• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tài sản của Liễu Xuyên trải rộng khắp toàn cầu, lần này ông đến Trung Quốc không chỉ để đầu tư vào mỗi mình Lý Cố. Vài ngày nữa ông sẽ rời đi, trước khi đi, ông hẹn Lý Cố cùng đi lễ Phật.

Liễu Xuyên bề ngoài trông rất giản dị, không giống một người sở hữu khối tài sản kếch xù, mà giống một cư sĩ sẵn sàng xuất gia bất cứ lúc nào. Nhưng Lý Cố mấy năm nay bôn ba khắp nơi, ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều, có thể nhìn ra bộ đồ tưởng chừng bình thường của ông ta ít nhất cũng phải đáng giá sáu con số.

Ông nói với Lý Cố: “Lúc trước tôi đầu tư vào cậu là vì lý lịch của cậu khiến tôi rất tò mò, một người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi như cậu dựa vào động lực nội tâm nào để thúc đẩy bản thân trở thành cậu của ngày hôm nay?”

Lý Cố thản nhiên đáp: “Nghèo khó. Nếu ông đã từng trải qua, ông sẽ hiểu. Ông không muốn bị nghèo khó nhấn chìm, ông muốn thoát khỏi cảm giác bất lực đó, ông phải luôn tiến về phía trước.”

Liễu Xuyên chỉ mỉm cười, không bình luận gì thêm.

Tối hôm đó, Lý Cố đi theo xe của Liễu Xuyên đến ngôi chùa, trước đây anh luôn nghĩ những khu nghỉ dưỡng kết hợp chùa chiền kiểu này chỉ để lừa người, không ngờ lại có người thực sự đến ở. Liễu Xuyên nói ngày mai muốn đi dâng hương đầu tiên, thế mà tối đến lại kéo Lý Cố đi ngâm suối nước nóng đến tận khuya, Lý Cố thực sự nghi ngờ ông ta sẽ bỏ lỡ mất.

Đến sáng hôm sau mới biết thì ra hôm nay chùa không mở cửa cho khách tham quan, vẫn luôn đợi bọn họ đến.

Lý Cố kinh ngạc đến mức quên cả kiểm soát biểu cảm. Trợ lý của Liễu Xuyên nhắc nhở anh rằng tiền cúng dường hàng năm của ngài Liễu đủ để xây thêm một ngôi chùa như thế này. Lý Cố vừa định lên tiếng, Liễu Xuyên đã mỉm cười hiền hòa: “Tôi đến đây để hoàn nguyện, Phật Tổ sẽ thấu hiểu cho tôi.” Vợ ông trước đây sức khỏe không tốt, Liễu Xuyên đã đến đây cầu nguyện. Ông nhìn quanh rồi nói: “Chỉ khi đến đây, cậu mới biết được tình yêu đích thực của mình là gì, muốn cầu nguyện cho ai.”

Lòng Lý Cố như bị chấn động mạnh.

Bao nhiêu năm nay anh bươn chải, sự nghiệp đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc đời Lý Cố, nhưng lúc này đây, đứng trong chính điện trang nghiêm yên tĩnh, anh dường như quên hết mọi thứ phù phiếm bên ngoài. Anh bỏ hết số tiền mặt mình đang có vào hòm công đức, thành tâm quỳ lạy, khoảnh khắc ấy, anh rất rõ ràng, anh không có quá nhiều mơ ước và tham vọng. Anh chỉ mong Kỷ Hàn Tinh bình an trở về, anh chỉ muốn Kỷ Hàn Tinh.

Bước ra khỏi chùa đã là chiều muộn, Liễu Xuyên đưa anh đến một khách sạn cao nhất xung quanh, cao hai mươi tám tầng. Liễu Xuyên dẫn anh nhìn xuống từ cửa sổ kính trên tầng thượng.

Lý Cố hơi hoang mang, không biết tại sao nhà đầu tư của mình lại đột nhiên đưa mình đến đây.

Liễu Xuyên mỉm cười với anh: “Lý Cố, tôi rất thưởng thức cậu, nhưng dạo này trông cậu có vẻ có tâm sự. Tôi không biết suy đoán của mình có đúng không, tôi hy vọng cậu có thể tiến xa hơn nữa. Cậu phải thường xuyên đến những nơi cao hơn để nhìn xuống, rồi học cách đứng trên cả tiền bạc, học cách dùng chúng để đạt được mục đích. Chỉ có như vậy, cậu mới thực sự tận hưởng được quá trình kiếm tiền, tôi mới tin rằng cậu có thể tạo ra nhiều của cải hơn cho tôi.”

