Chìa khoá dây xích hắn luôn mang theo trong người, làm sao có thể lấy được?
Ngày qua ngày, Hoan Hoan càng rơi vào tuyệt vọng
Cô bây giờ chẳng khác gì nô lệ, những lúc như vậy cô lại căm hận hắn hơn
Thật sự chỉ muốn 1 đao đâm chết tên ác ma này
Hôm nay đến tận khuya hắn mới về, trên người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá
Cô chịu không được ho khan vài tiếng, hắn nhíu mày ném vỡ chai rượu đang cầm trong tay khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh
Trong cơn say có pha lẫn tức giận, hắn quát
'Thái độ đó của em là ý gì, đang khinh thường tôi sao'
Hoan Hoan có chút lo lắng, không muốn chọc hắn đành phải nhỏ giọng
'Anh say rồi, nghỉ ngơi cho tỉnh táo đi'
'Đầu óc tôi không tỉnh táo?' Hắn nhấn mạnh từng chữ
Bước chân chệnh choạng hướng về phía cô, ngồi lên giường. Tay cầm sợi xích đang trói thỏ con bé nhỏ
Cô nghiêng người về phía sau, hắn lại nhoài người đến rút ngắn khoảng cách
Bất thình lình kéo mạnh sợi xích, giọng nói có chút uy hiếp
'Em dám nói đầu óc tôi không tỉnh táo, đang chế giễu tôi sao?'
Ông trời ơi, cô chỉ là bảo hắn nghỉ ngơi, nào có bảo đầu óc hắn không tỉnh a? Nói vậy khác gì nói hắn có vấn đề về thần kinh. Cô đúng là tuyệt vọng, nhưng chưa đến mức muốn chết
Nói gì thì nói, hắn dùng bao nhiêu lực thế này, kéo cô đau thật
Hoan Hoan cố nắm sợi xích ngăn bản thân bị đau, xoay người né tránh nhìn vào hắn, cắn cắn môi mọng
'Tôi ... tôi không có ý đó'
'Không có ý đó? em nghĩ tôi là thằng ngốc sao?'
Hắn buông tay, ngồi bên cạnh cô
Không gian im lặng đến đáng sợ, Hoan Hoan ngồi im không dám cử động. Lỡ đâu hắn lại nổi khùng lên thì người chịu thiệt thòi vẫn chỉ có cô
1 lúc lâu, hắn mới mở miệng
'Mẹ tôi làm ở khu đèn đỏ, ngoài ý muốn mà tôi tồn tại trên đời, nên tôi chẳng biết cha mình là ai. Từ khi hiểu chuyện ngoài đòn roi tôi chẳng nhận được gì từ mẹ, tôi lên 8 bà ta lấy chồng ... vì sợ đối phương biết quá khứ mà bỏ rơi tôi. Tôi chẳng qua chỉ là 1 kẻ không ai cần. Cứ chế nhạo đi, các người đều như nhau cả. Chết tiệt'
Cô chẳng biết phải nói gì, tuy cô cũng mất cha mẹ nhưng chí ít cô cũng nhận được tình thương trọn vẹn, còn hắn ...
'Tôi vẫn không thể đồng cảm với anh được, anh chịu tổn thương, hiểu được cảm giác của 1 người bị tổn thương ... nhưng lại đi tổn thương người khác, tại sao vậy?'
Lãnh Phong nghiến răng gằng giọng
' Cuộc đời này vốn bất công, dựa vào đâu kẻ khác có thể được hạnh phúc còn tôi ngoài tổn thương ra thì chẳng còn gì?'
Hoan Hoan muốn nói với hắn rằng ngoài tổn thương hắn còn có những thứ khác, nhưng cô nghẹn lại. Đúng là ... chẳng có gì
'Nếu thiên đạo bất công... vậy thì tôi sẽ tạo ra công bằng, tôi sẽ khiến tất cả mọi người đều không có được hạnh phúc. Em ... hãy cùng tổn thương với tôi đi'
Hắn đau khổ nói rồi ghì cô xuống giường áp môi lên môi cô
Hoan Hoan đẩy hắn ra, hắn lại chế trụ khiến cô không vùng vẫy được
Lãnh Phong mút cánh môi non mềm người dưới thân, hắn nhẹ nhàng từ tốn. Giờ phút này, hắn biết rằng hắn không phải muốn cô đau khổ cùng hắn, mà chỉ đơn giản hắn muốn người con gái này hoàn toàn thuộc về hắn
'Ưm ... dừng ... nga ... dừng lại đi' cô thở gấp nhưng lại không thể cự tuyệt hắn
Nụ hôn này khác hoàn toàn những nụ hôn trước đây
Nó giống hệt như ... nụ hôn mà những người yêu nhau hay làm
Nhẹ nhàng, âu yếm
Tay hắn luồng vào tóc cô dịu dàng xoa
Môi không ngừng mút lấy cánh môi kia chứ không tiến vào. Mùi hương nam tính trên người hắn và mùi rượu mạnh quyện vào nhau
Chẳng lẽ đây là vì rượu quá mạnh nên cô mới bị say?
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của đôi nam nữ vì kích tình
Đến khi cô mất dưỡng khí, hắn mới luyến tiếc buông cô ra
Hôm nay ít nhất hắn có thể mượn rượu để sủng cô, nhưng 1 chiêu không thể dùng 2 lần
Ngày mai, cô sẽ lại sợ hắn, căm ghét hắn
Hắn đau đớn ôm cô vào lòng
Ước gì thời gian hạnh phúc này có thể dừng lại