Đoan Mộc Tịnh Tông không lên tiếng.
Gã căn bản không kịp phát ra âm thanh.
Một lời này, chỉ vừa nói ra từ đầu tiên, ánh mắt Đinh Ninh đã sáng lên, so với sao trên trời còn muốn sáng hơn.
Quanh thân Đinh Ninh đột nhiên xuất hiện rất nhiều khí tức nhu hòa.
Một dòng nước óng ánh được tạo ra chảy quanh cơ thể hắn.
Tuy là đêm tối, nhưng dòng nước này long lanh sáng, làm cho ai nấy đều cảm giác như đang nhìn mặt hồ dưới trời chiều.
Kiếm quang âm u màu xanh do Mạt Hoa tàn kiếm trong tay Đinh Ninh thi triển ra Cực Quang Kiếm Kinh, nhìn như không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng khi dòng nước óng ánh kia xuất hiện, những kiếm quang âm u này đắm chìm trong đó tựa như hòa cùng dòng nước chảy, tốc độ nhanh hơn mấy phần!
Đoan Mộc Tịnh Tông không còn kịp suy nghĩ, tâm thần bị sợ hãi chiếm cứ, dốc sức lùi thật nhanh về đằng sau.
Gã còn không kịp suy nghĩ vì sao Đinh Ninh có thể nhanh đến loại trình độ này, nhưng mà gã biết mình khẳng định không theo kịp tốc độ của Đinh Ninh.
Nhưng mà tu hành giả giống như gã thì thân thể sẽ tự phản ứng khi sắp có chuyện phát sinh.
Hoặc là nói, thân thể hành động trước cả cảm giác.
“Ầm”, một tiếng nổ mạnh!
Mặt đất phạm vi vài thước quanh người Đoan Mộc Tịnh Tông đều bị đánh nát, vô số bụi đất cùng đá sỏi vụn mang theo lực đánh kinh khủng tạo thành một vòng gợn sóng tròn điên cuồng khuếch trương ra bên ngoài.
Thân thể Đinh Ninh như bị một chiếc xe ngựa đụng trúng, bắn ra đằng sau.
Trong mắt tất cả tu hành sư trưởng đều là rung động, mà trong ánh mắt đại đa số thí sinh đã bị loại lại đều là khiếp sợ và khó hiểu.
Bọn hắn căn bản không thể giải thích được hình ảnh trước mắt.
Bọn hắn không thể hiểu được vì sao trong tích tắc chung quanh Đoan Mộc Tịnh Tôn như là đã xảy ra bạo tạc, mà Đinh Ninh thi triển ra kiếm quang rõ ràng là đã đâm trúng Đoan Mộc Tịnh Tông lại bay ra ngoài.
"Đùng" một tiếng trầm đục.
Thời gian vào lúc này tựa hồ rất dài, nhưng kì thực rất ngắn.
Đây là tiếng Đinh Ninh hạ xuống đất.
Ngoài xa mấy trượng, hai chân Đinh Ninh trụ lại được trên mặt đất, dưới chân nổ bung hai luồng bụi sóng.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, chẳng qua là thân thể lại dị thường vững vàng, rơi xuống đất lập tức hai đầu gối hơi co lại, liền dễ dàng triệt tiêu xung lực, ổn định đứng vững.
Bụi đất từ từ tản hết, thân ảnh Đoan Mộc Tịnh Tông cũng hiện ra.
Sắc mặt gã trắng bệch như tuyết, trong con ngươi đều là khiếp sợ cùng mờ mịt.
Tuyệt đại đa số thí sinh đang quan chiến vẫn không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà trong nháy mắt sau đó, trên hai chân Đoan Mộc Tịnh Tông bỗng nhiên phát ra rất nhiều tiếng xoẹt xoẹt làm người tim đập chân run.
Những thí sinh này vô cùng chấn động nhìn hai chân Đoan Mộc Tịnh Tông.
Trong con ngươi của bọn hắn phản chiếu hình ảnh của rất nhiều sợi dây mảnh màu đỏ tươi.
Đó là từng tia máu tươi, như những mảnh kiếm sắc bén đang từ hai chân Đoan Mộc Tịnh Tông phun mạnh ra bên ngoài!
Một tiếng kêu sợ hãi, phẫn nộ cùng khó hiểu vang lên.
Cho đến lúc này, Đoan Mộc Tịnh Tông mới phát ra một tiếng kêu kỳ quái.
Thân thể của gã không cách nào khống chế, lui về phía sau một bước bèn ngã ngồi xuống.
- Thế này là đã xảy ra chuyện gì?
- Tại sao có thể như vậy?
Thấy cảnh như vậy, rất nhiều thí sinh rốt cuộc không cách nào khống chế tâm tình của mình, thất thanh kêu lên.
Không có người trả lời bọn hắn.
Đinh Ninh đã điều hòa hô hấp và chân nguyên xáo động trong cơ thể, lên tiếng:
- Ta hy vọng ngươi sẽ không đơn giản nhận thua.
Cùng lúc hắn cất lời, thân thể hắn đã bắt đầu tiến tới.
Theo tiếng gió rít chói tai, một đạo kiếm quang màu trắng hướng từ dưới lên theo bước tiến của hắn hung hăng chém tới Đoan Mộc Tịnh Tông.
Đạo kiếm quang màu trắng này tựa như sừng của một con dê từ dưới chọc lên đối thủ.
Chính là chiêu Bạch Dương Thiêu Giác của Bạch Dương Động.
Kiếm ý chính thức của một kiếm này ở chỗ ẩn nhẫn cùng giằng co, dùng biểu hiện lúc trước của Đinh Ninh mà xét, hắn hoàn toàn có thể dùng kiếm thức tinh diệu hơn cho tiến công lúc này.
Trương Nghi vẫn luôn ngơ ngác nhìn trận chiến đấu này, lúc này không hiểu sao hốc mắt y lại hơi ướt.
Bởi vì y cảm giác được ý tứ của một kiếm này, cảm giác được một kiếm này của "tiểu sư đệ" muốn biểu hiện cái gì.
Dưới dạy bảo của Tiết Vong Hư, y cũng đã lĩnh ngộ ra chân ý của Bạch Dương Thiêu Giác, nhưng mà lúc này, y lại cảm thấy tựa hồ cả kiếm ý khi Tiết Vong Hư thi triển Bạch Dương Thiêu Giác cũng không bằng kiếm ý lúc này của Đinh Ninh.
Sắc mặt Tịnh Lưu Ly cũng có chút trắng bệch.
Mà ngay cả Đàm Thai Quan Kiếm cũng phải ngừng hô hấp mấy giây.
Đây là một kiếm có kiếm ý hoàn mỹ nhất hắn chứng kiến mấy năm nay.
***
Sắc mặt của đại đa số thí sinh đang xem cuộc chiến càng biến hóa kịch liệt, bọn hắn đều cho rằng Đoan Mộc Tịnh Tông đang ngã ngồi trên mặt đất không có khả năng ngăn trở một kiếm này.
Chẳng lẽ Đinh Ninh trực tiếp muốn giết chết gã?
Chẳng qua là hiện tại tỷ thí còn chưa dừng lại, Đinh Ninh thừa thế tiến công, cũng không có gì đáng trách.
Lại một tiếng kêu phẫn nộ kì quái từ trong miệng Đoan Mộc Tịnh Tông bật ra.
Vết thương do kiếm gây ra trên hai chân gã vẫn còn đang phun máu tươi ra ngoài, phát ra những tiếng ọc ọc rợn người, thế nhưng trong tích tắc này gã lại cứng rắn đứng lên, chém một kiếm về đằng trước.
‘Keng’ một tiếng trầm đục.
Nhuyễn kiếm màu đỏ tím đập thật mạnh lên Mạt Hoa tàn kiếm, tiếp theo thân kiếm mềm mại như độc xà quấn lên thân kiếm của Đinh Ninh, muốn cắt về phía ngón tay Đinh Ninh!
Nhưng mà cũng vào lúc này, tay trái của Đinh Ninh đã hướng về ngực của Đoan Mộc Tịnh Tông.
Đoan Mộc Tịnh Tông duỗi tay trái ra nhanh như điện.
‘Đùng’ một tiếng nổ vang, ở nháy mắt tiếp theo, lại là một hồi tiếng kim loại va chạm cùng vô số tiếng kinh hô và tiếng xương gãy nứt mơ hồ!
Đoan Mộc Tịnh Tông điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể suy yếu co lại, không cách nào khống chế lần nữa ngã ngồi xuống.
Tay trái Đinh Ninh vẫn bảo trì tư thế vươn về trước, sóng khí vẫn còn quấn quanh trên tay hắn.
Nhuyễn kiếm màu đỏ tím theo cú ngã của Đoan Mộc Tịnh Tông vô lực tuột ra khỏi Mạt Hoa tàn kiếm, ma sát lên thân kiếm tạo thành hoa lửa xè xè.
- Tại sao có thể như vậy?
Rất nhiều thí sinh đến cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
Trong nháy mắt vừa xong, lực lượng của Đinh Ninh lại áp đảo Đoan Mộc Tịnh Tông, tay trái của hắn vậy mà cứng rắn đẩy bật quyền trái của Đoan Mộc Tịnh Tông, tiếp theo hung hăng đánh lên ngực đối phương.
Không cần nghe rõ tiếng xương nứt, chỉ cần nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông đang điên cuồng phun máu tươi từ trong miệng ra, bọn hắn có thể khẳng định xương ngực của Đoan Mộc Tịnh Tông nhất định đã gãy mấy chiếc.
Đinh Ninh thật sự đã bẻ gãy xương Đoan Mộc Tịnh Tông.
Nhưng mà điều này làm sao có thể?
Đoan Mộc Tịnh Tông có tu vi chân nguyên vượt xa Đinh Ninh, làm sao có thể kém về lực lượng?
Đinh Ninh lại bỏ qua khiếp sợ của bọn hắn.
Hắn không dừng lại chút nào, tiếp tục vung kiếm về phía trước.
Trên người hắn lúc này không có bao nhiêu khí tức chân nguyên lưu động, nhưng khi hắn bước xuyên qua khí lưu hỗn loạn và khói bụi lại sinh ra một cỗ uy thế khó có thể nói rõ.
- Thật mạnh!
Thẳng đến lúc này, Độc Cô Bạch mới lại có thể hít thở bình thường.
Hắn nhịn không được phun ra hai chữ này, nhưng lập tức lại cảm thấy chưa đủ, tiếp tục thốt:
- Quá mạnh mẽ!
Con ngươi của Đoan Mộc Tịnh Tông tràn ngập thân ảnh của Đinh Ninh, cảm thụ được cỗ uy thế kia, mọi phẫn nộ đều triệt để biến thành sợ hãi.
Gã có thể xác định, nếu như mình không nhận thua, trong nháy mắt sau đó, Đinh Ninh tuyệt đối sẽ không chút lưu tình, lần nữa bẻ gãy thêm vài chiếc xương ngực của mình!
- Ta nhận thua!
Gã mở miệng, phát ra một tiếng thét hoảng loạn chói tai.
Đinh Ninh ngay lập tức thu kiếm, quay người.
Hết thảy an tĩnh trở lại.
Toàn bộ sơn cốc đều lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay cả tiếng hít thở cũng tựa hồ cũng biến mất, chỉ có tiếng ve kêu từ núi rừng xa xa truyền tới.
***
Tất cả thí sinh khiếp sợ nhìn Đinh Ninh, lúc này mới phản ứng kịp với kết quả trận chiến.
Đoan Mộc Tịnh Tông tham gia giữa chừng, thậm chí không tiếc dùng việc rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông làm tiền đặt cược, lại thua trong tay Đinh Ninh.
Sau đó tất cả bọn hắn bắt đầu không ngừng hồi tưởng lại những gì vừa mới nhìn thấy trước mắt.
Tiếp theo mặc dù người ngu dốt cũng bắt đầu từ từ hiểu rõ ban nãy xảy ra chuyện gì.
Đinh Ninh trong nháy mắt thi triển ra tất cả tịch hàn kiếm khí tích góp trong cơ thể, dùng bạo liệt để bắt đầu, tiếp theo thi triển kiếm thức nhanh nhất, ép cho Đoan Mộc Tịnh Tông cả cơ hội phản kích cũng không có, Đinh Ninh khiến gã không có cơ hội thi triển, tận dụng ưu thế chân nguyên, tu vi vượt xa mình!
Lại kế tiếp trong nháy mắt, Đinh Ninh vậy mà dùng kiếm kinh của Vân Thủy Cung, lấy nó phối hợp cùng Cực Quang Kiếm Kinh, khiến cho xuất kiếm nhanh hơn mấy phần!
Thời điểm kiếm đã tới thân, Đoan Mộc Tịnh Tông rơi vào cảm giác sợ hãi tử vong, thân thể theo phản xạ làm ra phản ứng đem thiên địa nguyên khí cùng chân nguyên ép ra bên ngoài, tuy rằng sinh ra lực lượng cường đại tránh khỏi bị Đinh Ninh trực tiếp chặt đứt hai chân, nhưng mà thiên địa nguyên khí cùng chân nguyên trong cơ thể lại hầu như tiêu hao không còn, thậm chí chỉ sợ rằng khí huyết cũng bị chấn động tới cực điểm.
Cho nên đây chính là nguyên nhân thực sự việc tiếp đó Đoan Mộc Tịnh Tông không phát nổi lực lượng, không cách nào cùng Đinh Ninh chống lại, bị một kích làm gãy xương.
Đoan Mộc Tịnh Tông giống như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm, nhưng mà thanh bảo kiếm này còn chưa có cơ hội ra khỏi vỏ đã bị bẻ gãy!
- Tại sao có thể như vậy?
Tuy rằng trong lòng biết rất rõ ràng nguyên nhân, nhưng mà cảm giác không thể tin vẫn tuôn trào mãnh liệt, để cho rất nhiều thí sinh nhịn không được lần nữa bật thốt.