..

Cô lạnh lùng nói.

Hai người cùng đi về phía trước Vì tội nghiệp Tần Vương Nên Ngạn Ly đã Cho Hắn một cây kẹo hồ lô của cô Để không có người nói Ở Chiến Vương phủ Đồ tốt cũng bị cô lấy đi kiếm tiền hết rồi Mà Một thứ tốt của Cô cũng không cho Hắn.. Vậy e là không tốt.

Đi một hồi Hai người Vô tình đi đến Nơi Mà Các Giai nhân tất cả ở Thành này Tụ hợp lại Thi diễn Cằm nghệ, Và nhan sắc để xem Ai là Hoa khôi Thành Năm nay và được tuyển vào Cũng...Và Cũng là Lễ Xem ai Xứng Đán với Danh là Thiên Hạ Đệ nhất Cầm Sư..

- Ngươi xem có hiểu Cằm Nghệ hay không, Chắc là không đâu nên Đi Thì hơn.

Phong Nguyệt Trần Quay lưng đi thì Ngạn Ly Kéo tay áo Hắn lại, Giọng cười nhẹ Nói..

- Phong Nguyệt Trần, Ta muốn xem Xứng danh là Đệ nhất Cầm Sư ở Thiên Quốc này, Đàn hay đến thế nào..

Cầm sư! Cô là Cầm Sư nên dĩ nhiên rất muốn biết Ai là Thiên Tài về cầm Ở Nhân giới, Tam giới Ai mà Không Biết Ngạn Vương thế mạnh Là cầm Sư và Phù chú, Rất ít khi sử dụng kiếm, Tiếng cầm của Ngạn Vương Có thể Khiến người ta quên mất u sầu, thoải mái, Mạnh mẽ nhưng cũng có thể lấy mạng người khác, Điều khiển Tâm lý cảm xúc của người nghe, khiến người khác bán sống bán chết...

- Ngươi có Hứng sao, Bổn Vương cũng biết chơi Đàn..

- Dẹp qua đi, Lần này Ta muốn nghe Họ thi Đàn...

- Vậy đi theo ta....

Trần Dẫn Cô Đến Khán Đài Nơi phía Người Hoàng Cung Đến Ngồi để Nhận Xét, Các Tuyển thủ, Ai cũng Mừng thầm mong được Tần Vương chú ý và Ôm mộng tương tư với ngài khi thấy Nhan sắc Yêu Nghiệt Của Ngài..

- Ha! Hình Như Tần Vương được nhiều người Để ý đến quá thì phải A...

Ngạn ly lạnh giọng cất tiếng, mang theo ý khẽ cười..

- Ngươi Ghen À...

Trần Cười tà mị Nhìn Cô.

- Phải, Phải Ta ghen Ngài Với đám mỹ nữ kia, Bọn họ Xinh đẹp như Hoa thế này tại sao lại để ý ngươi chứ, Không để ý đến Ta sao..

Cô hầm hực nói,..

Phía dưới..

Từng nữ Giai nhân đến và gãy đàn, Người nào cũng xinh đẹp như hoa, Đàn lại hay nữa, Thật khiến cho kẻ khác Không kiềm chế được mà nhìn say mê.

- Ngạn, Bổn Vương Cho phép ngươi nhìn ta.

Thấy ngạn ly nhìn đám kia một cách chăm chú, Ngài cất giọng, Khiến Cho cô suýt nữa phung hết Ly trà vừa uống lúc nảy rồi..

- Khụ...khụ..Cửu thúc thúc à, Ta biết thúc Dung mạo Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Chim Sa cá nhân thật nhưng ta đến đây để xem Những người kia đàn.. A..

- Nhưng người Nhìn họ Dường như không nhìn cách Đàn...

- Trần, Ta biết Ngươi đang nghĩ gì, Nhưng Ta là Cháu của ngươi, Ngươi là Thúc thúc của Ta, Cho nên Chúng ta Không nên Thân quá mức...

Ngạn ly Nhìn Những Giai Nhân kia mà cất giọng hơi buồn, Cho Dù Cô không Dùng Cách này để Ngài Tránh Xa Cô thì Dù sao, Cô cũng là Thần Mãi mãi không thay đổi được, Cô sẽ không bao giờ chết Nhưng Ngài thì khác Ngài là Con người, con người Sinh lão bệnh tử là điều hiển nhiên, Cô Đã cố gắng Không Động lòng rồi, Kiếp này chỉ là một kiếp Của Cô không hơn không kém....

- Bổn Vương biết, Biết ngươi là Nữ nhi của Ngũ Ca, Biết ngươi là Cháu ta, Ta biết tất cả, Và ta đã cố gắng Không Đến gần ngươi, Cố gắng không Để ý đến ngươi, Cho đến Khi Lúc Ở Huyễn Cảnh Và khi ngươi xuất hiện trở lại, Ta không muốn mất ngươi lần nữa, không muốn Ngươi Bị gì cả, Có lẽ Ta thật sự Yêu ngươi rồi! Ngạn.

Ngài vừa nói vừa Gượng cười, Lúc đầu ngài nghĩ Ngài có hứng thú với cô chỉ là điều nhất thời, Nhưng không biết từ khi nào Ngài lại Biết Lo lắng Cho người khác, Muốn những điều tốt đẹp nhất của ngài cho người đó! Trên đời này thật sự có rất nhiều loại người khác nhau, Nhưng người Có thể khiến ngài Từ một người Khó gần, lạnh lùng,vô cảm thành người dịu dàng, Biết cười, Biết Giận Thì có lẽ đó Chỉ Có một Người Chính là Cô.

- Từ khi Mẫu thân Ta mất đi, Ta không hề Tin tưởng bất cứ một Ai, Tiên Hoàng cũng vậy, Thấy ta có căn cơ tu luyện, Lợi dụng ta Chính chiến Xa trường Hằng năm, Bảo vệ lãnh thổ, Có khi Lại nghi ngờ ta phản quốc lại phái người đếm Ám sát ta, Nên Mới Có Cửu trùng điện như bây giờ... Nhưng không biết tại sao Gặp ngươi ta thấy rất yên tâm, Ngươi lừa ta, Khiến ta muốn Giết ngươi, Ngươi cứu ta, Trộm đồ của ta... Ta cũng chẳng quan tâm..

Ngạn Ly Nhìn Ngài Mà cảm giác Đồng cảm, Không ngờ Vị Tần Vương ai cũng xưng hô là thần lại có lúc và quá khứ như vậy...

- Haizzz... Trần, Hôm nay để ta đãi ngươi một Chầu rượu, Rượu của ta Ngươi tìm khắp thiên hạ cũng chẳng có đâu, Nó là độc nhất vô nhị đấy, Ta rất thích uống nó đấy, Nhưng lần nào trộm uống cũng Bị Diêm Ca phạt, Bây giờ ta có Hai hủ đây...

Ngạn ly cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK