Trương Võ Dương là một người có tâm tư tương đối đơn thuần, có lẽ bởi vì thiên phú của hắn trên phương diện máy móc công nghiệp này rất cao, phương diện đối nhân xử thế hiển nhiên có chút “ngốc nghếch”, không khác một đứa bé. Đối mặt với Tiêu Duệ quyền cao chức trọng, đối mặt với Đô đốc An Tây Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, hắn cũng không có bị bó buộc thế nào.
Hắn chỉ biết là, Tiêu Duệ rất coi trọng hắn, sáng tạo cho hắn điều kiện tốt lắm khiến hắn có thể toàn đầu nhập tinh thần và thể xác. Nếu Tiêu Duệ đối xử với hắn tốt lắm, hắn cũng sẽ không coi Tiêu Duệ là người ngoài, có tâm sự gì, có khó khăn gì, đều trao đổi với Tiêu Duệ. Mà trừ bỏ Tiêu Duệ ra, kỳ thật hắn rất khó trao đổi với người khác.
Hoặc là nói, Trương Võ Dương là một người rất khó ở chung, ít nhất trong con mắt người Thoán là như thế, tính tình cổ quái, không thông đạt tình người, hơn nữa còn cực kỳ bướng bỉnh. Nhưng chỉ sợ ngay cả người Thoán bình thường cũng biết, Tiêu Duệ cực kỳ coi trọng Trương Võ Dương, cho nên cũng không ai dám coi thường Trương Võ Dương. Huống chi, Trương Võ Dương phát minh pháo và súng ống, đó gần như là kỹ thuật điêu luyện sắc sảo, khiến tất cả mọi người cảm thấy một chút tôn sùng.
Cho nên, ở Tây Vực này, dường như Trương Võ Dương trở thành một người rất đặc thù. Hắn không có chức quan, chẳng qua là một giới thảo dân, nói cho đúng, hắn chẳng qua là một “công trình sư” cá nhân Tiêu Duệ sử dụng, không tước không lộc, lại không của cải và địa vị, nhưng hắn lại có thể tự do ra vào phủ Đô đốc của Tiêu Duệ, có thể nắm tay bá vai Tiêu Duệ, người khác lại không dám.
Tiêu Duệ cười cười:
- Võ Dương, một khi đã như vậy, ta phải đi tìm A Đại cầu thân thay ngươi. Tuy nhiên, ta dùng từ thô tục nói trước, Ni Nhã là nha đầu bên người A Đại, nếu ngươi ức hiếp người ta, tương lai khiến A Đại thu thập ngươi, ta sẽ không xen vào.
Trương Võ Dương run rẩy, cười khổ nói:
- Ta đây nào dám, Ni Nhã học được một thân võ nghệ tốt với A Đại nữ vương, cưỡi ngựa bắn tên đều tinh thông… Ngày đó, ta đây chọc nàng đã bị nàng một đá bay xuống sông Khổng Tước tắm rửa…
Tiêu Duệ cười ha ha, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, quay đầu lại liếc thấy đúng là A Đại mang theo Ni Nhã phóng ngựa tới.
Trương Võ Dương khẩn trương cúi đầu đứng một bên, ở Tây Vực lâu như vậy, người hắn cảm thấy sợ hãi duy nhất chính là A Đại, không phải bởi vì nàng là nữ vương, cũng không phải bởi vì nàng là nữ nhân Tiêu Duệ, mà bởi vi A Đại là chủ nhân Ni Nhã. Trước mặt A Đại, biểu hiện của Trương Võ Dương vẫn rất “quy củ”, sợ A Đại sẽ không đồng ý chuyện tình giữa hắn với Ni Nhã.
Thấy bộ dáng “nghiêm trang” của Trương Võ Dương, Tiêu Duệ cười thầm nghĩ, hắn đang sợ có hại đây.
A Đại mỉm cười xuống ngựa, đi đến bên người Tiêu Duệ nhỏ giọng nói vài câu. Hôm nay, một bộ phận thanh niên người Bắc phải cưới vợ đến từ các nước Hồ Tây Vực làm vợ; người Thoán muốn cử hành một hôn lễ tập thể long trọng cho bọn họ ở trước thành Nam Vọng. Chuyện tình người Thoán thông hôn với người Hồ Tây Vực, đương niên là do Tiêu Duệ đề nghị thúc đẩy. Tuy rằng A Đại nghe không hiểu lắm về cái gì “dung hợp chủng tộc” Tiêu Duệ nói, nhưng đối với lời Tiêu Duệ nói nàng vẫn có thói quen phục tùng. Trải qua một đoạn “hòa giải”, nhất là người Hồ Tây Vực biết được người Thoán có được vũ khí pháo cực kỳ thần bí vả lại sau lưng có thế lực hùng hậu, liền đồng ý yêu cầu thông hôn của người Thoán. Một số con gái quyền quý chư Hồ Tây Vực được đưa đến thành Nam Vọng, tiến hành phối hôn với đệ tử xã hội thượng lưu trong bộ tộc người Thoán.
