• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp cảm thấy tia huyền khí kia sau khi


tiến vào đan điền lại đột nhiên không thấy nữa, đúng vậy, thật sự không thấy rồi, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.


Lông mày Dương Diệp nhíu chặt lại, cảm thụ được một tia huyền khí trong cơ thể, sau một lát, hai mắt Dương Diệp trợn tròn, trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ.


‘Ta, ta, ta lại, lại có hai cái đan điền…” Yết hầu Dương Diệp nhấp nhô, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi. Hấn đã tìm được tia huyền khí kia, chính xác mà nói không phải là một tia, mà là một luồng, sâu trong đan điền của hắn có một vòng xoáy nhỏ, trong cái vòng xoáy đó tràn đầy huyền khí.


Bây giờ Dương Diệp đã hiểu rõ vì sau trước kia hắn không hấp thu được huyền khí, không phải là không hấp thu được, mà lè sau khi hấp thu lập tức liền bị vòng xoáy nhỏ kia hút vào. sở đĩ hẳn không phát hiện ra vòng xoáy nhỏ kia là bởi vì nó ấn giấu vô cùng sâu, nếu không phải như vừa rồi hắn thuận theo cảm giác tìm kiếm dòng khí lưu, chỉ sợ cả đời hắn cũng không phát hiện được vòng xoáy nhỏ kia.


Mà bây giờ sờ dĩ hắn có thể cảm nhận được huyền khí là do vòng xoáy nhỏ kia đã đầy rồi. Đúng vậy, bên trong vòng xoáy nhỏ chứa đầy huyền khí, tia huyền khí này bị chèn đến vị trí đan điền bình thường, nhưng không biết vì sao, vòng xoáy nhỏ kia lại cưỡng ép hút tia huyền khí đó vào, một tia cũng


không để lại cho đan điền bình thường.


Theo hẳn biết, người bình thường đều có một cái đan điền, hắn không biết người khác có hai cái đan điền giống hắn không, nhưng hắn biết một điều, đó chính là hắn không phải là phê’ vật, hắn có thể tu luyện!


Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Diệp hiến hiện một đường cong mờ nhạt, sau một lát, đường cong dần dần mở rộng, tiếng cười khẽ truyền ra từ trong cố họng, lại qua một lúc, nhẹ cười thành tiếng, cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành điên cuồng cười lớn.


“Dương Diệp ta có thế trở thành Huyền Giả, Dương Diệp ta có thế trở thành Huyền Giả, ha ha…”


Lúc này, Dương Diệp cười đến phát khóc, khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu ngày đêm, tuy rằng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc, nhưng có một ngọn núi vô hình vân đè trên vaỉ hân, hắn không sợ người khác cười hân là phế vật, cũng không sợ người khác xem thường hân.


Nhưng hắn sợ đập tan hi vọng của mẫu thân và muội muội.


Hắn sợ mầu thân và muội muội bị hàng xóm xung quanh bắt nạt sỉ nhục giống như trước.


Hắn sợ mẫu thân và muội muội phải trải qua những ngày tháng đến cơm còn không ăn nổi.


Hắn thật sự sợ, sợ rất nhiều…


Nhưng mà bây giờ hăn đã có năng lực ngăn cản những chuyện đó xảy ra. Chỉ cần hắn luyện “Luyện Thể Quyết” đến tầng cao nhất, đạt được Phàm Nhân lục phẩm, hắn sẽ có thế trả thành đệ tử ngoại môn, hắn sẽ có tài nguyên tu luyện, có công pháp, có kiếm kỹ, đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội trở thành đệ tử nội môn.


Chỉ cần trở thành đệ tử nội môn thì đến thành chủ thành An Nam gặp hắn cũng phải dùng lễ đối đãi.


Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cánh rừng, chiếu rọi vào khuôn mặt còn dính nước mắt của Dương Diệp, khiến cho mặt Dương Diệp đỏ bừng.


‘Trước kia sao lại không phát hiện ra cảnh vật xung quanh lại đẹp như vậy chứ?”


Cười cười, áp chế kích động trong lòng, Dương Diệp lau đi nước mắt trên mặt, sau đó gỡ khối sắt trên tay ra rồi lại để lại vị trí lúc trước, đi đến chỗ trên tảng đá to cầm lấy cáỉ chổi, chạy nhanh về phía


Hần vẫn nhớ, nhiệm vụ hôm nay của hắn là quét dọn trường luyện võ của Kiếm tông.


ở Tạp Dịch phong có một trường luyện võ rất lớn, áng chừng khoảng mấy trăm trượng, do đá lớn màu trâng xám tạo thành, cổ xưa uy nghiêm, ở chính giữa quảng trường, một thanh thạch kiếm khổng lồ, cắm sừng sững ở đó.


Trường luyện võ lớn trước mắt này là nơi bình thường các đệ tử ngoại môn tu luyện, cũng là nơi mà hôm nay Dương Diệp phải quét dọn. Một nơi rộng như vậy, đương nhiên không chỉ có một mình hắn quét dọn, đây là lượng công việc trong một ngày của ba người.


Nếu là ngày hõm qua, có lẽ Dương Diệp sẽ oán trách vài câu, bởi vì một nơi rộng lớn thế này, ít nhất cần bốn người vất vả quét dọn một ngày mới xong, như vậy hắn sẽ không có thời gian tu luyện. Nhưng mà bây giờ, trong lòng hắn tràn đầy hy vọng, nhìn cái gì cũng thuận mầt.


“Ôi, đây không phải là đệ nhất phế vật trong lịch sử cúa chúng ta sao? ồ, không phải, là đệ tử ngoại môn của chúng ta, đệ tử ngoại môn của chúng ta dậy sớm thật đó, có phải đã quét dọn sạch trường luyện võ rồi không? Ha ha../’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK