Âm thanh này tất nhiên là do người tu hành có dáng vẻ của kẻ khuân vác phát ra, vậy mà nhìn bên ngoài vẫn thấy hắn đang lau mồ hôi, dường như không phải đang nói chuyện cùng bọn họ.
Tịnh Lưu Ly nhìn hành vi quái dị của người tu hành này lông mày dần dần nhướn lên, chuẩn bị lên tiếng, nhưng đúng vào lúc này, âm thanh của Đinh Ninh từ phía sau nàng vang lên:
- Mặc kệ không cần hỏi, nghe là được.
Tịnh Lưu Ly ánh mắt hơi lóe lên, không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục đánh xe ngựa tiến lên như bình thường.
- Nói cách khác, rất nhiều nhược điểm của nàng đều đều là giả vờ.
- Mèo của nàng đã chết vào lúc các ngươi đến sân của nàng, là do nàng ra lệnh giết chết.
- Nàng cũng lạnh lùng tàn nhẫn như hoàng hậu nương nương vậy, loại tàn khốc này không chỉ là đối với người khác, đối với chính mình cũng giống như vậy.
- Ngay cả đối xử tên tình nhân cũ của nàng thì cũng như vậy, mặc dù các ngươi ở trước mặt nàng dằn vặt tên tình nhân cũ kia thì cũng không có chút tác dụng nào, bởi vì người như nàng ta, từ đầu đến cuối yêu nhất vẫn là chính mình.
- Ở trong thiên hạ này, ở Trường Lăng này, nàng chỉ e ngại một điều, đó là hoàng hậu nương nương. Điểm yếu duy nhất của nàng là ở tại hoàng hậu nương nương… Các ngươi muốn đối phó với nàng, trừ khi có thể tìm ra chỗ không trung thành của nàng với hoàng hậu nương nương lúc trước đây hoặc nàng vẫn đang che giấu. Chỉ cần có chuyện như vậy liên tiếp lộ ra ngoài, nàng mới ngày càng sợ hãi, mới lo lắng các ngươi không ngừng vạch trần mà làm cho hoàng hậu đối với nàng thực sự bất mãn, do đó chấp nhận cùng ngươi quyết đấu, muốn chấm dứt chuyện này.
…
Lông mày của Tịnh Lưu Ly từ hơi hơi nhíu lại dần dần trở thành nhíu chặt.
Cho đến khi xe ngựa đi ra cái ngõ hẻm này, âm thanh của người tu hành mang dáng vẻ người khuân vác kia không còn truyền đến nữa, Tịnh Lưu Ly mới mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Người này nói hình như rất hợp lý.
Đinh Ninh gật gật đầu, cũng nói nhẹ giọng như vậy:
- Đúng là rất hợp lý, hơn nữa không phải là người bình thường, biết rất nhiều, ngay cả chuyện Dung cung nữ có một tên tình nhân cũ như vậy mà cũng biết.
Tịnh Lưu Ly suy một cái, nhất thời ánh mắt hơi trầm xuống, nói:
- Đoán được ra thân phận của người này hay không?
Đinh Ninh bình tĩnh nói:
- Khả năng lớn nhất giống như cung nữ kia, là người bên cạnh hoàng hậu.
Tịnh Lưu Ly quay đầu, nghiêm túc nhìn Đinh Ninh một chút:
- Dùng cái gì để đoán như vậy?
- Chuyện tình nhân của cung nữ họ Dung này dù sao cũng vô cùng bí ẩn, ngay cả Mân Sơn kiếm tông các ngươi cũng không biết, cũng chỉ có Giám Thiên ty mới biết, cả Trường Lăng, biết nhiều như Giám Thiên ty như thế chỉ có Thần Đô giám và người bên cạnh hoàng hậu.
Đinh Ninh nhìn nàng một cái, ra hiệu cho nàng tập trung đánh xe, đồng thời nói chậm rãi:
- Hơn nữa ngươi chưa chú ý giọng nói và cách xưng hô của hắn… Hắn mỗi khi nói đến Trịnh Tụ thì đều xưng hô là hoàng hậu nương nương, giọng nói cũng vô cùng tôn kính. Người của Thần Đô giám luôn luôn cẩn thận, không thể gây chuyện, càng không thể dính líu đến ta và Mân Sơn kiếm tông. Nguyên Vũ và Trịnh Tụ lo ngại nhất là quan giám sát Thần Đô giám và Giám Thiên ty kết bè đảng với người khác. Người của Thần Đô giám nếu dám làm chuyện như vậy, dù là xưng hô hay giọng nói cũng không thể tôn kính như thế.
Tịnh Lưu Ly trầm ngâm một chút, nói:
- Chỗ để ta học tập từ ngươi quả thật rất nhiều, có điều đều là người bên cạnh hoàng hậu thì tại sao lại giúp ngươi đối phó với cung nữ họ Dung, hay là tung hỏa mù?
- Có phải tung hỏa mù hay không, từ từ thử sẽ biết.
Đinh Ninh nhìn dáng vẻ nàng cực kỳ khiêm tốn, không nhịn được nở nụ cười:
- Còn chuyện đều là người bên cạnh hoàng hậu vì sao lại phải giúp ta đối phó với cung nữ họ Dung, ta cũng khó biết được nguyên nhân, dù sao ta không thể chuyện gì đều biết.
Tịnh Lưu Ly suy tư, gật gật đầu thể hiện rằng mình đồng ý, sau đó lại hỏi:
- Những năm nay, cung nữ họ Dung giống như là bóng dáng của hoàng hậu, có khả năng tồn tại chỗ bất trung đối với hoàng hậu sao? Dù là có, nếu người kia muốn giúp chúng ta vì sao không nói rõ?
- Có thể là nghi ngờ, nhưng không chắc chắn. Dù sao chỉ cần có chỗ hoài nghi thì có thể tra ra được.
Đinh Ninh nhìn Tịnh Lưu Ly, nói:
- Đối phương ngay cả chuyện tình nhân cũ của nàng như vậy đều nói thẳng ra, đúng là tin tưởng năng lực của chúng ta chắc chắn đã biết được điểm ấy, cho nên, có lẽ hắn cảm thấy không cần nói thêm chúng ta cũng tra được ra, huống chi không phải trong nội bộ cũng không quá khó.
- Ít nhất có chuyện hắn nói rất đúng, nhắc nhở ta.
Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh chăm chú nói tiếp rằng:
- Sự sợ hãi lớn nhất của nàng chính xác đến từ Trịnh Tụ, chỉ có chuyện dính dáng đến Trịnh Tụ, nàng mới rơi vào nỗi sợ hãi to lớn nhất. Mà mấu chốt nhất, từ đầu đến cuối Trịnh Tụ yêu nhất vẫn là chính mình. Nàng đối với Trịnh Tụ quen thuộc và hiểu rõ, cho nên càng thêm sợ hãi.
Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn Đinh Ninh một chút, nói:
- Hình như ngươi cũng hiểu rất rõ hoàng hậu.
Đinh Ninh bình tĩnh nói:
- Ta nghe chuyện cũ đủ nhiều, hơn nữa đại sư huynh Trương Nghi của ta còn không biết đến nơi nào.
Khoảng cách xe ngựa đến nơi ở của cung nữ họ Dung càng ngày càng gần.
Một tiếng mèo rít thảm thiết vang lên rõ ràng.
Trong sân của cung nữ họ Dung, tên hầu gái hàng ngày chăm sóc cung nữ họ Dung cầm trong tay một chiếc kéo, run rẩy cả người, gần như muốn khóc.
Trên người nàng vương máu tươi, trên mắt đất ở trước người có một con mèo màu lông hơi lam vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, còn đang liên tục co giật.
…
Giống như rất nhiều sáng sớm trước đây, Trương Nghi vào lúc tiếng gà gáy thứ nhất tỉnh dậy, không chần chừ chút nào đứng lên, mặc quần áo, gấp chăn màn, bắt đầu rửa mặt.
Mặc dù ở trong khách sạn vẫn cẩn thận tỉ mỉ.
Hành trình của người quân tử không do bởi thứ bên ngoài mà ở trong tâm.
Có một số việc làm hắn rất khó hiểu, từ Tần đến đất Yên, dọc theo đường đi đều không có ai sắp xếp, đến mức hắn nhất định phải theo đoàn ngựa thồ kia vòng qua biên giới Sở Yên, nhưng mà sau khi đến đất Yên, mặc dù là trong thôn trang ở biên giới đều có người đón tiếp, một đường sắp xếp cho hắn ăn uống sinh hoạt thường ngày, cho đến khi đưa hắn vào Yến đô.
Bây giờ ngoài cửa khách điếm hắn ở này đã đỗ một chiếc xe ngựa. Hôm nay chiếc xe ngựa kia sẽ đưa hắn đi vào Tiên Phù tông.
Lúc này ở trên đất trống tràn ngập nắng sớm trước sơn môn Tiên Phù tông đã tụ tập không ít thí sinh trẻ tuổi do các nơi của Đại Yến vương triều tiến cử mà đến đây.
Đất tu hành ở Đại Yến vương triều cũng không tập trung như Đại Tần vương triều, cho nên đa số những thí sinh từ khắp nơi đến này đều phong trần mệt mỏi.
Tiên Phù tông là tông môn được công nhận mạnh nhất Đại Yến vương triều, trong toàn bộ thiên hạ Tiên Phù tông đều chiếm địa vị cực trì quan trọng.
Rất nhiều năm qua, trong những người tu hành nổi tiếng nhất Đại Yến vương triều, mười tên có ít nhất bảy, tám tên từ Tiên Phù tông ra.
