Lục Nhất Dương sửa sang lại quần áo bị kéo nhăn nhúm, gương mặt hiện lên vài phần khó chịu
'Mấy ngày này cho cô ấy ăn vài món thanh đạm thôi, không phải cứ thương yêu là phải vô béo phản khoa học đâu'
Nói xong cậu ta đi mất
Lãnh Phong ngồi bên cạnh Hoan Hoan, nắm lấy tay cô mắt không rời
Lục Nhất Dương đi ra khỏi phòng chủ tịch miệng vẫn không ngừng oán thán, khó chịu
'Chỉ là ngất xỉu thôi, lúc bị xơi kẹo đồng có thấy sợ hãi thế đâu, đúng là yêu đến phát điên mà'
'Tiểu Lục, tình hình sao rồi?' Lâm Doãn tiến đến thăm dò tình hình
'Kinh hãi quá độ, ngất xỉu, không chết được' cậu ta thô lỗ trả lời
Chỉ là 1 cô gái, nháo nhào lên làm gì không biết
Lâm Doãn nghiến răng, phải cố bình tĩnh, còn phải hỏi xem tình hình bé Hoan thế nào
Thật muốn tát cho tên này vài cái, tuổi còn nhỏ, ỷ có tài nên hống hách chẳng ra làm sao
'Vậy ... tình hình cụ thể ...'
'Ăn nhiều thực phẩm bổ nên cơ thể không thích ứng được, cho cô ấy ăn thanh đạm là được. Mà tôi nói này, thương cũng có chừng mực thôi, tên chủ tịch này ngày nào cũng cho ăn đồ bổ cứ nghĩ như vậy là tốt, thật là ...'
Lâm Doãn cười trừ nói theo
'Đúng vậy, ngài ấy thật là ... hahaha'
Cô cũng có phần đó nha!!!
Ngày nào cũng mua những thực phẩm nhìn thì bình thường nhưng hầu hết đều là hàng cao cấp
Xem ra bé Hoan bị như vậy cô cũng không tránh khỏi liên quan
Lục Nhất Dương như ông cụ non vẫn cứ lầm bầm trách móc
Làm quá mọi chuyện, ngày nào cũng mang phiền phức đến cho cậu ta
Lâm Doãn về bàn làm việc ngồi lên ghế tay chống cằm, miệng thì thở dài
Nhìn hộp yến sào trên bàn Hoan Hoan
Đã cố tình mua cho cô nhưng tình hình này không thể tặng rồi
Lâm Doãn nhìn hộp yến được bỏ trong túi giấy đẹp đẽ kia bĩu môi
'Haiz... nên làm gì với nó bây giờ?'
Cô đứng dậy cầm lấy hộp yến bước ra khỏi phòng
Dù sao thì công việc cũng đã làm xong, chủ tịch đang chăm sóc bé Hoan
Cô đi 1 chút chắc không có vấn đề gì đâu
Lâm Doãn đi đến phòng Liễu Thanh, lịch sự gõ cửa
'Vào đi'
Người bên trong giọng nói không gấp gáp, đang thắc mắc là ai rãnh rỗi như vậy
Lâm Doãn bước vào làm động tác Hi cười cười
'Tổng giám đốc của chúng ta ngày đêm lao lực, ở đây tôi có 1 món quà mong anh có thể nhận cho'
Liễu Thanh ngẩng đầu lên nhìn, bình thường cả 2 người có tiếp xúc công việc nhưng đây là lần đầu thấy cô ân cần như vậy. Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Lâm Doãn cười, hàng đã mua không thể trả, cô cũng đã có rất nhiều nếu không cũng không rãnh để cho tên này hưởng lợi
'Chúng ta là đồng nghiệp, tạo quan hệ tốt là điều nên làm nha, bên trong là yến sào rất tốt cho cơ thể'
Hắn định nói gì đó nhưng lại thấy được Bạch Dạ Phi Long đang đứng nép vào cửa, gương mặt không đoán được suy nghĩ
Sao đại ca lại ở đây? Vẻ mặt đó thật khiến người ta sợ nha
Xem ra phải cẩn thận rồi, nếu không đầu mình lìa khỏi cổ mất
'Tôi không thích món ngọt cho lắm'
Liễu Thanh ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng đang nơm nớp lo sợ
Nét mặt người phía sau ngày càng xấu, phải tìm cách thoát thân thôi
Lâm Doãn nhoài người đến gần, gương mặt gợi cảm muốn câu dẫn
'Vậy thì đưa cho Hồng Hồng đi, cậu ta chắc chắn sẽ rất thích'
'Tôi cũng rất thích đồ ngọt, món quà này để tôi thì tốt hơn'
Hắn thấy cô và Liễu Thanh cách nhau không còn xa, tức giận đùng đùng lập tức xông đến ôm lấy eo cô, cả người cũng tựa sát vào người cô
Lâm Doãn định trêu Liễu Thanh 1 chút, dù sao cô cũng đang buồn chán mà
Tuy Liễu Thanh cứng nhắc nhưng vẻ ngoài rất tuyệt, đùa vào câu xem hắn phản ứng như thế nào cũng không tệ
Ai ngờ lại bị ôm từ phía sau, chẳng biết tên điên nào dám làm càn ở đây
Đúng là tự tìm chết
Cô xoay mặt ra phía sau, vô tình mũi cô đụng trúng cái mũi cao của Bạch Dạ Phi Long, ngạc nhiên hít vào 1 hơi, ngửi thấy mùi xì gà thoang thoảng, trên đường tới đây hắn có châm 1 điếu, chắc mùi còn ám lại
Lâm Doãn trợn to mắt, Bạch Dạ Phi Long cũng không ngờ cô sẽ quay đầu
Vẻ mặt đang tức giận tiêu biến đâu mất chỉ còn lại vẻ đê mê
Liễu Thanh cứng người, tình hình gì đây?
Bạch Dạ Phi Long đảo mắt sang chỗ anh ta, lúc này Liễu Thanh mới nhận thức được sự tồn tại thừa thải của bản thân
Đứng phắc dậy chạy đi
'Tôi có việc, đi trước'
Rầm!!! anh ta đóng cửa rồi biến mất
Tiếng đóng cửa làm Lâm Doãn hoàn hồn, cô đẩy tên đeo bám trước mặt ra, nổi giận