'Cái ... cái tên này, anh điên rồi hay sao, bỏ ra ... đừng có chạm vào tôi ... nếu không ngày mai tôi đảm bảo sẽ là ngày giỗ anh'
Ngày mai cô sẽ cho hắn chết không toàn thây
Lâm Doãn lắc lắc cơ thể không cho hắn chạm vào
Bạch Dạ Phi Long hôn cổ cô, tay bận bịu cởi nút áo sơ mi của mĩ nhân trước mặt
1 đường trượt xuống, ở nơi rãnh sâu mê hoặc kia đưa lưỡi l.i.ế.m l.á.p
'Anh có nghe ... ưm ... tôi nói ... tôi nói không ... mau bỏ ... ra'
Cô khó khăn phản kháng, giọng nói run rẫy đứt quãng
Hắn chẳng thèm quan tâm, cứ tham lam thưởng thức cơ thể thơm tho
Tay hắn vòng ra sau tìm kiếm nút áo ngực
Pực ... đồi núi kia hiện ra
'Ah ... Bạch Dạ Phi Long tôi phải giết anh!!!'
Hắn ngồi dậy , từ trên cao như đế vương nhìn xuống
Bàn tay nắm 1 bên tròn trịa bóp nó đến méo mó
'Vậy thì ngày mai hay ngay bây giờ mới là giỗ của anh? Tiểu Doãn, lời em nói thật không đáng tin'
Tới lúc này còn dám bắt bẻ cô?
Lâm Doãn cắn răng nghiến lợi, vừa uất ức vừa xấu hổ, cô biết hắn chẳng mặn mà gì mấy câu hăm doạ của cô, nhưng vẫn không nén được mà gào to
'Gia đình tôi biết những chuyện anh làm chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, quay đầu là bờ, bây giờ anh dừng lại tôi sẽ không truy cứu nữa!!!'
Caravat hắn trói tay khiến cô không thể thoát được, hiện giờ cơ thể xinh đẹp lại ẩn hiện trước mắt
Bạch Dạ Phi Long quên mất cơn tức khi nãy, giờ đây chỉ muốn trêu chọc
Hắn cười nhạt
'Ý em là ... Khương Mộc gia?'
Quả nhiên hắn đã điều tra qua, cho nên hắn bây giờ chỉ là muốn hù doạ cô
Không thể hành động lỗ mãn được nữa
'Anh biết rồi sao?'
Lâm Doãn giả vờ ngạc nhiên phân tán sự chú ý của hắn
Cô phải đàm phán cho thật khôn khéo
Hắn lại cười, bàn tay nam tính đưa lên vuốt ngược mái tóc ra phía sau
Tuy không muốn thừa nhận nhưng xét về ngoại hình, vóc dáng, hắn giống như 1 pho tượng thần thoại
Không tý mỡ thừa, trông cực kỳ quyến ....
Ách, cô đang suy nghĩ vớ vẫn gì thế?
Là yêu nghiệt mới đúng, hắn thật sự chỉ là tên khốn kiếp siêu cấp đẹp trai mà thôi
Lâm Doãn, phải tỉnh táo, không được đầu hàng trước sắc đẹp đó
Nếu không ngày tháng sau này của mày sẽ rất thảm nha
Bạch Dạ Phi Long nhìn cô sử dụng tiểu xảo để qua mắt con nít đó thật sự không nhịn được cười
Có lẽ những tên ngu ngốc khác sẽ bị dắt mũi
Nhưng bang chủ Hắc bang như hắn đã tắm máu không biết bao nhiêu trận, đối mặt biết bao âm mưu quỷ kế mà lại bị lừa gạt thì chẳng phải sẽ bị cười cho mất hết mặt mũi sao?
'Anh tất nhiên là biết' hắn nhìn trong mắt cô len lói ánh sáng hi vọng liền nói thêm
'Nhà vợ không thể xem thường'
Nói xong liền đẩy áo ngực cô lên cao rồi cúi đầu chôn mặt vào nơi mềm mịn đó
'Ah ... đồ khốn kiếp nhà anh'
Cô lại vùng vẫy điên cuồng, con mẹ nó, không đẩy ra được
Hắn nhếch môi, đôi mắt như thể muốn nói rằng bản thân biết được tất cả âm mưu của cô vậy
'Nếu em định kéo dài thời gian chờ cái tên khốn kiếp khi nãy gọi người đến giải quyết anh, đồng thời ba mẹ em cũng sẽ biết và lao đến rút gân lột da anh thì em cứ tiếp tục mơ đi. Em nghĩ sau khi thằng chó đó mở miệng nói những lời bổ báng phu nhân tương lai của Bạch Dạ Phi Long còn có thể rời đi?'
Lâm Doãn chấn động
Thảo nào lúc nãy khi tên đó bò ra ngoài, cô chẳng nghe được bất cứ tiếng động gì nữa
Cái tên máu lạnh vô tình này, đã cho người xử lí rồi
Nhưng chuyện đáng nói bây giờ là không có ai thông báo vậy thì cô phải làm thế nào đây?
Bị trói như thế này ...
À, có rồi, cô không còn giãy giụa nữa, hướng đôi mắt ngấn lệ về phía hắn nhỏ giọng
'Anh cởi trói cho tôi trước đi, tay tôi đau hình như chảy máu rồi'
Hắn nghe lời làm theo, cô ngồi dậy xoa xoa cổ tay bị sưng đỏ
Cái tên cầm thú này!!!
Lửa giận bừng bừng ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang đứng ở trước cửa phòng ném cái túi xách của cô ra ngoài rồi khoá trái cửa