Trên Thất Cảnh chính là Thiên Địa tông sư một phương, mỗi tên đại nghịch đều có khí độ lỗi lạc bất phàm, trong thiên hạ chẳng có mấy Thất Cảnh tông sư từng thấy mặt Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ tiên sinh trong truyền thuyết, nhưng ai cũng biết mình không phải là đối thủ của Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ tiên sinh.
Vấn đề không phải ở chỗ công pháp và Kiếm Kinh sở tu.
Chưa từng có Kiếm Kinh mạnh nhất, chỉ có người mạnh hơn người.
Đại Ngụy Vương Triều và Triệu vương có rất nhiều tu hành chi địa, nhưng chỉ có Vân Thủy Cung Bạch Sơn Thủy và Triệu kiếm lô Triệu Tứ tiên sinh trở thành bậc siêu phàm được thiên hạ công nhận, chính là vì bọn họ là hai người mạnh nhất, có được khí phách vô địch.
Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ tiên sinh mà gặp nhau, làm sao giống như Thất Cảnh bình thường quyết đấu?
Triệu Tứ chắp tay sau lưng không có hành động gì, nhưng giữa lớp mây mù trắng trên mặt sông đột nhiên có một đường ráng đỏ dài đẹp xuyên qua.
Bạch Sơn Thủy bình thản vươn tay ra.
Mặt sông đang cuộn trào trước mặt đột nhiên biến mất.
Không phải là bị tách ra hai bên, mà bị một luồng Thiên Địa Nguyên Khí khổng lồ dẫn dắt, xoay tròn tại thành một cái bích đầm ở trước người hắn.
Đáy sông với rong rêu và đá cát lộ ra dưới ánh mặt trời, tôm cá mờ mịt hoảng sợ vì bị mất đi môi trường nước, hoảng loạn nhảy búng lung tung.
Nhìn nước sông hóa thành bích đầm, đáy sông biến thành mặt đất, trong mắt Triệu Tứ không khỏi hiện ra sự thưởng thức.
"Đời ta ưa thích học kiếm, mười năm cư trú hàn đàm."
Hắn buột miệng thốt ra một câu trong bài chiến ca Bạch Sơn Thủy từng ca khi đánh ra khỏi Trường Lăng, nhìn bích đầm phát ra Kiếm Ý kinh người, tán thán: "Xem ra ngươi đã dùng mười năm luyện thành Bản Mệnh kiếm rồi."
Bạch Sơn Thủy không trả lời, trong bích đầm có một tia sáng màu xanh lá đậm bay lên.
Một thanh trường kiếm màu xanh lá đậm từ trong bích đàm bay ra, rơi vào trong tay hắn.
Sau khi thanh kiếm bay ra, cả bích đầm như mất đi phần hồn, hóa thành nước sông bình thường, tán ra rơi trở lại vào trong lòng sông.
Tôm cá cảm giác được nước sông đã trở về, nhưng chúng không hề thấy vui mừng, mà càng thêm sợ hãi, trốn sâu xuống dưới.
Thanh trường kiếm có màu xanh lục còn đậm hơn bất kỳ loại bảo thạch nào, nhưng bên trong lại lấp lóe hai màu đen trắng, mơ hồ tạo thành hình núi trắng nước đen.
Bạch Sơn Thủy cầm kiếm, hờ hững nhìn Triệu Tứ: "Kiếm của ta đã ở tay, giờ tới lượt ngươi cho ta xem kiếm."
Triệu Tứ gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên không trung vô tận: "Vậy ngươi tiếp ta một kiếm này."
Bạch Sơn Thủy ngẩng đầu lên.
Không ai có thể nhìn thấy nổi, bên trên bầu trời rất cao rất xa, nơi Nguyên Khí mỏng manh tới mức hầu như hoàn toàn biến mất, nơi có những làn quang hồ dày đặc, và Tinh Thần Nguyên Khí hỗn loạn, ở giữa Thái Dương Chân Hỏa, cực hàn cực nhiệt khắp nơi.
Có một thanh tiểu kiếm màu đỏ, lẳng lặng trôi lơ lửng trong đó, được cực hàn cực nhiệt cọ rửa, rèn luyện, như một ngôi sao theo một quỹ tích không thay đổi cứ đi về phía trước, nhưng luôn luôn giữ sự tương liên với tâm niệm của Triệu Tứ.
Tâm niệm cao như thế xa như thế, ngay cả Bản Mệnh kiếm chẳng khác nào một ngôi sao lúc nào cũng bay trong không trung vô tận như thế, bảo Triệu Tứ tiên sinh là người xả thân cầu đạo quả thực chẳng có mấy ai hiểu nổi.
Thanh tiểu kiếm như giật mình thức tỉnh, còn chưa gia tốc đã toát ra những tia lửa màu đỏ thắm, dùng tốc độ khủng khiếp rơi xuống.
Hỏa diễm đỏ thắm và Thiên Địa Nguyên Khí ma sát kịch liệt với nhau, khiến hỏa diễm càng thêm mãnh liệt.
Nhưng chỉ sau chốc lát, chân hỏa bao quanh thân kiếm đã nén chặt Thiên Địa Nguyên Khí xung quanh, tạo thành một thành vật chất trong suốt như lưu ly, dán chặt vào thân kiếm.
Tầng lửa bên ngoài lớp lưu ly ấy biến thành màu đỏ thẫm, càng ngày càng đậm hơn, chẳng khác gì ráng đỏ trời chiều, đến khi xuất hiện trong tầm mắt Bạch Sơn Thủy, đã biến thành một đuôi lửa cực lớn dài hơn mười dặm dài.
Một cái đuôi lửa to như vậy, những chỗ cao của Trường Lăng đều nhìn thấy được.
Trên đài quan sát sao trong hoàng cung, sử quan nhìn thấy sao băng ngay giữa ban ngày, thì hoảng sợ biến sắc: "Sao băng rơi giữa ban ngày, lại màu đỏ thẫm, chính là yêu tinh!"
Trên mặt sông, cuồng phong gào thét.
Kiếm của Triệu Tứ còn cách mặt sông mấy chục trượng, mà nước sông dưới chân Bạch Sơn Thủy đã bị đốt khô, biến thành hơi nước với nhiệt độ khủng khiếp, bốc lên ngùn ngụt.
Bạch Sơn Thủy thực sự khiếp sợ.
Nhìn thấy kiếm này, hắn mới biết, truyền thuyết một kiếm đốt sạch hồ nước của vị tông sư kia của Triệu kiếm lô trong cuộc chiến Tần Triệu là hoàn toàn có thực.
Đây mới thực là cái lò ẩn chứa Thiên Địa, một thanh kiếm chứa đựng Tinh Thần Chân Hỏa, nhưng hắn không cho là mình sẽ bại.
Con sông này thông với đại dương, chứ không phải chỉ là một cái hồ kín.
Hắn hít một hơi thật sâu, Thiên Địa Nguyên Khí kịch liệt thả ra, hạ xuống nước sông dưới chân.
Cả người hắn như hợp thành một thể với sông Vị Hà.
Hắn chém vào đường lửa một kiếm.
Vạn cơn sóng xanh từ mặt sông dâng lên, Thiên Địa Nguyên Khí kinh khủng từ đằng xa ùa tới, không phải di chuyển trên không trung, mà lướt ở trong nước sâu, như một con Giao Long lướt trong làn nước, cuối cùng hòa nhập vào thanh kiếm xanh trong tay hắn.
Bạch sơn hắc thuỷ từ trong thân kiếm lộ ra, như diễn hóa thành một khu Thiên Địa riêng biệt.
Hai loại Kiếm Khí trước người hắn nhanh chóng chuyển biến, tạo thành một con rắn cực lớn màu trắng đang quấn vòng, mở to cái miệng khổng lồ, cắn vào luồng lửa, tiếp theo là luồng khí màu trắng phía trước màu đen phía sau, ngưng tụ thành một con Hắc Quy thật lớn.
Bạch xà Hắc Quy Nguyên Khí hô ứng với trời đất, Âm Dương biến ảo, tạo thành Huyền Vũ chi ý công thủ toàn năng.
Con rắn trắng há miệng, một đoàn Kiếm Khí xanh biếc lạnh như băng cuồn cuộn trào ra, đập chết hơn phân nửa luồng lửa đỏ thẫm.
Ánh mắt Triệu Tứ rừng rực lửa cuồng nhiệt.
Thanh tiểu kiếm ở trung tâm luồng lửa theo tâm ý hắn tạo nên vô số đường cắt trên không trung, vạn đạo tinh quang Lưu Ly trút xuống, tiêu trừ luồng kiếm quang xanh biếc lạnh như băng.
Rắc một tiếng nứt to.
Thanh kiếm trong miệng bạch xà không cản nổi, khiến đầu rắn nổ bung từng khúc.
Bạch Sơn Thủy khẽ kêu lên một tiếng.
Từng đoàn Nguyên Khí màu đen như những đám mây bồng bềnh bay lên, trong nháy mắt, tất cả thủy quang, ánh lửa tất cả đều biến mất, chỉ có hơi mỏng hơi nước vòng tròn tại trên mặt sông tản ra, Bạch Sơn Thủy nắm lấy đậm đặc lục trường kiếm, đã tới Triệu Tứ tiên sinh trước người.
Bạch Sơn Thủy một kiếm đâm ra.
Hắn đâm về Triệu Tứ tiên sinh một kiếm này không có bất kỳ sáng lạn quang ảnh, nhưng một kiếm này đâm ra thời điểm, cả con sông trước mặt sóng cả đều cả biến mất ẩn, cả đầu sông lớn trong nháy mắt này triệt để tĩnh mịch.
Đây là hắn chính thức cường đại một kiếm, không chỉ là ẩn chứa hắn mạnh nhất tinh khí thần, còn không bàn mà hợp ý nhau lấy nước chảy Thiên Đạo.
Triệu Tứ tiên sinh nhẹ ồ lên một tiếng.
