Dương Diệp gật đầu, đáp: “Ta biết rồi, mục tiêu của ta chính là trờ thành đệ tử nội môn mà!”
Tuy rằng nghề nghiệp phù văn sư rất tôn quý, thế nhưng hắn chưa bao giờ vứt bỏ mục đích trở thành một huyền giả cường đại, có thực lực mạnh mẽ sẽ có thể bảo vệ tốt cho mẫu thân và muội muội, về phần phù văn SƯ thì vẫn cách hắn hơi xa một chút.
“Đệ tử nội môn? Cũng được đấy!”
Báo Nhi mỉm cười, sau đó ngấng đầu nhìn sắc trời, phát hiện sâc trời đã tối, nghĩ nghĩ rồi từ trong túi móc ra hai cái bình bạch ngọc cùng một phù văn bút, nói: “Đây là tinh huyết huyền thú cùng với linh thảo dịch, ngươi có thể dựa theo ‘Ngũ hành phù văn quyết’ luyện thử một chút, qua một thời gian nữa ta
sẽ tới tìm ngươi chơi, ta đi trước đây!’
Nói xong, nàng vẫy vẫy tay với Dương Diệp rồi nhảy xuống cổc khẩu.
Nhìn bóng dáng Bảo Nhi biến mất nơi cốc khẩu, Dương Diệp mỉm cười sau đó cầm lấy quyển trục trong tay mở ra…
“Ngũ hành phù văn quyết, phù văn chi đạo…”
***
(*) đạm kim sắc huyền khí: huyền khí màu vàng nhạt.
Từ Thanh Phong cốc trở về Tạp Dịch phong, Dương Diệp đi tới phòng ăn, vừa bước vào thì hắn liền nhận thấy có hơn một nửa ánh mắt trong phòng ăn rơi vào trên người hắn, có những đệ tử tạp dịch thi mỉm cười vui vẻ với hắn, nhưng cũng có mấy người còn mang theo cả vẻ hả hê trẽn mặt.
Gật đầu với những đệ tử tạp dịch mỉm cười vui vẻ với hân, Dương Diệp đang chuấn bị đi lấy cơm thì bất ngờ một giọng quát lạnh vang lên sau lưng hân: “Dương Diệp, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Nghe thế Dương Diệp cau mày, giọng nói này hắn rất quen thuộc, chính là giọng của Từ quản sự, hắn biết phiền phức lại tới rồi.
Dương Diệp xoay người lại nhìn Từ quản sự, Từ quản sự khoảng chừng hơn 40 tuổi, vóc người mập mạp, khuôn mặt béo múp, nếu như đứng cách xa hơn một chút thì chắc ngay cả mắt ông ta cũng không thấy được, mặc một bộ quần áo tạp dịch dài rộng nhưng vẫn bị phình lên do béo phì, bờ vai ngang lưng, tất cả đều ánh lên vẻ hồng hào của da thịt.
Ở Kiếm tông, Từ quản sự còn có một biệt hiệu chính là Từ bái bì (*), bởi vì một khi đệ tử nào đắc đội ông ta thì ít nhất cũng sẽ bị ông ta lột mất một lớp da.
Bên cạnh Từ quản sự còn có ba người Đồ Tu đang đứng cười khẩy nữa.
Nhìn thấy bốn người Từ quản sự, ánh mắt một số đệ tử tạp dịch lộ ra vẻ kiêng sợ và oán hận cực sâu, bốn người trước măt này bình thường bóc lột bọn họ không ít, nhưng mà bọn họ chĩ biết giận chứ không dám nói gì!
‘Ta nói rồi mà, Dương Diệp đánh Đỗ Tu, Từ bái bì sao có thể bỏ qua được? Bây giờ Dương Diệp chết chắc rồi…”
”Đúng vậy, trước kia có người dám phản đối Từ bái bì, bị bốn người bọn họ đánh chết tại chỗ, haiz, sao lúc đó Dương Diệp không biết nhịn một chút đi chứ? Người trẻ tuổi thường hay xúc động, nhưng xúc động như vậy không được rồi…”
“Xuỵt, đừng nói nữa, nếu không Từ bái bì nghe được thì cũng cho ngươi một trận đòn đấy.”
Bốn người Từ quản sự đi về phía Dương Diệp, khi tới trước mặt hắn thì không biết từ khi nào trong tay Từ quản sự đã xuất hiện một cây roi, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Dương Diệp, Từ quản sự cười gằn nói: ”Dương Diệp, làm người phải biết thực tế, ngươi đã từng là đệ tử ngoại môn nhưng bây giờ đã không phải nữa. Ngươi đã tới địa bàn của ta thì phải tuân thủ theo quy củ của ta, ngươi đã đánh cháu ta thì
nói xem nên giải quyết việc này như thế nào?”
‘Thúc thúc, còn nói nhảm với hắn làm gì nữa, giết chết hắn!” Lúc này Đỗ Tu đứng một bên nhìn Dương Diệp độc ác nói. Có thế nói hôm nay mặt mũi của gã đã bị vút đi, cơn tức này gã không nhịn được.
Dương Diệp thản nhiên liếc mât nhìn Đồ Tu, sau đó nhìn Từ quản sự, nói: “ông nói xem nên giái quyết thế nào?”