Lý Nghi mím miệng thật chặt, ngón tay chỉ chỗ hương đồn (mông) của mình, xấu hổ mà cúi đầu.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, đang muốn rút bàn tay ra, thuận tiện kiểm tra một chút có phải Lý Nghi bị thương hay không, nhưng không ngờ đang rút tay trên miệng ra, trong lúc vô ý xẹt qua bộ ngực đầy đặn rụn rẩy của Lý Nghi. Cảm giác giống như bị điện giật lập tức khiến công chúa cao quý mặt đỏ tai hồng ưm một tiếng, Tiêu Duệ xẩu hổ ngẩn ra chợt giả trang giống như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn lại hương đồn ưỡn lên ngạo nghễ của Lý Nghi.
Bởi vì phải leo núi, Lý Nghi mặc loại trang phục của người Hồ. Chỗ mông vun cao, váy quần hơi bị mài mòn, nhưng không có vết máu chảy ra. Tiêu Duệ thở phào một cái, cười nói:
- Công chúa, có thể là va chạm một chút, hẳn là không quá nặng.
“Tư thế” của hai người giờ phút này kỳ thật có phần chướng tai gai mắt. Hơn nửa thân mình của Lý Nghi đều cuộn tròn trong lòng Tiêu Duệ, một bàn tay của Tiêu Duệ ôm đầu vai Lý Nghi, tay kia thì trong bụi cỏ xanh, hiện tại đang nghiêng đầu quan sát hương đồn của nàng.
Mặc dù Lý Nghi ngượng ngùng, nhưng vẫn không chịu rời khỏi lòng Tiêu Duệ, hơn nữa, từng trận đau đớn truyền lại từ hương đồn cũng khiến nàng khó có thể ức chế mà phát ra từng tiếng rên rỉ.
Tiêu Duệ có chút kỳ quái mà nhìn lại, hai con ngươi rất tròn trong mắt hắn chuyển tới chuyển lui, hắn do dự một chút, cúi đầu nói:
- Công chúa, ngươi cúi hạ thân xuống, cho ta xem một chút.
Lý Nghi đỏ mặt đem toàn bộ thân mình đều nằm trên đùi Tiêu Duệ, hay tay gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn một chút cũng không buông lỏng. Ánh mặt trời như màu máu lúc chiều tà hạ xuống, Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu nhìn chằm chằm hương đòn tròn xoe ngạo nghễ ưỡng lên của nàng, trong lúc vô tình phát hiện một cọng cỏ đam vào mông nàng.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng hô:
- Công chúa, ngươi hay nhịn đau một chút.
Tiêu Duệ cúi người xuống, dùng tư thế cực kỳ mờ ám, cực kỳ giống người phụ nữ đã có chồng xe chỉ luồn kim, cẩn thận rút ra một cây cỏ tinh tế đâm từ bên ngoài váy quần trên mông Lý Nghi. Kỳ thật cũng chỉ dài giống như một cái móng tay vậy. Nhìn lướt qua ánh chiều tà, trên cây cây cỏ kia mơ hồ có vết máu nhàn nhạt.
Khi Tiêu Duệ đem cây cỏ dường như có dính máu đặt trước mắt Lý Nghi, công chúa quyến rũ cũng không nhìn được ngượng ngùng thực lớn, ưm một tiếng nhào vào lồng ngực của Tiêu Duệ, im lặng mà nghẹn ngào:
- Lúc này, không cần gọi ta là công chúa, ngươi gọi ta là Nghi nhi đi.
Lý Nghi cuộn mình trong lòng Tiêu Duệ mà nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt dịu dàng hồng nhuận, yên lặng cười thực điềm tĩnh.
- Công chúa, Tiêu Duệ không dám.
