• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Dương Diệp, trong mắt Thiên trưởng lão cũng hiện lên một vẻ phức tạp, so với người khác thì ông rất rõ thiên phú của Dương Diệp như thế nào. Nhưng mà không biết nguyên nhân gì mà Dương Diệp sau một năm vẫn không thế hấp thu huyền khí được, một năm vần chưa trở thành huyền giả, ông đành bất đắc dĩ cách chức Dương Diệp xuống làm đệ tử tạp dịch. Hôm nay gặp lại Dương Diệp lần nữa, trong lòng ông cũng có chút phức tạp.


Lúc này Đổ Tu quỳ “phịch” một cái xuống trước mặt Thiên trường lão, sau đó chỉ vào Dương Diệp nói: “Thiên trưởng lão, ngài phải làm chủ cho ta, lúc trước Dương Diệp đánh ta trọng thương, lại còn bắt ta làm phần việc của hắn, thúc thúc ta tới tìm hân nói chuyên lại không ngờ bị hắn đánh trọng thương nữa, Thiên trưởng lão ngài phải làm chủ cho ta và thúc thúc đấy!


Nghe thấy Đỗ Tu đổi trắng thay đen, Dương Diệp nhíu mày nhưng cũng không nói gì cả. Mà đệ tứ tạp dịch xung quanh thì vẻ mặt tức giận, tên Đổ


Tu này lại có thế đối trăng thay đen như thế, thật là quá vô sỉ.


Thiên trưởng lão nhìn Từ quản sự nẳm hấp hối trên đất, đột nhiên ánh mât Thiên trưởng lão lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, một cỗ thần thức quét qua hắn, sau một lát hai mắt Thiên trường lão sáng lên, nói: “Ngươi, ngươi đã là Tứ phẩm huyền giả rồi sao?”


Dương Diệp nghe vậy gật đầu, sau đó huyền khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, lặt bàn tay lên, trong lòng bàn tay thoáng hiện lên kim sắc nhàn nhạt: ‘Thưa Thiên trường lão, ta đã có thế hấp thụ huyền khí rồi!” Nói xong những lời này, trong lòng Dương Diệp được thả lỏng, trước kia để lão nhân này không thất vọng, hắn liều mạng để tu luyện, nhung mà cuối cùng hắn vẫn khiến lão nhân thất vọng, bảy giờ hắn có thế hấp thụ huyền khí, người hẳn muốn nói cho biết nhất chính là lão nhân trước mặt.


Thấy kim quang nhàn nhạt trên tay Dương Diệp, Thiên trường lão trợn tròn hai mắt giống như thấy chuyện gì ghê gớm vậy, cơ thể khẽ động đi tới trước mặt Dương Diệp, hai mắt nhìn thẳng Dương Diệp, nói: “Ngươi, huyền khí của ngươi là kim sắc sao?” Nói xong Thiên trường lão nhịn không được nắm chặt hai tay lại.


Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Thiên trưởng


lão, Dương Diệp do dự một chút sau đó gật gật đầu. Huyền khí của hân có thể không phải kim thuộc tính, thế nhưng hẳn là không kém so với kim thuộc tính.


“Ha ha…”


Nhìn thấy Dương Diệp gật đầu, Thiên trưởng lão đột nhiên cười to lên, cười được một hồi thì có lẽ cảm thấy hơi quá liền ngần kích động trong lòng lại, tay phải vỗ vổ bả vai Dương Diệp, nói: “Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt” Trong mấy triệu người mới gặp được một người có Ngũ hành huyền khí, mà Dương Diệp không chỉ có Ngũ hành huyền khí lại còn là huyền khí kim thuộc tính mạnh nhất trong Ngũ hành huyền khí, sao ông ấy không kích động chú?


Nghe được Thiên trưởng lão nói, Đỗ Tu ở một bên đột nhiên có cảm giác không hay rồi, nhưng khi thấy Từ quản sự hấp hối trên mặt đất thì gã hít sâu một hơi, bất chấp chạy đến trước mặt Thiên trường lão, lại quỳ xuống nói: “Vẫn xin Thiên trưởng lão làm chủ cho chúng ta!”


Nghe vậy Thiên trường lão nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Tu trước mắt, sau đó quay đầu nhìn mọi người xung quanh, nói: “Nói hết mọi chuyện trước đó nói ra, các ngươi yên tâm, có ta ờ đây không ai có thế uy hiếp các ngươi được, có điều nếu như giấu diếm gì thì cũng đừng trách lão phu không khách khí/’


Nghe được lời của Thiên trưởng lão, trong lòng Đồ Tu nổ lộp bộp, sâc mặt gã trắng bệch lên, gã biết lúc này Thiên trưởng lão đứng về phía Dương Diệp.


Đệ tử tạp dịch xung quanh đâu dám giấu diếm, lặp tức đem mọi chuyện trước đó nói ra hết, có đệ tử tạp dịch nhó lại thái độ của Thiên trưởng lão với Dương Diệp, biết đây là một cơ hội đế lật đổ Từ quản sự, cho nên đều đem mọi chuyện Từ quản sự làm trước đó nói ra hết, thậm chí có người còn thêm ít mắm muối nữa.


Nghe được lời nói cúa các đệ tử tạp dịch, ba người Đổ Tu ờ một bên sắc mặt trắng bệch tới dọa người, cơ thể run rẩy, bọn họ biết lần này gặp hạn rồi.


Thản nhiên liếc nhìn ba kẻ đó, Dương Diệp đi tới bên người Từ quản sự, lấy phong thư cùng thư trên người ông ta ra sau đó cất vào trong ngực.


Nghe xong mọi người nói, sắc mặt Thiên trưởng lão trở nên ảm trầm, nhìn Đỗ Tu đã nằm ngã dưới đất, lạnh lùng nói: “Không ngờ, thật không ngờ được, trưởng lão ngoại môn cùng đệ tử ngoại môn đều bận tu luyện, không ai quan tâm tới Tạp Dịch phong, không ngờ tới Tạp Dịch phong đã biến thành thiên hạ của hai thúc cháu các người, thật là to gan đến cực điểm!”


“Xin trưởng lão tha mạng, xin trưởng lão tha mạng…” Ba người Đỗ Tu lập tức quỳ gối trước mặt Thiên trường lão, cầu xin tha thứ: “Xin trưởng lão tha mạng, chúng ta không dám như vậy nữa, không dám như vậy nữa đâu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK