• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Dương Diệp xông về phía mình, cự xà thè lưỡi rắn màu đỏ tươi, thân trườn xuống, lấy thản trước kia làm điểm tựa, phần đuôi lại đột nhiên quất về phía Dương Diệp, những nơi phần đuôi quét qua.


tạo thành một đống bừa bộn trên mặt đất, lá bay tung tóe.


Thấy cái đuôi kia quét về phía mình, Dương Diệp đang lao lên phía trước, ánh mắt ngưng trọng, cả người đột nhiên quỳ xuống, áp sát mặt đất né đi, cảm thụ được cái đuôi quét qua sát mặt, Dương Diệp quát một tiếng, sắc mặt dữ tợn, tay trái đột nhiên vỗ lên mặt đất, mượn lực nhảy lên, hai tay cầm côn gổ, đâm mạnh xuống con mắt phải to như nẳm đấm của cự xà.


Đây là một chiêu trong kiếm pháp cơ bản, tuy rằng trong tay chỉ là một cây côn gồ, nhung hẳn cũng không còn cách nào, chỉ có thế chấp nhận như vậy.


“Xùy!”


Cự Mãng Vương không ngờ đuôi rắn của mình không đánh trúng, thấy con gỗ đánh về phía mắt mình, nghiêng đầu một cái, tránh thoát được côn gỗ, nhưng côn gỗ vẫn đâm vào phía sau đầu của nó, toàn thân Cự Mãng Vương lập tức vặn vẹo kịch liệt, đồng thời đuôi của cự xà cuộn lại, quấn chặt lưng của Dương Diệp.


Thấy mình lại có thể đâm rách được vảy ngăm đen của Cự Mãng Vương, Dương Diệp ngây người, còn chưa kịp vui mừng thì cảm thấy lưng mình bị siết chặt, cơn đau lập tức lan khắp toàn thân, lưng


giống như là bị đứt đoạn.


Thấy bản thản bị Cự Mãng Vương quấn chặt, Dương Diệp kinh hãi tuột độ, trong giây phút nguy cấp, vòng xoáy thần bí trong cơ thể hân cuối cùng cũng không keo kiệt nữa, huyền khí màu vàng không ngừng chảy vào trong đan điền bình thường của hắn.


Cảm nhận được huyền khí vào trong cơ thế, Dương Diệp không kịp nghĩ nhiều, buông bỏ côn gỗ, huyền khí trong cơ thể vận chuyển lên hai nắm đấm, trên nắm tay, tia sáng vàng nhạt lóe lên, ngay sau đó giống như là phát điên, đuôi rắn của Cự Mãng Vương đột nhiên đánh ầm một cái.


Điều khiến cho Dương Diệp bất ngờ chỉnh là mỗi một quyền của hắn lại đánh móp mảnh vảy ngăm đen của Cự Mãng Vương. Hắn biết nhất định là tác dụng của tấm bùa và huyền khí màu vàng nhạt trong cơ thể hắn. Bởi vì hân hiểu rất rõ sức mạnh của bản thân, tuyệt đối không thể gây ra thương tốn cho Cự Mãng Vương được!


Nhìn thấy huyền khí màu vàng kim nhạt trên tay Dương Diệp, sâc mặt Bảo Nhi đứng một bên trắng bệch, hai mât lóe sáng, lẩm bấm nói: “Kim Huyền khí, tên tiểu tạp dịch này lại lè Kim Huyền khí trong Ngũ Hành huyền khí!”


“Bịch, bịch, bịch!’


Dương Diệp điên cuồng đánh xuống, Cự Mãng Vương cảm nhận rõ ràng sự đau đớn! Đuôi rán dần dần buông lỏng, hơn nữa chỗ Dương Diệp đánh xuống cũng lộ ra phần thịt rân màu đỏ tươi bên trong.


Giằng co một hồi, Cự Mãng Vương rơi vào thế hạ phong, bởi vì đuôi rân của nó đã sẳp bị Dương Diệp đánh thành hai đoạn, cảm giác đau nhức truyền đến từ đuôi, Cự Mãng Vương buông lỏng đuôi, để Dương Diệp rơi trên mặt đất, lui về sau mấy mét, hai mât to như nắm đấm nhìn Dương Diệp, hung quang bốn phía, chỉ có điều, lần này có thêm một chút kiêng kị.


Lúc này Bảo Nhi vội vàng chạy tới bên cạnh Dương Diệp, giơ tay đỡ Dương Diệp ngã xuống, nói: ‘Tiếu tạp dịch, tiếp tục đánh nó đi, chỉ vì một cây linh thảo hạ phẩm Huyền cấp mà đuổi theo Bảo Nhi một canh giờ, nếu không phải Bảo Nhi ta có bùa thần hành, lúc này Bảo Nhi chắc chắn đã ờtrong bụng nó rồi ”


Nghe vậy, Dương Diệp hít vào một hơi khí lạnh, linh thầo Huyền phẩm! Bây giờ hắn đã biết tại sao Huyền thú này lại đuổi theo nàng rồi.


Giá tiền linh thảo vô cùng đât, phẩm cấp của


linh thảo chia làm bốn phẩm cấp Thiên Địa Huyền Hoàng. Linh thảo Hoàng phẩm ở thế tục có thể bán được một vạn kim tệ trở lên, một vạn kim tệ đối với Dương Diệp mà nói đã là con số trên trời rồi. Phải biết rằng, một tháng tiền công của hắn mới chỉ được hơn mười kim tệ.


Về phần Huyền phẩm cao hơn Hoàng phẩm một cấp, Dương Diệp thật sự không thế tưởng tượng bán đi được bao nhiêu kim tệ! Quan trọng nhất là linh thảo đối với Huyền thú giống như công pháp đẳng cấp cao đối với nhân loại vậy, có sức hấp dằn trí mạng.


Thấy bộ dạng yếu ớt của Dương Diệp, Bảo Nhi nhướn mày, bàn tay nhỏ bé thò tay vào cái túi bên trong váy, sau đó móc từ bên trong ra một tờ bùa màu xanh lá và môt tờ bùa màu trắng vỗ vào người Dương Diệp, nói: ‘Tiểu tạp dịch, tiếp tục đánh nó, Bảo Nhi cổ vũ cho ngươi.”


Nghe vậy, khóe miệng Dương Diệp co lại, hung hăng trừng mắt nhìn Bảo Nhi, đúng lúc này, hắn lại cảm giác tinh thần phấn chấn, một luồng sức mạnh kỳ dị tiến vào trong cơ thế hân. Luồng năng lượng kỳ dị này dùng tốc độ cực nhanh dạo qua kinh mạch toàn thân hắn một vòng, sau đó, sau đó hân cảm thấy sự mệt mỏi của cuộc chiến vừa rồi bị quét sạch, toàn thần tràn đầy sức mạnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK