Lại qua một lúc, từng tia huyền khí màu vàng nhạt không ngừng thoát ra, được gần khoảng hai mươi tỉa huyền khí màu vàng nhạt thì vòng xoáy nhỏ mới dừng lại.
Huyền khí màu vàng nhạt chảy vào đan điền bình thường, Dương Diệp đang chuẩn bị kêu to vài tiếng thì đúng lúc này huyền khí màu vàng nhạt lại đột nhiên chảy tới xung quanh kinh mạch của hắn, ngay lập tức tùng tia huyền khí màu vàng nhạt nhập vào trong cơ thể hắn. Lúc này Dương Diệp phảng phất có thể nghe được vô số tế bào trong cơ thể đang hoan hô nhảy múa, cay đắng mệt nhọc trong cơ thể lặng yên biến mất, thay thế thành một loại tinh lực dồi dào.
Trong lúc Dương Diệp đang nghi hoặc thì hắn đột nhiên cảm giác được trên người mình đang có thứ gì đó ngọ nguậy, vội vã cởi y phục ra thì nhất thời Dương Diệp trợn tròn hai mắt, da trên người hắn lúc này đang lấy tốc độ mắt thường thấy được tróc ra!
Thay da!
Thay da chính là hiện tượng xuất hiện khi đạt tới tầng thứ tư Luyện Thể quyết a! Luyện Thể quyết đạt tới tầng thứ tư, vậy nói cách khác hắn bây giờ đã là Tứ phẩm huyền giả!
“Ha ha…”
Nghĩ tới đây Dương Diệp từ dưới đất nháy lên, cười to một tiếng. Cười được một lát lại cảm thấy không hay cho lắm liền vội vã ngừng cười lại, cúi đầu nhìn cơ thể của mình.
Nhìn da trên người vẫn đang không ngừng tróc ra, Dương Diệp vội vã cởi y phục toàn thân, sau đó nhảy xuống hồ nước, sau khi đợi da tróc hết thì bơi một vòng trong hồ rồi nhảy lên bờ, bàn tay chậm rãi vuốt ve trước ngực, cảm giác giống như sờ vào một tảng đá trơn bóng vậy, một loại cảm giác rắn chắc truyền vào trong lòng bàn tay.
“Xuy xuy xuy!”
Nén kích động trong lòng xuống, Dương Diệp nhặt lên một cành cây bên cạnh, lập tức thi triển một bộ kiếm pháp cơ bản, kiếm pháp hạ xuống, gió nổi từng đợt, làm cho bụi trên mặt đất bay lên không ít, thanh thế như vậy so với lúc trước thì không thể kém hơn được.
Ngừng kiếm thu công, Dương Diệp vội vã đưa tỉnh thần chìm vào trong cơ thế lần nữa, một lát sau trên mặt hân hiện lên vẻ vui mừng như điên, không sai được, hắn quả thật đã đạt tới Phàm Nhân tứ phẩm!
Từ không phải huyền giả, thoáng cái trờ thành Phàm Nhân tứ phẩm, Dương Diệp cảm thấy hoảng hốt như đang nằm mơ vậy, nhưng hắn nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận lại. Từ khi hắn đến Kiếm tông, hắn bát đầu khổ luyện Luyện Thế quyết, lúc đó ở trong các đệ tử ngoại môn hắn tuy rằng có thể không phải là người cố gắng nhất, nhưng hân tuyệt đối có thể xếp vào ba hạng đầu.
Từ khi đó đến bây giờ, hắn tu luyện Luyện Thế quyết này cũng đã được gần hai năm, cơ thể hắn cũng đạt được một trình độ cực kỳ cứng rân, bây giờ huyền khí nhập vào cơ thể, giống như hân cầm được một kim phiếu mấy nghìn vạn, đột nhiên có được mặt khẩu, vậy hắn tất nhiên là có thể lấy được kim tệ trong kim phiếu ra.
Nói đơn giản một chút chính là hậu tích bạc phát! (*)
Dương Diệp đột nhiên nhíu mày lại, hân chợt nghĩ tới một vấn đề, đó chính là huyền khí màu vàng nhạt của mình!
Huyền khí màu vàng nhạt? Là chỉ mỗi mình có, hay là huyền khí trong cơ thế người khác đều là mày vàng nhạt? Dương Diệp có chút nghi hoặc.
“Kệ đi, chờ sau này trờ thành đệ tử ngoại môn, đến khi đó tiếp xúc nhiều thì nhất định có thể biết được ta có giống như người khác không!” Dương Diệp không phải người hay để tâm vào chuyên vụn vặt, nghĩ một lát rồi cũng bỏ không nghĩ nữa.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, tinh thần lại chìm vào trong cơ thể, lúc này trong đan điền bình thường của hắn, huyền khí màu vàng kia đã biến mất không thấy gì nữa, trống không.
“Lão huynh ơi, ta nghĩ ngươi cũng hiếu được lời nói của ta, như vậy sau này huyền khí ta hấp thu được chúng ta chia 5:5 được không, ta đưa hết huyền khí ta hấp thu cho ngươi, nhưng ngươi phái cho ta huyền khí màu vàng nhạt kia. Ta không có chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi cũng biết nếu ta trở nên mạnh hơn thì huyền khí ta hấp thu mới nhiều được, ngược lại nếu như ta không thể mạnh lên thì
huyền khí hấp thu được sẽ rất ít, cho nên bay giờ để ta làm chủ, chờ ta trờ nên mạnh mẽ ngươi mới có thế có thêm nhiều huyền khí, ngươi thấy thế nào?”
Dương Diệp có một loại cảm giác hoang đường, đó chính là hân cho rằng vòng xoáy nhỏ kia có thể nghe hiểu được lời hân nói, không có nguyên nhân tại sao cả, chỉ là hắn cảm giác như vậy thôi. Cho nên hắn quyết định thương lượng với vòng xoáy nhỏ này một chút, nếu không sau này cáỉ vòng xoáy nhỏ này độc chiếm huyền khí thi hắn thật khóc không ra nước mầt mất.
Qua một lát, khi Dương Diệp có chút không kiên nhẫn được nữa vòng xoáy nhỏ đột nhiên xoay tròn lên, xoay tròn một hồi rồi sau đó ngừng lại.