Trương Nghi hơi ngạc nhiên. Hắn dụi dụi mắt nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không có gì thay đổi.
Tô Tần vẫn đứng đó, trên người vẫn mặc y phục Tiên Phù Tông nhưng ký hiệu hắc tuyến thêu trên cổ áo và tay áo thì nhiều hơn. Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Trương Nghi, y mỉm cười đắc chí:
- Ngươi hẳn là muốn biết vì sao ta chọn ở lại đất Yên, không những vậy còn thắc mắc tự hỏi làm sao một người tàn phế như ta lại có thể trở thành đệ tử Tiên Phù Tông.
Y nâng cánh tay tàn phế, trông cực kỳ dữ tợn và không hợp với dáng người cũng như khuôn mặt của mình, giễu cợt nhìn Trương Nghi nói tiếp:
- Ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân... Tất cả đều nhờ vào hoàng hậu.
- Là hoàng hậu Trịnh Tụ sao?
Tuy khó tin nhưng Trương Nghi biết hoàng hậu mà Tô Tần nói đến tuyệt đối không phải là hoàng hậu của vương triều Đại Yên mà là nữ chủ nhân lãnh khốc của Trường Lăng kia.
Tô Tần khẽ gật đầu rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm, dường như ánh sáng trăng sao hơi có chút chói sáng khiến mắt y hơi nheo lại:
- Việc Ly Lăng Quân có thể xưng đế, ta có thể bỏ nước Sở để đầu nhập thành đệ tử Tiên Phù Tông, tất cả đều nhờ nàng. Ngươi cũng có thể đến đây chắc là nhờ các cựu quý tộc của Trường Lăng an bài cho.
Tô Tần im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Trương Nghi có ý mỉa mai, y chậm rãi nói tiếp:
- Ta sở dĩ nói cho ngươi biết những điều này là muốn ngươi biết rằng bà ta cường đại hơn ngươi tưởng tượng nhiều... Nhiều tu hành giả ai cũng nói bà ta nắm giữ trật tự Trường Lăng trong tay nhưng thật ra càng đi xa khỏi Trường Lăng bao nhiêu thì mới biết bà ta đáng sợ bấy nhiêu. Ngươi đừng tưởng rằng đất này đã là phúc địa, rằng đã đến được nơi đây là đã có thể thoát khỏi sự khống chế của bà ta, cũng đừng nghĩ rằng đám quý tộc kia vô duyên vô cớ giúp ngươi, không đòi hồi báo bất cứ điều gì.
Trương Nghi ngơ ngẩn nhìn Tô Tần, mồ hôi tuôn như tắm, hai tay bất chợt run rẩy.
Tất cả những điều ngày hắn đều không ngờ tới... Nếu thậm chí ngay cả việc Ly Lăng Quân xưng đế mà hoàng hậu Trịnh Tụ cũng có thể can thiệp vào, sức ảnh hưởng trong vương triều nước Yên sâu rộng đến như vậy thì tương lai của hai đại vương nước Sở và nước Yên sẽ ra sao?
- Cho nên ngay cả 'người đó' cũng chết về tay bà ta.
Tô Tần nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Nghi mà cười giễu, đáp:
- Cho đến bây giờ ta vẫn luôn luôn cho rằng người đáng sợ nhất ở Trường Lăng chính là Trịnh Tụ chứ không phải là cái người tự xưng là hoàng đế kia đâu.
Trương Nghi lấy lại bình tĩnh, nhìn Tô Tần hỏi:
- Rốt cục ngươi muốn gì, tại sao lại nói cho ta biết những điều này?
Vẻ mặt Tô Tần càng lúc càng trào phúng, y bật cười. Tiếng cười dần dần nghe có vẻ thê lương đến nỗi mặt mũi và cả những vết sẹo trên tay cũng trở nên rúm ró dữ tợn.
- Đại sư huynh à, là vì cừu hận, vì cố chấp mà thôi... Hồi ở Bạch Dương động, ta vẫn luôn không biết tại sao một người như ngươi, ngu dốt thua kém ta đủ bề mà lại được các sư thúc, sư đệ yêu mến. Nếu không nhờ Đinh Ninh thì suốt đời ngươi cũng không thể là đối thủ của ta.
- Hiện tại Đinh Ninh không có ở đây. Đây là Tiên Phù Tông. Rút cục không có ai quấy rầy chúng ta.
Trương Nghi ngẩn ngơ nhìn bóng Tô Tần khuất dần trong bóng đêm, bên tai còn nghe văng vẳng tiếng cười bi ai vọng lại, hắn bất giác kêu lên:
- Nhưng ta không muốn tranh giành cái gì với ngươi cả."
Tô Tần không quay người lại mà ứng tiếng, giọng rền vang:
- Nhưng ta thì lại muốn.
***
Dung cung nữ không đi nghỉ mà vẫn đứng dưới mái hiên, lặng nhìn bóng đêm dày nặng đè phủ trên thành Trường Lăng mãi cho đến khi sắc đêm tan dần dưới ánh sáng bạc từ bầu trời phương đông rọi đến.
Thị một mực chờ đợi nhưng cuối cùng vẫn không có tin tức gì từ trà viên. Người kia đã rời khỏi Trường Lăng rồi.
Tuy Trương Lộ Dương không chết nhưng không hiểu tại sao điều đó lại khiến thị đau đớn, còn tệ hơn cả cái chết. Thị biết mình đã vĩnh viễn mất y.
Y không hề yêu thị, không bao giờ tha thứ cho thị, cũng như không thể chấp nhận bản thân mình là một cái cớ của thị nữa.
Tiễn đạo nhân cũng đã chết rồi.
Trong thành này, cuối cùng thị chẳng còn ai thân thích lẫn bằng hữu.
***
Tịnh Lưu Ly đang say ngủ. Buổi bình minh con người ta thường hay ngủ sâu.
Đinh Ninh vẫn mở mắt, ngồi xếp bằng ở trên giường. Cửa phòng của hắn chỉ khép hờ, ai đó chỉ cần đẩy nhẹ một chút mà vào. Ánh mắt của hắn tuy trầm tĩnh nhưng trong lòng thì đột nhiên dậy sóng. Dù không nghe thấy tiếng bước chân nhưng chỉ cần cảm thấy mùi hương quen thuộc là hắn biết Trưởng Tôn Thiển Tuyết đến. Ở nơi tàn khốc, lạnh lẽo này, chỉ cần có ý liếc mắt nhìn nhau đã là đáng quý.
Một giọng nói thanh lãnh vang lên:
- Có lẽ ngươi dùng được nên ta cho ngươi mượn.
Rồi bóng một luồng hắc ảnh rơi xuống trước mặt hắn như một làn gió nhẹ.
Nói xong, Trưởng Tôn Thiển Tuyết quay người đi thẳng ra cửa.
Đây chính là Huyền Sương Trùng. Có điều nó không giống như con trùng hắn đã từng thấy qua, trong bóng tối, thân thể con này như một hạt kim cương lấp lánh ánh sáng, đầu của nó lại có thêm hai cái sừng.
Ở Trường Lăng hiếm khi nào Đinh Ninh cảm thấy hạnh phúc. Nhưng lúc này, hắn mỉm cười thật sự vui vẻ, vui vẻ không phải vì Huyền Sương Trùng biến dị mà ở việc nàng cho hắn con trùng này.
Con Huyền Sương Trùng này vẫn rất sợ hắn, thân run lập cập.
Tiếng gà gáy vang lên râm ran trong phố. Cả Trường Lăng cựa mình thức giấc.
Tịnh Lưu Ly cũng đã thức giấc.
Nàng đứng rửa mặt bên giếng cổ trong sân mặc viên, sau đó im lặng nhớ lại sự việc đã xảy ra trong đêm trước. Sau khi phân tích nghiệm ra được một vài điều, nàng mới thong thả đi về phía phòng ngủ của Đinh Ninh.
- Hôm nay làm gì?
