Nắm đấm của Lý Cách rơi vào trong không trung, đầu lại bị Dương Diệp đánh, hét lên một tiếng thảm thương, trên mặt nóng rát, lùi lại mấy bước, sau đó đau đớn ngồi xổm trên mặt đát, hai tay không ngừng xoa mẳt. Bụi trong chối rất nhiều,
Dương Diệp đánh một cái khiến cho vô số bụi rơi vào mầt Lý Cách, trong mắt không chứa nổi cát, Lý Cách phát khóc.
‘Tạp chủng!”
Thấy Dương Diệp còn dám đánh trả, sâc mặt Đỗ Tu dữ tợn, tức giận mắng một tiếng, sau đó xông lên, đánh về phía gáy của Dương Diệp. Đệ nhất phế vật trong lịch sử trước mât này lại dám khiêu khích uy nghiêm của gã, đây là điều mà Đồ Tu không thể nhẫn nhịn được, ở đỉnh Tạp Dịch, ngoài thúc thúc của gã ra, gã chính là lão đại, tất cả mọi người ờ đỉnh Tạp Dịch đều phải nghe theo gã.
Cảm nhận được Đỗ Tu động thủ ở sau lưng, Dương Diệp cũng tức giận, hắn không phải là người thích gây chuyện, nhưng không thế hiện hần sợ gây chuyện. Ba người trước mắt đầu tiên là dùng lời nói sỉ nhục hắn, sau đó lại đế cho một mình hắn làm công việc của cả ba người, bây giờ lại trực tiếp động thủ, hắn thật sự tức giận rồi!
Quay người, Dương Diệp đối diện với cú đấm phải của Đỏ Tu dùng sức mạnh ầm một cái.
“Bịch!”
Hai cú đấm đâm vào nhau, “rắc” một tiếng, Đồ Tu lập tức trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, gã gầy tay rồi._____________________________________
Đỗ Tu đang chuẩn bị thu tay, mà lúc này Dương Diệp lại trở tay một cái, bắt được nắm đấm mềm nhũn của gã, dùng lực kéo một phát, chân phải đạp một cái vào bụng của gã.
“Bịch!”
Đỗ Tu lập tức bay ra ngoài, sau khi bay một mét, nặng nề rơi trên mặt đất.
Dương Diệp và ba người kia mặc dù đều là đệ tử tạp dịch, nhưng hắn không phải mỗi ngày trừ làm việc ra là ăn chơi đàn đúm như ba người kia. Mồi ngày hắn ngoại trừ làm làm việc bình thường, tất cả các thời gian khác đều rèn luyện cơ thể, cho dù gió thổi hay là đổ mưa, từ ngày hắn đến Kiếm Tông, hắn chưa ngừng một giây nào. Cho nên dù hắn vẫn chưa trở thành Huyền Giả, nhưng sức mạnh của cơ thể hắn, hai người trước mắt không thể so sánh được.
Giải quyết Lý Cách, Dương Diệp quay đầu về phía Cao Tù, thấy Dương Diệp nhìn mình, Cao Tù bất giác lùi hai bước, hai tay nắm chặt, cố tự trấn định, nói: “Đồ, Đỗ Tu là cháu trai của Từ quán sự, biếu ca của gã là đệ tử ngoại môn, ngươi đánh hắn, Từ quản sự và biểu ca của gã sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Không để ý tới Cao Tù cáo mượn oai hùm,
Dương Diệp đi tới bên cạnh Đỗ Tu đang nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào Đỏ Tu vẻ mặt đầy kiêng kị, nói: “Bây giờ, bốn người, cả trường luyện võ, ba người các người quét dọn toàn bộ, có ý kiến gì không?”
Yết hầu nhấp nhô, Đỗ Tu đang do dự, thấy Dương Diệp giơ nắm đấm, vội vàng nói: “Không sao, không sao, bọn ta lập tức quét dọn!” Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, đạo lý này là thúc thúc dạy gã, bây giờ gã cũng dùng đến rồi.
Lạnh nhạt liếc nhìn Đỗ Tu một cái, Dương Diệp đứng dậy, vác cái chối bước nhanh về phía Thanh Phong cốc. Chuyện này vẫn chưa xong, người này vẫn còn có thể gây phiền phức cho hắn, Đỏ Tu không dám, nhưng gã nhất định sẽ đi tìm thúc thúc của gã hoặc là biểu ca đệ tử ngoại môn kia gây phiền phức cho mình.
Bảy giờ hân chỉ là sức mạnh cơ thể mạnh một chút, nhưng vần chưa phải là Huyền Giả, hân tuyệt đối không phải là đối thủ của một đệ tử ngoại môn. Để có được khả năng bảo vệ bản thân, hắn nhất định phải khổ luyện, để sớm có ngày trả thành Huyền Giả, nếu không, đợi lúc đệ tử ngoại môn kia đến tìm hắn, ngay cá năng lực phản kháng hắn cũng không có. Cho nên hắn nhất định phải tu luyện gấp rút, tranh thủ trở thành Huyền Giả sớm một chút.
“ĐỖ ca, chúng ta làm sao đây?” Ly Cách nâng
Đỗ Tu dậy, trầm giọng nói. Bây giờ gã ta đã hiếu, gã ta vốn không phải là đối thủ của Dương Diệp, nếu lại đi tìm đối phương, chính là muốn bị ăn đánh.