Lời nói của Liễu Xuyên vô tình gõ vào trái tim anh, đúng vậy, anh biết mình không còn là chàng trai trẻ năm xưa bị dồn đến đường cùng chỉ vì một chút tiền, nhưng anh cũng chưa bao giờ thực sự tách mình ra khỏi con người trước đây. Anh giống như một kẻ tập sự võ công, tay cầm lợi kiếm nhưng lại không biết cách sử dụng.

Lý Cố nhìn theo ánh mắt của ông, phóng tầm mắt ra xa qua khung cửa sổ kính lớn, cả thành phố rực rỡ phồn hoa đều thu vào tầm mắt. Hai người thầy của anh cũng từng nói với anh, tâm sự của tuổi trẻ nên gửi gắm vào trời cao. Một người như Lý Cố, không ai sợ anh bước đi không đủ vững vàng, chỉ sợ anh chui vào ngõ cụt, không thể thoát ra được nữa.

Giây phút này, trong lòng anh bỗng nhiên rộng mở, tất cả sợ hãi, phiền não đều bị sự kiên định trong đáy lòng xua tan. Đứng trên tầng thượng của khách sạn hai mươi tám tầng, anh nhận thức rõ ràng mình không còn là chàng trai nghèo năm xưa bất lực trước số phận, anh đã có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều năng lượng xã hội, anh phải học cách dùng những lợi thế này để bảo vệ người mình yêu.

Liễu Xuyên không nán lại đây lâu. Ông chỉ tiện thể chỉ điểm cho Lý Cố, đối với ông, Lý Cố chỉ là một cỗ máy kiếm tiền đắc lực, Liễu Xuyên không có ý định can thiệp quá sâu.

Trên đường về, Võ Tân đến đón anh, anh hỏi Lý Cố có muốn về thẳng căn nhà nhỏ nghỉ ngơi không, Lý Cố nói: “Tối nay đã hẹn mấy người bạn ở thành phố đến đánh bài, anh đưa em đến câu lạc bộ trên đường Lăng Huy.”



Mấy năm trước, Thiệu Đại Quân bị đá rơi trúng vai khi đang làm việc ở công trường, trên vai luôn có vết thương cũ. Công việc không thuận lợi cộng thêm thời tiết mưa gió liên miên những ngày gần đây khiến vết thương cũ của ông tái phát, ông đành phải về quê nghỉ dưỡng.

Thiệu Lực run rẩy trong căn nhà thuê, ban đầu anh ta không muốn dính líu đến thứ đó, nhưng gần đây mọi chuyện thực sự không suôn sẻ, có người nói với anh ta chỉ cần hít một hơi, mọi phiền não sẽ tạm thời quên hết. Thiệu Lực không đụng đến thứ đó, đối phương cố ý khiêu khích anh ta: “Mày không tự tin vào bản thân à? Sợ dính vào là không cai được nữa? Hay là sợ không có tiền hút?” Tất nhiên Thiệu Lực cũng nghĩ như vậy, nhưng đối phương đã nói ra, anh ta nhất định phải tỏ ra khinh thường.

Hôm nay trên đường anh ta còn nhìn thấy Tiểu Văn, đi cùng với Đồ Ngọc Minh. Bao năm trồi qua, Tiểu Văn không hề già đi, cô đang ở độ tuổi đẹp nhất, cả người như một đóa hoa đang khoe sắc. Thiệu Lực thừa nhận mình hối hận, nếu năm đó anh ta không đi con đường này, không chia tay với Tiểu Văn, thì giờ này, anh ta cũng đã có một gia đình rồi? Thế nhưng chỉ vì lần này, những gì anh ta cố gắng bao nhiêu năm nay ở thành phố đều tan thành mây khói.

Anh ta ra ngoài sớm hơn Lý Cố, người khác bằng tuổi anh ta có thể vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu, còn anh ta đã cảm thấy mình bị cuộc sống dày vò từ lâu. Anh ta thậm chí còn không dám để người khác biết rằng mình mù chữ.

Cuối cùng, Thiệu Lực cũng xiêu lòng trước những lời dụ dỗ, thử dùng thứ bột trắng đó.

Anh ta cảm nhận được niềm vui sướng tột độ như sắp bay lên, có thể kéo linh hồn anh ta ra khỏi thể xác, tạm thời thoát khỏi tất cả những gì anh ta muốn trốn tránh.