- … Ngươi còn nói không dám cái gì… Bế ngươi cũng bế, sờ ngươi cũng sờ…
Lý Nghi buồn bã nói, ngẩng khuôn mặt dàn dụa nước mắt lên cười:
- Chẳng lẽ, ta thật sự kém cô nương Ngọc Hoàn ở Lạc Dương? Gọi ta Nghi nhi…
Vương Duy có một toàn trang viên dưới chân núi Chung Nam. Phần lớn thời gian hắn đều sống tại nơi này, gửi gắm tình cảm trong cảnh sơn thủy. Lấy làm rượu, làm thơ, hoặc vẽ tranh để vui mừng, cũng dĩ nhiên tự đắc. Nhưng ngay trong cảnh trời chiều, một đám người chật vật không chịu nổi vội vàng gõ cửa vào trang viên của hắn, Vương Duy kinh ngạc phát hiện, trong đó lại có Tiêu Duệ và Hàm Nghi công chúa.
Vương Duy là một người mềm yếu, yên lặng và lãnh đạm. Nếu Hàm Nghi công chúa và Tiêu Duệ không nói đên nguyên do “vì sao lại chật vật như vậy”, hắn cũng không hỏi, cũng không nói. Trong trang viên của Vương Duy, Lý Nghi và Tiêu Duệ rửa mặt một chút, thay bộ quần áo, lúc này mới ngồi xe ngựa của Vương Duy, nhanh chóng chạy tới thành Trường An.
Lý Nghi là vụng trộm ra ngoài, không thể đêm không về ngủ, nếu không thực có thể gây ra đại loạn.
Hôm nay gặp chuyện, Tiêu Duệ vốn có lòng báo quan, nhưng Lý Nghi vội vàng ngăn trở hắn. Nếu báo quan, tin tức mình xuất cung ra khỏi thành một mình liền truyền ra ngoài, Lý Nghi làm sao đồng ý. Tiêu Duệ nghĩ lại, rồi cũng thôi.
Là ai có gan lớn như vậy, dám ám sát công chúa đương triều? Trong lòng Tiệu Duệ dần dần mơ hồ. Mình và Hàm Nghi công chúa là cái trang xuất hành, là người nào để lộ tin tức?
Đợi Lý Nghi mang theo thị nữ và thị vệ vào cung, lúc này Lệnh Hồ Xung Vũ trầm mặc hồi lâu mới băng lại vết thương chỗ hõm vai của mình, cúi đầu nói:
- Công tử, hai ngươi kia là hướng đến công tử, cũng không ám sát công chúa. Nhìn điểm rơi của mũi tên, chính là vị trí của công tử ngươi.
Hai thích khách kia gặp Lệnh Hồ Xung Vũ võ nghệ cao cường, tự biết không địch lại, liền ném cung tiễn, xoay người trốn vào chỗ sâu trong rừng ở núi Chung Nam. Nếu không phải hõm vai bị trúng tên, Lệnh Hồ Xung Vũ nhất định sẽ lưu lại một tên.
- Giết ta?
Tiêu Duệ ngẩn ra, hắn từ đầu đến cuối cũng không có nghĩ qua, thích khách này vì mình mà tới. Là ai muốn đưa mình vào chỗ chết? Tâm niệm Tiêu Duệ vừa động, nếu muốn nói đến kẻ thù ---- hắn đốt nhiên chấn động, thầm nghỉ, chẳng lẽ là Ngụy gia?
Đúng rồi, đúng rồi. Xuyên qua thời thịnh thế của Đại Đường đã hơn một năm, cũng chỉ có Ngụy gia mới có thù oán với mình. Một cước trong lúc vô ý của mình, khiến Ngụy gia công tử ca chân chính giống như Ngụy công công trong cung, loại thù hận này nghĩ cũng đủ cho Ngụy gia điên cuồng đến nông nỗi thuê người giết mình đi?
Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ âm thầm cười lạnh trong lòng, sắc mặt trầm xuống. Sau khi cúi đầu trầm ngâm thật lâu, hắn mới ngẩng đầu hỏi:
- Lệnh Hồ huynh, thương thế của ngươi như thế nào?
Lệnh Hồ Xung Vũ nhíu mày:
- Cũng không nặng lắm.
Tôn Công Nhượng đang rót rượu uống một mình trong trạch viện tại Trường An, hắn mới lấy từ tửu phường Tửu Đồ một vò rượu Ngũ Lương mới làm, hôm qua hắn nghe Tiêu Duệ nói một vò rượu mới làm này chế biến cực kỳ khéo léo và tỉ mỉ, liên tục cất ba lần mới tiến hành chiết xuất, nếu so với rượu dĩ vãng phải mạnh hơn hai lần, trong lòng liền muốn nếm thử.
Quả nhiên, một chén rượu xuống bụng, trong bụng giống như lửa thiêu, mãi cho đến khi hắn vội vàng uống một chén trà nóng thật lớn.
- Lão gia, Tiêu công tử tới chơi.
Một gia nhân đi tới bẩm báo.
Tôn Công Nhượng kinh ngạc đứng dậy đi ra ngoài đón. Tiêu Duệ chưa từng đến nhà mình, hôm nay sắc trời đã tối, hắn lại đến đây. Đi ra ngoài thấy sắc mặt Tiêu Duệ âm trầm, Tôn Công Nhượng càng thêm kinh ngạc, không kìm nổi hỏi một câu:
- Tử Trường…
Tiêu Duệ không nói gì, mãi cho tới khi hắn đến phòng khách. Vào phòng khách, thấy bên cạnh không có người, lúc này Tiêu Duệ mới đem chuyện mình gặp phải hôm qua tỉ mỉ nói một lần. Tôn Công Nhượng căm giận vỗ bàn mấy cái, quát khẽ:
- Ngụy gia này khinh người quá đáng! Không ngờ lại cả gan làm loạn ---- nhất định là Ngụy gia kia làm, mấy ngày trước mỗ còn nghe nói, Ngụy Minh Luân say rượu nói ra cuồng ngôn ở kỹ quán, muốn hung hăng giáo huấn ngươi một chút --- mỗ vốn tưởng đây là say rượu nói bậy, không nghĩ đến bọn họ dám thực sự xuống tay với Tử Trường ngươi!
- A?
Tiêu Duệ ngẩn ra:
- Ngụy Minh Luân công khai nói như vậy? Nếu là như vậy, xem ra không phải Ngụy gia hắn làm. Chẳng qua, trừ Ngụy gia ra, ta cũng không có đắc tội bất luận kẻ nào. Tại sao có thể có sát thủ muốn đẩy ta vào chỗ chết?
Tiêu Duệ hung hăn cắn chặt răng:
- Mặc kệ, bất kể Ngụy gia có làm hay không, Ngụy gia này đều để ngang trên cổ ta một cây đao. Như vậy đi, Công Nhượng huynh, ngươi đi lại trên phố phường khá lâu rồi, ngươi giúp ta tìm vài người ngày đêm nhìn chằm chằm Ngụy gia…
Tôn Công Nhượng xúc động nói:
- Cái này giao cho mỗ, Tử Trường ngươi đã là đương kim danh sĩ, chuyện chướng khí mù mịt hãy giao cho ta làm. Một khi để ta tra ra là Ngụy gia gây nên, gừ ---- chẳng lẽ bọn họ thuê sát thủ, chúng ta không thể sao?
Tôn Công Nhượng hiện tại đã không còn là thương nhân Tôn Công Nhượng bậc trung trong thành Lạc Dương hơn một năm trước. Từ khi tửu phường Tửu Đồ không ngừng khếch trương tiền tài mở rộng cực lớn, kéo theo gia sản Tôn gia nhanh chóng bành trướng. Tài lực và thế lực của Tôn gia mơ hồ có xu thế sẽ vượt qua tứ đại thương nhân thế gia Đại Đường,
Mà Tiêu Duệ, không chỉ là đồng bọn hợp tác mật thiết chặt chẽ của Tôn Công Nhương, là “chậu châu báu” của Tôn gia, còn là huynh đệ bằng hữu mà Tôn đại gia chủ rất có phong phạm hiệp khách có thể tin nhất trong lòng. Tiêu Duệ gặp nạn, Tôn Công Nhượng làm sao có thể bỏ qua. Cho dù là Tiêu Duệ đồng ý cho qua mọi chuyện, hắn cũng sẽ âm thầm điều tra thậm chí sẽ ăn miếng trả miếng với Ngụy gia.