Nhưng hắn cũng chỉ là khẽ di một tiếng mà thôi, thanh kiếm kia người chảy xuôi lấy tầng một Lưu Ly hình dáng Hỏa tầng tiểu kiếm vào lúc này rơi vào hắn trước người, hắn cực kỳ đơn giản cầm chuôi này tiểu kiếm, đồng dạng một kiếm hướng phía Bạch Sơn Thủy đâm ra.
Oanh một tiếng nổ mạnh.
Kiếm của Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy tương giao, khiến không gian xung quanh trở nên nóng rực.
Triệu Tứ sầm mặt, hắn chợt nhớ về năm đó, lúc ở trong cửa hàng rèn.
Trong cơn mưa to, một nam tử tang thương, đập từng búa vào cây thiết chùa nung đỏ trong tay, làm văng ra rất nhiều Hoả Tinh.
Sau đó, hắn nhúng cây thiết chùy vào dòng nước dưới mái hiên.
Xùy một tiếng.
Mọi tia lửa và hơi nóng hừng hực đều biến mất, cây thiết chùy biến thành màu đen xì.
Trước người Triệu Tứ vang lên âm thanh, gọi hắn trở về đời thực. Thanh tiểu kiếm của hắn đã biến mất hết hơi nóng, trở lại màu đen lạnh của mình, tiếp tục bay về phía trước.
Thanh trường kiếm trong tay Bạch Sơn Thủy rung mạnh, bay ra kéo theo cả người hắn.
Hai chân hắn luôn không rời khỏi mặt nước, nên khi hắn bay lên, trên mặt sông cũng bị kéo lên một con sóng cao.
Triệu Tứ đứng bất động, tiểu kiếm trong tay lại bừng lửa màu đỏ thẫm, rủ xuống.
Quần áo hắn chấn loạn, tóc ở sau gáy bay phấp phới, làm cho người ta phải kinh hãi, khi nhận ra hắn lại là con gái.
Ghê gớm hơn, quần áo trên người Bạch Sơn Thủy cũng bị rách tung ra, áo khoác lông cáo rơi xuống, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết, ở giữa là một cái khe sâu.
Hắn lùi lại mấy bước, cơ thể uyển chuyển, làm gì còn khí độ nam nhân ngày thường, rõ ràng là một cô gái mảnh mai cao dong dỏng.
Triệu Tứ sắc mặt không thay đổi, nhìn Bạch Sơn Thủy : "Thì ra kẻ đại nghịch bướng bỉnh nhất thế gian này, Bạch Sơn Thủy, lại là con gái."
Bạch Sơn Thủy lạnh tanh: "Ngươi không phải cũng vậy?"
Triệu Tứ nhàn nhạt nhìn cô: "Đất Triệu có nhiều con gái, con trai nước Triệu đã gần như chết sạch trong chiến tranh, bây giờ chỉ còn lại con gái, là chuyện bình thường."
Bạch Sơn Thủy hít sâu một hơi, không dùng Chân Nguyên để khống chế tạo cho mình khí khái nam nhi hào hùng nữa, nhưng cả cơ thể lại tỏa ra một loại mị lực khó tả.
Mặt cô đã trở lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Triệu Tứ: "Xem ra sau này phải gọi ngươi là Triệu tứ tiểu thư."
Triệu Tứ mỉa mai đáp lại: "Trước khi nhập môn, tên ta là Triệu Diệu, không biết Bạch tiểu thư tên là cái gì, cái tên Bạch Sơn Thủy kia, cũng chỉ là lấy bạch sơn hắc thuỷ chi ý mà gọi, đâu phải tên thật của ngươi."
Trong mắt Bạch Sơn Thủy lộ vẻ xấu hổ: "Ta tên là Bạch Lộ."
"Bạch Lộ là màu trắng, rất hay."
Bạch Sơn Thủy cười nhạt: "Tuy ngươi thắng ta nửa chiêu, nhưng nếu muốn giữ ta lại, thì không có cửa, chẳng lẽ ngươi muốn đổi thành dùng lời để nhục nhã ta?"
Triệu Tứ lắc đầu, bình thản: "Là ngoài ý muốn."
Cô nhìn về phía Trường Lăng, chậm rãi : "Trường Lăng quả là nơi chứa đựng Chân Long, những Tu Hành Giả mạnh nhất đều ở tại Trường Lăng, chẳng lẽ những lời này là có thực. . . Xem ra ngươi ở Trường Lăng đã gặp được cơ duyên, nếu không ta nghĩ ta không chỉ thắng ngươi có nửa chiêu."
Khóe miệng Bạch Sơn Thủy khẽ run, cô biết Triệu Tứ nói thật.
Nước sông theo tâm tình của cô dập dềnh cuộn sóng, nhưng lúc này ở trên mặt sông, đã có thêm một dáng người thướt tha màu trắng.
================================================================================
Bạch, Triệu xuất kiếm
Sóng cuộn Vị Hà
Lưu Tinh hạ thủy
Hiển lộ chân thân.