Số tiền tiết kiệm của anh ta nhanh chóng bị đốt sạch. Ban đầu là không đủ tiền, sau đó đến cả hàng cũng không còn. Anh ta lại đến vũ trường, không biết ai đã báo cảnh sát hai lần, Thiệu Lực không tìm được những kẻ bán lẻ ma túy đó nữa. Nhưng cơn nghiện lại ập đến, anh ta cảm thấy mệt mỏi, bồn chồn, nước mắt nước mũi không kiềm chế được mà tuôn ra, anh ta cảm thấy nhân phẩm của một con người đang dần rời xa mình.

Anh ta biết còn một người có thể cung cấp ma túy cho mình… nhưng Trần Phi là kẻ không bao giờ nể nang ai, bây giờ anh ta không còn gì, liệu đối phương có chấp nhận giúp đỡ mình không?

Lý Cố xuất hiện vào lúc này, anh thản nhiên ném cho Thiệu Lực hai cọc tiền mặt: “Mày biết nên tìm ai rồi đấy. Liên lạc với hắn ta, đến vùng ven biển.”

Thiệu Lực nhìn Lý Cố với vẻ khó tin: “Mày biết tao chơi cái này à? Mày vẫn luôn cho người theo dõi tao sao?”

Lý Cố nhẹ nhàng xoa xoa chiếc đồng hồ trên tay, đã là mùa đông, dù là kim loại đeo sát người nhưng sờ vào vẫn thấy lạnh. “Tao không quan tâm đến mày, mày đi đến bước đường này là do lựa chọn của mày. Nhưng đã đến nước này rồi, nhận sự giúp đỡ của tao cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất tao có thể cho mày sống sót, còn hơn là tiếp tục chịu đựng như bây giờ, không phải sao?

Thiệu Lực đột ngột lao đến, vồ lấy hai cọc tiền, siết chặt trong lòng, sau đó cảnh giác nhìn Lý Cố: “Mày cho tao cầm tiền đi? Chỉ đơn giản vậy thôi? Mày muốn gì?”

Lý Cố mỉm cười với Hắn. Lúc rời nhà, Kỷ Hàn Tinh đã rút sim điện thoại, đến nay vẫn chưa hề liên lạc với anh lần nào. Anh biết đó là vì Tinh Tinh sợ anh sẽ gặp nguy hiểm nếu tự mình đi tìm. Mặt khác, đó cũng là cách Kỷ Hàn Tinh tự bảo vệ mình, càng cắt đứt liên lạc với bên này, cậu ấy càng không bị nghi ngờ.

Lý Cố từng có ý định một mình xông vào hang cọp đi tìm người, nhưng anh hiểu rõ nỗi khổ tâm của Kỷ Hàn Tinh, sau khi xúc động qua đi cũng bình tĩnh lại. Anh tay không đi tìm cậu ấy, cho dù có cùng Kỷ Hàn Tinh vào được ổ thuốc phiện đó thì có thể làm được gì? Nhưng Lý Cố hiện tại, ông chủ Lý với khối tài sản hàng chục triệu tệ lại khác. Anh có rất nhiều tiền, chỉ cần anh muốn, anh có thể tìm ra rất nhiều cách.

Lúc này anh rất cần một người có thể trà trộn vào bên cạnh Kỷ Hàn Tinh mà không bị nghi ngờ, người này còn phải là người có thể lợi dụng, Thiệu Lực chính là một lựa chọn phù hợp.

Anh thản nhiên nhìn Thiệu Lực: “Tao muốn Tinh Tinh trở về. Còn mày, mày có thể liên lạc được với người ta, đơn giản vậy thôi.”

Thiệu Lực do dự: “Lý Cố… mày tin tao như vậy sao?”

Lý Cố cười nhạt, nhìn thẳng vào Thiệu Lực: “Tao không tin mày, nhưng tao tin ít nhất mày cũng có hiếu với chú Thiệu.” Ánh mắt Thiệu Lực bỗng trở nên sắc lạnh. Lý Cố chỉnh lại cổ tay áo vest của mình: “Chú Thiệu hiện tại rất khỏe, viện dưỡng lão tao tìm còn có người chuyên mát xa trị liệu cho chú ấy, mày yên tâm đi.”

Không đợi Thiệu Lực trả lời, Lý Cố liền nhét một chiếc điện thoại mới vào túi anh ta: “Ngày mai là ngày tốt. Liên lạc được với Trần Phi thì đi ngay đi, nhớ dùng điện thoại này báo cáo tình hình cho tao thường xuyên, mày sẽ có tiền, chú Thiệu cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK