đi cược đệ tử tạp dịch kia tháng, nên biết Đoàn Quân đã là Bát phẩm huyền giả, đệ tử tạp dịch kia tối đa cũng chỉ Tứ, Ngũ phẩm gì đó, có thể chiến thắng Đoàn Quản sao?
Nghĩ thế bọn họ lại nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam không che dấu nổi.
Ánh mắt Giang Thu Thủy lóe lên, sau đó nói: “Được, chúng ta có thể cược với ngươi, có điều cho ngươi cầm cái, bởi vì chúng ta đều cược đệ tử tạp dịch kia thua, thế nào hả?”
Bảo Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được, các ngươi đặt đi, bao nhiêu ta cũng nhặn!”
Nén kích động trong lòng xuống, Gỉang Thu Thủy tiếp tục nói: “Ngươi xem, chúng ta có vài trăm người, đây là con số không nhỏ đâu, nếu như ngươi thua thì…?”
Bảo Nhi đương nhiên biết ý của Giang Thu Thủy, lập tức nhướng mày, sau đó lại lấy trong túi ra một xấp phù lục, nói: “Đây, chỗ này có khoảng hai mươi cái phù lục, đều là trung phẩm, mồi một tấm tương đương năm trăm viên Năng Lượng thạch, nếu như ta thua thì lấy cái này gán nợ được chứ?”
“Phù lục trung phẩm?”
Nhìn phù lục nơi tay Bảo Nhi, tròng mắt đám
người này đã nóng lên không thèm che dấu chút nào cả. Mỗi một tấm phù lục trung phẩm cũng không phải cứ dùng năm trăm Nầng Lượng thạch thì mua được, nếu như đế cho bọn hẳn bán thì bán một nghìn cũng không thành vấn đề!
Lần này không cần Giang Thu Thủy nói nữa, đám đệ tử ngoại môn vội vàng gật đầu đồng ý. Khó gặp được người coi tiền như rác đế cho bọn hắn làm thịt, nếu như không làm thịt thì sẽ bị thiên khiển mất!
“Ta cược năm trăm Năng Lượng thạch!” Giang Thu Thủy đột nhiên nói: ‘Trên người chúng ta không mang nhiều Năng Lượng thạch, ngươi có thể ghi nợ lại, nếu như thua chúng ta nhất định sẽ đưa, chúng ta đều là đệ tử ngoại môn sẽ không lừa ngươi đâu!”
Nghe được Giang Thu Thúy nói, đám đệ tử tạp dịch sửng sốt, năm trăm Năng Lượng thạch không phải số nhỏ nha, nên biết bọn họ một tháng chỉ có thể nhận hai mươi viên Năng Lượng thạch, Giang Thu Thủy có nhiều như vậy không?
Đúng như đệ tử ngoại môn xung quanh nghĩ, Giang Thu Thủy không có năm trăm Năng Lượng thạch, thế nhưng gã cũng không sợ, bời vì tên đệ tử tạp dịch kia có thể thắng không? Đáp án tất nhiên là tuyệt đối không thể!
Bảo Nhi nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, các
ngươi cũng báo giá đi! Ta sẽ ghi nợ cho các ngươi!” Nàng không sợ những người này quỵt nợ, Kiếm tông còn chưa có người dám chiếm tiện nghi của nàng đâu!
“Ta thêm hai nghìn Năng Lượng thạch!” Thấy nàng đồng ý cho ghi nợ, Giang Thu Thủy lập tức tăng thêm hai nghìn Năng Lượng thạch, không làm thịt cái người xem tiền như cỏ rác này thì gã sẽ không tha thử cho chính mình.
Thấy Bảo Nhi đồng ý cho ghi nợ, đám đệ tử còn lại cũng xôn xao lên, sau đó lặp tức hét giá.
“Ta cũng cược một nghìn Năng Lượng thạch!”
“Ta tám trăm!”
‘Ta hai nghìn…”
Nhìn thấy mọi người tăng giá, Bảo Nhi cười đến mắt híp cả lên, sau đó vội vã cầm bút ghỉ lại tiền đặt cược của bọn họ lại. Đối với nàng mà nói, Dương Diệp có thể thắng là tốt nhất, mà thua thì cũng không sao cả, dù sao những phù lục này không những Phù phong có rất nhiều, mà chính nàng cũng có thể tự chế tạo được.
***
(*) đổ bất như sơ: đâp đập không bằng khơi thông, lấy từ tích Đại vũ trị thủy (**)
(**) vân đạm phong khinh: điềm nhiên như mây gió
Trên Sinh Tử đài, vào thời điểm này, haỉ người đồng thời mở hai mắt, ánh mât chạm vào nhau, trong mât Đoàn Quân thoáng hiện sát ý dày đặc không chút che giấu, còn Dương Diệp thì bình tĩnh không chút gợn sóng, không một tia chấn động.
Hai người đứng dậy, Đoàn Quân cầm Thanh Phong kiếm trong tay vung vẩy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ta nhường ngươi ba chiêu!”
Mặc dù Dương Diệp đã trở thành Huyền Giả, nhưng gã cũng không sợ, gã không chỉ so với đối phương cao hơn hai bậc, vũ khí cùng kiếm kỹ đều là thứ mà đối phương không có được, cho nên, gã chuẩn bị chơi trò mèo vờn chuột.
“Ngu ngốc!”