― Mân Sơn Kiếm Tông không có an bài những người khác.
Nam Cung Thải Thục nhìn Đinh Ninh lắc đầu trả lời:
― Nếu không phải do cậu yêu cầu, ngay cả ta cũng sẽ ở lại Mân Sơn Kiếm Tông tu hành.
Đinh Ninh không kinh ngạc chút nào. Ngẫm nghĩ một hồi hắn mới hơi hài lòng nói:
― Mân Sơn Kiếm Tông đã trả giá để cho hoàng hậu hài lòng, đây là bà ta ban thưởng.
Nam Cung Thải Thục hiểu ý của hắn, nên mới hỏi:
― Cậu đang lo lắng bà ta sẽ đối xử với chúng ta giống như Trương Nghi?
― Ra lệnh ngăn cách người thân và bạn bè, đây là thủ đoạn mà bà ta am hiểu nhất. ― Đinh Ninh nói với vẻ chế nhạo.
Nam Cung Thải Thục hơi giật mình, cô nghĩ đến việc Đinh Ninh giết cung nữ họ Dung cũng là để đáp lễ hoàng hậu vì đã xử trí Trương Nghi như thế.
― Có thể cho phép Tạ Trường Thắng lưu lại Mân Sơn Kiếm Tông hơn hạn định và hình như hắn đã giữ rất nhiều tuyển sinh bị thương nặng ở lại đó. ― Sau một nụ cười mỉa mai, Đinh Ninh nhìn Nam Cung Thải Thục mà nói hết ý:
― Bách Lý Tố Tuyết đã thay đổi một chút rồi.
Nam Cung Thải Thục cảm thấy rằng mình không thể tùy ý bình luận về hạng người ở cấp độ kia như Đinh Ninh được, vì vậy cô ấy không có tiếp lời.
***
Đỉnh núi Mân Sơn cực kỳ lạnh.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn tuyết trên núi, và chậm rãi hỏi một người tu hành mặc trang phục xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông ở phía sau:
― Hắn không yêu cầu gì khác?
Người kia cung kính lắc đầu đáp:
― Ngoài yêu cầu những người đó đi cùng, thì hắn cũng không đòi hỏi gì nữa.
Bách Lý Tố Tuyết nhàn nhạt bảo:
― Không đòi hỏi gì nữa, điều đó chứng tỏ hắn rất tự tin.
Người tu hành kia đang đứng cung kính nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn, mới hỏi lại:
― Cứ đáp ứng hoàng hậu như thế này sao?
― Thời điểm không cần thiết thì đừng trở mặt, bằng không chỉ gọi là lỗ mãng.
Bách Lý Tố Tuyết nói chậm rãi không chút biểu cảm:
― Cho dù nhất thống như thế nào, vẫn luôn có một ít thanh kiếm đủ khiến bà ta và Nguyên Vũ kiêng kị. Vậy cần chi Cá chết lưới rách.
***
Với nhiều người ở Trường Lăng, nơi còn lạnh hơn cả đỉnh Mân Sơn chính là chỗ sâu của hoàng cung.
Trong một tòa điện lớn ở nơi đó, trên con đường đá trước thư phòng của hoàng hậu, có một người đàn ông mặc áo bào xám đang quỳ gối.
Người này có dáng cao to, ngay cả khi quỳ trên mặt đất thì vẫn lộ vẻ rất cao lớn. Chỉ là nơi ống tay áo vốn là cánh tay phải của gã nay đã trống không, đoạn tay áo ấy đang khẽ đung đưa trong gió.
Bộ dáng lúc này của gã trông thực thê lương và rất khiêm tốn.
Không ai có thể liên tưởng nổi người này với Thân Huyền, chủ nhân của Đại Phù thủy lao được.
Không biết gã đã quỳ bao lâu rồi.
Trong thư phòng phía trước, rốt cuộc cũng có một giọng nói lãnh khốc vang lên:
― Ta chỉ bảo kêu ngươi tới gặp, sao ngươi lại quỳ?
Thân Huyền nhìn mặt đất trước đầu gối, không ngẩng đầu lên mà thưa rằng:
― Thủy lao bị phá, Lâm Chử Tửu mất tích, là thần thất trách, đến nhận hình phạt.
― Nếu ngươi trong lòng không thẹn, đã tận hết sức, thì căn bản không cần quỳ. ― Thanh âm của hoàng hậu tiếp tục vọng ra từ thư phòng.
Nghe được câu nói lạnh lùng mà uy nghiêm này, Thân Huyền không có phản bác, chỉ cúi đầu im lặng.