Nàng không kiềm được hỏi.
Mỗi ngày nàng chỉ cần rong xe ra ngoài một lần thì ít nhiều gì cũng có thu hoạch. Bởi vậy mỗi ngày nàng rất trông mong muốn biết Đinh Ninh làm việc gì.
- Đêm qua lúc trở về, ta có gặp một người mang một đôi giày khác thường.
Hắn nhìn nàng cười cười, nói tiếp:
- Ta để lại cho y hai phong thư. Thành ra trong mấy ngày sắp tới chúng ta không cần phải làm gì hết. Chờ thêm hơn mười ngày nữa đi.
Tịnh Lưu Ly nhíu chặt mày. Đêm qua chính là nàng đánh xe về nhưng lại không thấy ai cả.
- Là ai vậy?
- Ngươi làm sao gửi được thư cho y?
Nàng nhìn Đinh Ninh, hỏi liền hai câu.
Đinh Ninh nhìn thẳng nàng đáp:
- Ta nhìn thấy người của Vương Thái Hư. Lúc xe ngựa rẽ lối, ta ném thư vào bụi cỏ bên trái. Ở vị trí đó thì không ai có thể thấy được cử động của ta.
Tịnh Lưu Ly vẫn nhíu mày hỏi:
- Vậy làm sao ngươi biết được người kia có bắt được hai phong thư đó hay không?
- Bởi vì đó là người mà Vương Thái Hư phái đến.
Đinh Ninh mỉm cười nói:
- Vì là người của hắn nên khi ta cố ý nhìn y, mắt lại liếc nhanh qua bên trái nên tự nhiên y phải bắt được hai phong thư kia.
Tinh Lưu Ly ngẫm nghĩ một hồi mới chấp nhận cách giải thích của Đinh Ninh. Lát sau nàng không kiềm được lại hỏi tiếp:
- Y mang giày như thế nào? Tại sao ta lại không thấy có gì khác biệt?
Đinh Ninh mỉm cười, cảm thấy điểm này đúng là có chỗ ngộ nghĩnh.
- Vương Thái Hư có nói với ta là lưu người cho ta. Hai người đi giày không giống nhau nhưng ta lại không để ý khác nhau ở điểm nào. Có dịp xem kỹ sẽ hiểu thôi.
Đinh Ninh phì cười:
- Hắn mang giày của Vương Thái Hư, là đôi Vương Thái Hư mang khi ta gặp hắn lần gần đây nhất... Cho dù mang vừa chân thì Vương Thái Hư cũng không sợ lây bệnh phù chân cho tên kia.
Tịnh Lưu Ly ngẩn người, cảm thấy chuyện này vô cùng hài hước nhưng tính nàng không thích chế giễu người khác nên cũng không phụ họa theo mà ngược lại còn nghiêm mặt bảo:
- Không phải là ta không có khả năng quan sát sự việc mà là trừ ngươi ra thì e rằng không ai có thể nhìn ra đôi giày kia có điểm gì đặc biệt.
Đinh Ninh gật đầu, vừa cười lớn vừa nói:
- Chỉ có đôi giày bình thường đó mới có thể lây bệnh phù chân cho người kia.
- Vậy hai bức thư kia rốt cục là gửi cho ai?
Tịnh Lưu Ly nhìn hắn nghiêm túc hỏi, nét ngài dịu lại.
- Một bức là cho y, yêu cầu y giúp ta, còn bức kia là dành cho một số nhân vật quan trọng của Trường Lăng. Ta có chút việc, phải nhờ cô giúp ta.
Đinh Ninh nhìn nàng đáp.
Tịnh Lưu Ly ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
- Cho nên ý của ngươi là... dùng thủ đoạn cuối cùng để đối phó với Dung cung nữ? Hơn mười ngày nữa ngươi sẽ đột phá tu vi, thị không chờ được sẽ đi tìm ngươi?
Đinh Ninh nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ là không chỉ có như thế nhưng lời ra đến miệng thì lại đáp thành:
- Chính là như vậy.