Nghĩ nghĩ, Tôn Công Nhượng lại nói:
- Tử Trường, ta xem như vậy không được, sáng sớm ngày mai, ta phải tìm cho ngươi vài người làm hộ viện cho ngươi, bảo vệ an toàn bên người ngươi ---- bọn họ nếu dám xuống tay ở ngoài thành, cũng khó có thể nói có bắn tên trộm đối với ngươi trong thành hay không.
- Cũng tốt.
Tiêu Duệ gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại dặn dò hai câu:
- Công Nhượng huynh, tỷ tỷ và tỷ phủ của ta ở Lạc Dương, cũng làm phiền ngươi lo lắng.
Tôn Công Nhượng hung hăng vỗ tay:
- Tử Trường ngươi yên tâm là được, thật sự không được, ta liền phái người đưa vợ chồng Vương Ba lão đệ tiếp đến Trường An.
Ngay khi Tiêu Duệ và Tôn Công Nhượng triển khai phản kích Ngụy gia, trong một khu nhà cao cấp tại thành nam, một thanh niên áo hoa đang đứng tại một góc âm u trong hậu hoa viên cúi đầu rít gào, một người đàn ông lùn béo ục ịch hoảng sợ cúi thấp đầu, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
- Ngu xuẩn, ngu ngốc, Tiêu Duệ kia bất quá là một tên mọt sách tay trói gà không được, các ngươi lại vẫn để hắn còn sống…
- Thiếu gia, hộ vệ kia của hắn thân thủ rất lợi hại… Thiếu gia, tiểu nhân lại đi tìm vài người, đêm khuya lẻn vào Tiêu gia, đem Tiêu Duệ kia…
Tên béo lùn âm ngoan phất tay làm một cái động tác chém đầu.
- Lẻn cái rắm, ngươi cho Tiêu Duệ kia là người ngu, chờ các ngươi tới cửa chém à. Hơn nữa, đây là dưới chân thiên tử, vạn nhất lộ ra dấu vết, tất không xong. Quên đi, trước mắt tạm thời buông tha hắn, chờ thêm một thời gian nói lại.
Thanh niên áo hoa hừ lạnh một tiếng, tiếp theo lại âm trầm nói:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, hai sát thủ kia, nhất định phải xử lý, không thể lưu một người còn sống, ngươi biết chứ? Nếu không, chính ngươi nên cân nhắc cái mạng nhỏ của ngươi.
- Tiểu nhân hiểu được.
Thân hình béo lùn run run, vội vàng chắp tay xác nhận.
- Cút.
Thanh niên áo hoa lãnh đạm nói.
Tên béo lùn chạy trốn như chuột.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống, rọi lên bộ mặt dữ tợn của thanh niên áo hoa trong bóng tối, hắn ngửa đầu nhìn ánh trăng miệng phát ra tiếng gào thét trầm thấp như tiếng sói tru, hai tay gắt gao nắm chặt, phẫn nộ và đố kị trong mắt đao băng ngàn năm.
Gió thu hiu quạnh vù vù nổi lên, lá vàng trong hậu hoa viên bay lên cuồn cuộn, thanh niên áo hoa sải bước đi trong lá vàng bay đầy trời, ra khỏi cổng vòm hậu hoa viên, chợt biến mất trong bóng đêm thăm thẳm.
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.
Tiếng gào khàn khàn đục ngàu cùng tiếng gõ mõ điểm canh của một người già nua vang lên, toàn bộ gió thu hiu quạnh trong thành Trường An dần dần lại trở về yên lặng, ngẫu nhiên có tiếng chó sủa sao trời vang lên, đánh thức giấc ngủ nặng trĩu của đứa trẻ nhà nào đó.