― Ta vốn tưởng rằng ngươi thích Đại Phù thủy lao…
Hoàng hậu tiếp tục:
― Ở đó ngươi có thể gặp được nhiều hạng người tu hành và có thể học được rất nhiều phương pháp tu luyện từ miệng bọn họ, cho nên những năm qua, tu vi của ngươi đã thăng tiến rất nhanh. Đừng quên rằng trong số những người cùng độ tuổi với ngươi, có nhiều người tu hành có thiên phú hơn ngươi mà giờ lại kém xa ngươi.
― Nhưng hiện tại ta mới biết ngươi không thích, không hề tương đồng với biểu hiện bên ngoài của ngươi.
― Nếu là do ta phán đoán sai, thì đó đương nhiên là lỗi của ta, không phải của ngươi.
― Ngươi chắc biết rõ rằng, trừ khi ta không mở miệng, còn nếu đã nói, thì những gì ta đã nói chắc chắn sẽ được thực hiện.
― Ta có thể cho ngươi một lời hứa.
Giọng nói vang lên từ thư phòng không còn lạnh lùng khắc nghiệt như trước nữa, mà bắt đầu trở nên bình thản:
― Nếu thích, ngươi có thể theo quân đội đến Đông Hồ... Chỉ cần ngươi có thể lấy được Tục Thiên Thần quyết từ người thiếu niên đó, thì ngươi sẽ là vị Hầu gia thứ 14 của Đại Tần, và ta có thể cho ngươi được lựa chọn đất phong.
Thân Huyền thân thể không có một chút run rẩy nào, nhưng cơ thịt trên mặt lại khẽ co giật.
Sau khi hít sâu một hơi, thì gã chậm rãi đứng dậy và thưa:
― Thần đi Đông Hồ.
Tiếng nói của hoàng hậu lại vang lên:
― Ta hy vọng lần này ngươi thực sự thích nó.
Thân Huyền ngẩng đầu đáp: ― Thần rất thích!
***
Trường Lăng sẽ luôn là nơi chứa đựng vô vàn nỗi buồn và niềm vui.
Có người thích tất cũng có người buồn.
Với tâm trạng vô cùng bi thương, Hoàng Chân Vệ nhìn Mặc Thủ Thành đang lặng yên nằm trên chiếc ghế mây, nói với giọng khẽ run run: ― Sư phụ, chờ con!
Mặc Thủ Thành chậm rãi ngẩng đầu, liếc y một cái rồi gật đầu.
Hoàng Chân Vệ quay người và bước xuống vọng lâu.
Y đi về phía hoàng cung, cả người y như tắm trong ánh nắng mai.
Y biết sư phụ mình đã đến thời điểm cuối cùng của cuộc đời, không biết còn sống được bao lâu nữa, nên muốn hoàn thành tâm ý cuối cùng của mình cho sư phụ.
Thầy mình có thể tùy thời ra đi bất cứ lúc nào.
Y biết với thể trạng lúc này của sư phụ, ở lại lâu một chút là thêm phần đau đớn, nhưng y muốn thầy mình đợi y trở về từ hoàng cung.
Bởi y muốn đòi hỏi hoàng hậu một chuyện.
Ít ra thì thầy mình không giống với gia chủ của Thương gia hồi đó. Chí ít thì thầy mình sẽ đỡ bớt được tai tiếng hơn.
Đây là ý định chân thật nhất của y với tư cách là một người đệ tử.
Y cực muốn hoàn thành điều này.
Tuy nhiên, y lại không biết rằng ngay khi y rời khỏi tòa vọng lâu, với ý muốn của Mặc Thủ Thành thì vị tướng lạnh lùng nghiêm nghị xoay chiếc ghế mây, để lão có thể nhìn thấy thân ảnh Hoàng Chân Vệ đang đi xa.
― Có ý nghĩa gì đâu!
Mặc Thủ Thành dường như đang nói với Hoàng Chân Vệ hay cũng như đang nói với bản thân mình và cho cả vị tướng đứng sau lưng:
― Đợi khi con sống đến tuổi như ta, con sẽ hiểu rằng sống chết trên đời không có gì hơn được việc thuận theo tâm ý của mình (bản tâm). Người một khi chết rồi thì mọi thứ đều giai không, có thể khiến trong lòng bình an là đủ, nào còn để ý vấn đề gì sau đó nữa!?
Nói xong những lời này, lão liền đắp chăn lên người và khép hai mắt lại, trông cứ như là rơi vào giấc ngủ rất sâu vậy.
***
Hoàng Chân Vệ bước rất nhanh, như là đang xuyên qua tấm màn nắng sớm của Trường Lăng.
Đi tới một chỗ nào đó, y bất chợt dừng lại.
Ngay chỗ này, y có thể nhìn thấy một ngõ phố có phần hoang vắng cách đó không xa.
Con ngõ đó là Ngô Đồng Rụng Lá.
Vào lúc này, y không nghĩ đến những chuyện gì khác về người thiếu niên hàng rượu, mà chỉ nghĩ đến hình ảnh một thiếu niên đang đứng trước người Tiết Vong Hư đã chết trước khi bắt đầu tham dự kiếm hội Mân Sơn.
Hình ảnh trong óc, hình ảnh của mình lúc này và Đinh Ninh dần dần trùng lặp vào nhau.
Y nghĩ đến tâm trạng của mình lúc này, chính là nỗi niềm của Đinh Ninh lúc đó.
Y chỉ dừng lại trong một chớp mắt, sau đó tiếp tục đi.
Rồi ngay sau đó, cả người y đột ngột ngưng lại.
Với nền tảng tu vi của mình, y có thể nghe thấy rất nhiều thanh âm tinh tế.
Ngày thường, từ lâu y đã quen với việc có cả đống âm thanh hỗn tạp của sinh linh từ trên trời dưới đất lọt vào tai. Rồi sau đó y tự nhiên sẽ loại bỏ những tạp âm đó, nghe được những gì mình muốn nghe.
Y thực tự nhiên nghe được âm thanh, là thanh âm mà bản thân y muốn nghe.
Cơ thể y run lên một cách mạc danh kỳ diệu. Bởi giọng nói mà y nghe thấy trong vô thức lúc này, chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người qua đường.
― Con gái của Chương thợ rèn lớn lên trông càng xinh đẹp, giống y đúc mẹ con bé khi còn trẻ, như tạc từ cùng một khuôn ra vậy.
― Rõ ràng là cái miệng có nhiều điểm trông giống Chương thợ rèn hơn. Ta xem ngươi là già quá rồi nhớ không rõ. Cho dù là cùng một bức họa do một người họa sĩ vẽ hai lần, cũng không thể giống nhau hoàn toàn được.
― Tính tình ngươi thật là thất thường...
Nghe cuộc trò chuyện thường nhật hay xuất hiện trên phố phường như vậy, Hoàng Chân Vệ biết rằng mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, nói khác đi, là vì mình đã xem nhẹ một điều.
Có đôi khi, có những manh mối ta phải đau khổ tra tìm mà chẳng thấy tăm hơi, nhưng thực ra nó đã sớm xuất hiện trước mắt ta như cỏ dại bên đường, thường thường hay bị bỏ qua. (Tưởng xa tận chân trời, hóa ra lại gần ngay trước mắt)
Nhiều người đã kiểm tra qua Đinh Ninh.
Từ trận bão tố ngay sau khi Dạ Sách Lãnh quay trở lại Trường Lăng, Thần Đô Giám đã cẩn thận kiểm tra Đinh Ninh, bao gồm cả dì nhỏ của hắn, Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Cho dù Thần Đô Giám cảm thấy không có vấn đề gì, thậm chí còn hủy đi hồ sơ của Đinh Ninh, nhưng mà vẫn có một số quyền quý muốn điều tra lai lịch của hắn cho rõ ràng. Tin tức trong hồ sơ đương nhiên sẽ không ít hơn Thần Đô Giám.
Ngay từ sau Lộc Sơn Hội Minh, Hoàng Chân Vệ đã đọc qua một số tư liệu về Đinh Ninh. Trong những tư liệu đó, đương nhiên có cả Trưởng Tôn Thiển Tuyết. Xuất thân của Đinh Ninh và Trưởng Tôn thiển Tuyết không có vấn đề gì. Y thậm chí còn xem qua gia phả của cả hai người.
Trong gia phả của Trưởng Tôn Thiển Tuyết còn có một bức chân dung của mẹ nàng. Trong bức chân dung ấy, dung mạo của Trưởng Tôn Thiển Tuyết và mẹ nàng trông y hệt nhau. Không chỉ ngoại hình, mà kể cả biểu cảm cũng y chang nhau.
Trên đời không tồn tại hai dòng sông giống y như nhau, cũng không có hai người có ngoại hình y như đúc, đây là đạo lý đơn giản nhất.
Khi đó y chỉ đọc lướt qua gia phả, không chăm chú mấy. Y chỉ nghĩ rằng mẹ của Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng như nàng, quả thực là một mỹ nhân có dung mạo tuyệt thế mà thôi.
Nhưng nếu bức chân dung đó được vẽ ra dựa trên hình mẫu chính là Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thì tất nhiên nó là giả.
Giả tạo là vấn đề lớn nhất.