Sau khi dùng qua điểm tâm nhẹ nhàng, Trương Nghi đi theo xe ngựa tới trước sơn môn Tiên Phù Tông, nhìn phía trên núi nằm từng căn nhà cỏ vô cùng đơn sơ, lại nhìn thấy ngoài cửa môn phái dựng lên một tòa bia đá màu đen, bên trên khắc rất nhiều chữ viết của người tu hành mạnh mẽ ở Đại Yến vương triều, thậm chí là rất nhiều bút tích của các vị Hoàng Đế, rất tự nhiên có cảm giác kính nể, tiếp theo lại hơi xấu hổ.
Hắn tự hiểu kiếm đạo của hắn và phù đạo của Tiên Phù tông hình như hơi không phù hợp.
Hiện tại nhìn khắp nơi, hơn một nửa thí sinh đến trước cửa môn phái Tiên Phù tông này đều nhìn những chữ viết trên bức tường kia như mê như say, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy những chữ viết kia mang hơi thở quá cao vời, giống như trôi nổi ở trên trời.
Không chỉ lo lắng mình sau khi vào Tiên Phù tông có thể đuổi kịp những tên tuấn kiệt tuổi trẻ ở đất Yên hay không, bây giờ hắn thậm chí lo lắng rằng mình không thể vượt qua kì thi của Tiên Phù tông.
Còn việc kì thi của Tiên Phù tông vừa đúng lúc này bắt đầu, hắn tiềm thức cho rằng chỉ là tình cờ đúng dịp.
Nhưng mà những thí sinh phong trần mệt mỏi kia không ai có ý nghĩ như hắn.
Bởi những thí sinh kia đã đến sớm nửa tháng.
Kì thi của Tiên Phù tông do một số nguyên nhân mà người ngoài không biết mà chậm đến nửa tháng.
Hắn giống như tất cả các thí sinh, nhìn như không có bất kì người Tiên Phù tông nào phối hợp, nhưng mà tất cả hành tung của hắn lại liên tục bị đưa đến trong một gian nhà lá ở Tiên Phù tông.
Trong nhà lá này có tổng cộng ba ông lão.
Một người trong đó là lão già hắn chăm sóc trong đoàn ngựa thồ kia.
- Sư huynh, ngươi thực sự định thu hắn làm đệ tử làm đệ tử thân truyền?
Nghe câu hỏi của một ông lão khác, vị lão nhân này cảm khái lắc lắc đầu, nói:
- Sư đệ, ngươi đã hỏi giống như vậy ba lần rồi.
Người lão nhân có khuôn mặt gầy gò, sợi tóc có chút nguyên khí màu xanh mơ hồ di chuyển kia cũng lắc lắc đầu, nói:
- Hỏi ba lần ở những thời điểm khác nhau, đúng là ta cho rằng sư huynh có thể đổi ý.
Lão nhân than nhẹ một tiếng, cũng không trả lời.
Đây chính là ý này đã quyết.
Một lão giả khác lông mày trắng lại chậm rãi nhíu mày, chuẩn bị mở miệng.
- Viên sư huynh, ngươi hiểu nhất sự cân bằng hòa hợp, tự biết cân nhắc và cân bằng mọi thứ, nhưng mà cân bằng hòa hợp này với nợ nhân tình hoàn toàn không liên quan.
Lão nhân nhìn lão giả lông mày trắng kia, lắc lắc đầu, nhìn bên ngoài nhà cỏ, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì tất cả những thứ này cũng không ngăn nổi được việc thật sự yêu thích.
- Ta thật sự là yêu thích phẩm tính của tên thiếu niên Trường Lăng này.
Lão nhân ôn hòa mà kiên trì nói rằng:
- Đây mới là nguyên nhân mấu chốt ta phải đem hắn thu làm môn hạ.
Lão giả lông mày trắng bất đắc dĩ cười cợt, nói:
- Sư đệ ngươi dù sao cũng là chủ của một tông, ý đã quyết, chúng ta đúng là không cần nói nhiều.
Lão nhân thoả mãn nở nụ cười, nói:
- Quân tử như ngọc, không kể nơi chốn, không xem xuất thân, người như vậy ít nhất sẽ không phụ tâm huyết của chúng ta.
Trong ánh nắng ban mai, hai lão nhân khác cũng đã chấp nhận niềm yêu thích thực sự của vị lão nhân này, cũng bị ý vui của hắn cảm hóa theo.
Ngoài sơn môn của Tiên Phù tông, không cách nào tập trung vào những nét mực trên bức tường kia, Trương Nghi bị vài tiếng chim hót hấp dẫn, hắn tò mò ngẩng đầu, nhìn thấy một chỗ nóc của bức tường bay ra mấy con Hỉ Thước.