Nghĩ đến đây, Dương Diệp cất thư, đi đến dưới tảng đá lớn, gạt cành cây ở dưới một tảng đá ra, dưới cành cây là bốn khối sât đen sì giống như vòng tay.
Bọc cánh tay và cổ chân lại bẵng bốn khối sât đen sì, đeo khối sắt lên, Dương Diệp lập tức cảm nhận được một cảm giác nặng nề, cũng may, trải qua một năm, bây giờ hắn đã quen với trọng lượng của khối sắt này.
Sau khi đeo khối sắt, Dương Diệp đi đến trước một cái cây to, hai chân dùng sức đạp một cái, cả người bay lên không, hai tay vững vàng bât được cành cây, sau đó mượn lực kéo của cánh tay, lên xuống nhấp nhô. Trong thời gian cử động lên xuống, cả cơ thể hắn tạo thành một tư thế quái dị, loại tư
thế này làm cho cơ bâp toàn thân hân đều cùng vận động.
Đây là “Luyện Thể Quyết” lúc trước hân lấy được khi trờ thành đệ tử ngoại môn, cũng không phải đồ tốt gì, chỉ cần là đệ tử ngoại môn đều có một quyển. Tác dụng của quyển công pháp này chính là tăng cường thể lực, khi gân cốt trong cơ thể đạt đến một cấp độ nhất định, sẽ sinh ra một tia huyền khí, có huyền khí rồi thì sẽ là một Huyền Giả chân chính.
Năm đó hân dùng quyển “Luyện Thể Quyết” này tu luyện nửa năm cũng không tu luyện ra một tia huyền khí, cũng bởi vì thế hắn mới bị cách chức từ đệ tử ngoại môn thành đệ tử tạp địch ờ tầng thấp nhất.
Đệ tử ngoại môn bị giáng làm đệ tử tạp dịch, đây là chuyên chưa từng có trong lịch sử Kiếm Tông, cho nên hắn có được một cái danh xưng vô cùng vang dội: đệ nhất phế vật trong lịch sử! Không chỉ có thế, hắn còn trở thành gương xấu cúa khi trưởng lão ngoại môn Kiếm Tông dạy dỗ đệ tử ngoại môn.
Một khi đệ tử ngoại môn nào lười biếng, hoặc không nghiêm túc, các trường lão ngoại môn sẽ nói một câu: ngươi muốn làm Dương Diệp thứ hai sao?
Dưới tình huống bình thường, người bình
thường sẽ rời Kiếm Tông trở lại thế tục. Nhưng Dương Diệp thì không, hắn không những không trở về thế tục, mà còn cam nguyện trở thành một gã đệ tử tạp dịch.
Tất cả những điều này chỉ là vì hắn không muốn làm cho mẫu thân và muội muội thất vọng. Hắn là hi vọng của muội muội và mẫu thân, bởi vì hân trở thành đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông mới không aỉ dám chèn ép muội muội và mẩu thân; bởi vì hắn trở thành đệ tử ngoại môn, muội muội và mẫu thân mới được một ngày yên ổn.
Nếu như hân về, tất cả những điều này đều sẽ thay đổi.
“Phù…Phù…”
Sau một lủc, bên trong Thanh Phong cốc yên tĩnh đột nhiên có tiếng thở dốc cực kỳ mãnh liệt. Mồ hôi nhỏ vào mắt, cầm giác đau rát khiến cho Dương Diệp nhắm chặt hai mắt lại, mồ hôi trên trán rơi như mua xuống mặt hắn.
Lúc này Dương Diệp cầm thấy toàn thân đau nhức và mệt mỏi, đặc biệt là hai tay, càng giống như rót chì, nặng vô cùng. Người bình thường vào lúc này đều sẽ chọn nghỉ ngơi nhưng hân thì không, hắn cắn chặt răng, hai tay gắt gao bắt được cành cây, không ngừng lên xuống.
Đã qua một hồi lâu, sắc mặt Dương Diệp đỏ bừng, trên trán mồ hôi rơi như mưa, bộ quần áo tạp dịch màu xanh trên người cũng đã Ướt đầm, cảm giác cực hạn làm cho đầu hẳn choáng váng. Cuối cùng, hân buông lỏng hai tay, cả người nặng nề ngã trên mặt đất.
“Phù… Phù…”
Nằm trên mặt đẩt, Dương Diệp thở từng hơi hổn hến, lúc này sức đế cử động một ngón tay cũng không có.
Đường chân trời nổi lên một tia sáng, cảnh sắc phía xa dần dần trở nên rõ ràng, gió mát thổi qua, Dương Diệp tham lam hít thở. Đột nhiên, Dương Diệp mạnh mẽ bật dậy, hai mắt trợn tròn, trên mặt tràn đầy vẻ không thế tưởng tượng nối.
Hắn thế mà có thế cảm nhận được huyền khí.
Đúng vậy, hắn cảm nhận được huyền khí! Một tia huyền khí đứt quãng từ kinh mạch cơ thể hắn chậm rãi chảy đến vị trí đan điền. Mặc dù tia khí lưu này không liên tiếp, lại rất yếu, nhưng hắn thật sự cảm thấy.
“Hả? Có chuyện gì vậy?”