Thậm chí, ở giữa còn có một chê cười không nhỏ. Thả Mạt vương tử A Lãng Tễ ngưỡng mộ dung mạo Nữ vương người Thoán A Đại, tự mình mang theo mấy trăm thất lạc đà và đàn dê, cùng rất nhiều châu báu ngọc khí tới cầu hồn, ý muốn để A Đại làm Vương phi của hắn.
A Đại không chịu nổi phiền toái đóng cửa không gặp, A Lãng Tễ kia bắt đầu quấn quít si mê, không bao lâu liền bị mấy trăm Thiết vệ quân An Tây dưới trướng Lý Tự Nghiệp đuổi ra ngoài, A Lãng Tễ chật vật không chịu nổi rời khỏi thành Nam Vọng, nghe nói không ngờ A Đại là nữ nhân của Tiêu Duệ, không khỏi chấn động.
Sợ làm cho Tiết độ sứ An Tây Đại Đường phẫn nộ, A Lãng Tễ đi vòng Quy Tư, tìm tới cửa, xin lỗi mãi, Tiêu Duệ ung dung, nói ba sạo liền đuổi hắn đi.
- A Đại, ta sẽ không đi, số lần ta đi thành Nam Vọng nhiều lắm, sợ sẽ khiến cho người Hồ khác bất mãn.
Tiêu Duệ thầm nghĩ một chút, vẫn là cự tuyệt lời mời của A Đại. Tuy rằng chư hồ Tây Vực đều biết quan hệ giữa hắn và A Đại, nhưng làm thượng quan quân chính Đại Đường cao nhất ở Tây Vực, hắn vẫn phải bận tâm ảnh hưởng chính trị của bản thân.
A Đại bĩu môi, than thở một tiếng:
- Vậy làm sao giờ? Chúng ta vốn chính là một nhà mà.
Tiêu Duệ mỉm cười, cũng không quản hờn dỗi của A Đại, quăng ánh mắt tò mò lên người Ni Nhã đang nhu thuận đứng phía sau nàng. Ni Nhã mà một trong các thiếp thân thị nữ của A Đại, cũng có thể nói là tâm phúc. Tiêu Duệ liếc mắt một cái, thầm than trong lòng, chính mình không có chú ý, không ngờ Ni Nhã cũng là một mỹ nhân hại chết người, dáng người cao gầy khỏe mạnh, dung mạo đẹp, nhất là một đôi mắt ngập nước giống như có thể nói chuyện, khó trách Trương Võ Dương lại thích nàng.
Tiêu Duệ chưa từng quan sát thị nữ của A Đại cẩn thận như vậy, thấy hắn như thế, Ni Nhã không kìm nổi có chút xấu hổ, vội vàng liếc qua Trương Võ Dương sau lưng hắn, cúi đầu xuống.
Trương Võ Dương nhẹ nhàng kéo vạt áo Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cúi đầu ho khan một tiếng.
- A, Nhi Nhã cô nương kia.
Tiêu Duệ cười nói.
Ni Nhã giống như đoán ra cái gì, đỏ mặt cúi đầu thi lễ:
- Nô tì bái kiến Quận Vương điện hạ.
A Đại nhướn mày:
- Tiêu lang, chàng đây là…
- Ni Nhã, Võ Dương huynh đệ này của ta tình đầu ý hợp với ngươi… Các ngươi đều đã tới tuổi kết hôn, ngươi xem như vậy được không, do ta đến làm bà mai cho hai người?
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Ni Nhã, ngươi có bằng lòng hay không?
Tiêu Duệ nói xong nhẹ nhàng ra hiệu cho A Đại, A Đại ngẩn ra. Chuyện tình Ni Nhã cùng Trương Võ Dương, thật ra nàng mơ hồ cảm giác ra một chút, nàng khá nguyện ý gả Ni Nhã cho Trương Võ Dương. Tuy rằng Trương Võ Dương có chút “thiếu cơ bắp” nhưng tính tình hàm hậu giản dị, lại nắm giữ công nghệ chế tác súng ống, coi như là một người tài giỏi, có thể làm con rể người Thoán, cũng là một chuyện tốt.
Chỉ có điều A Đại không rõ ràng lắm, tình cảm giữa Ni Nhã và Trương Võ Dương phát triển nhanh như vậy, không ngờ đã tới trình độ nói chuyện hôn nhân. Nghĩ đến đây, A Đại không kìm lòng nổi liếc nhìn Ni Nhã, trong lòng hơi bất mãn. Mặc dù Ni Nhã danh là thị nữ của nàng, nhưng kỳ thật giữa chủ tớ tình đầu ý hợp tình cảm tốt lắm, giống như chị em.
Chẳng qua trong lòng Ni Nhã nhiều ít có chút gì đó, nghĩ A Đại phản đối hôn sự của nàng với Trường Võ Dương, vừa rồi A Đại liếc nàng, khiến Ni Nhã hơi bối rối. Nàng đỏ mặt quỳ rạp xuống đất, buồn bã nói:
- Nữ Vương…
A Đại thở dài, cúi người nâng Ni Nhã dậy:
- Nhi Nhã, muội…
Tiêu Duệ cười ha ha, hỏi theo một câu:
- Nhi Nhã, ngươi có bằng lòng hay không?
- Ta…
Sắc mặt Ni Nhã đỏ lên, ấp úng cúi đầu. Trương Võ Dương vừa thấy nóng nảy, không kìm được nhảy tới:
- Ni Nhã, hôm trước nàng còn đáp ứng ta, sẽ thành thân với ta… Như thế nào mới hai ngày, nàng đã hối hận!
Ni Nhã không biết nên khóc hay nên cười, ngẩng đầu hung hăng lườm Trương Võ Dương, nhẹ nhàng khiển trách một tiếng:
- Hay cho Trương Võ Dương ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ… Ai nói muốn gả cho ngươi? Không biết xấu hổ!
Ni Nhã che mặt mà chạy, chạy về phía bờ sông Khổng Tước.
Trương Võ Dương nhíu, mày, gãi gãi đầu mình:
- Vui giận vô thường, con gái thật sự là quái vật.
Tiêu Duệ buồn cười, nâng chân đá hắn một cước:
- Còn không nhanh chóng đuổi theo? Nếu không đuổi, người vợ này của ngươi có thể sẽ chạy đó.
…
…
Hôn sự của Trương Võ Dương và Ni Nhã liền ấn định như vậy, hôn kỳ định lúc trước khi Tiêu Duệ xuất chinh Tiểu Bột Luật.
Tiêu Duệ lại thân thiết một hồi với A Đại, lúc này mới rời bờ sông Khổng Tước, chuẩn bị quay về phủ Đô hộ trong thành Quy Tư. Mà ngay trên đường hắn trở về Quy Tư, tin mừng của Tiêu gia từ Trường An tới rồi: Lý Nghi sinh một đôi long phượng thai, một nam một nữ, long phượng cầu lành. Tiêu Duệ vui mừng quá đỗi, vội vàng viết một phong thư nhà, lại để gia nhân Tiêu gia mang theo một xe đặc sản Tây Vực, phái hắn quay lại Trường An.
Dọc đường trở về Quy Tư, Tiêu Duệ phóng ngựa như bay, mở cờ trong bụng. Nếu không phải trọng trách trên vai, hắn thật muốn trở về Trường An, ôm đứa con của mình một cái.
Trở lại trong thành Quy Tư, phủ Đô hộ trên dưới đã giăng đèn kết hoa, Ca Thư Hàn mang theo một đám quan viên chờ ở cửa.
- Chúc mừng Quận Vương!
Ca Thư Hàn mỉm cười mang theo mọi người khom lưng.
- Ha ha, đa tạ các vị đại nhân, cùng vui cùng vui!
Tâm tình Tiêu Duệ tốt lắm, vội vàng nâng Ca Thư Hàn dậy.
- Quận Vương, hạ quan đã sai người bày yến hội lớn trong phủ…
Ca Thư Hàn khoát tay áo:
- Các vị đại nhân, đi thôi, hôm nay là ngày mừng, chúng ta và Quận Vương không say không về.
…
…
Đặt chén rượu xuống, Tiêu Duệ cũng có vài phần men say, bên tai truyền đến tiếng nịnh nọt của đám quan viên và đám quyền quý Quy Tư, trong lòng hắn lại cực kỳ tỉnh táo.
Hắn hiểu được, tuy rằng tiếng chục mừng này đủ chân thành, nhưng đại đa số hẳn là đều xuất phát từ xu nịnh và dối trá. Nếu hiện giờ hắn không có quyền thế ngút trời, những người này cũng sẽ không vây quanh chính mình.
Chẳng qua, biết rõ là vuốt mông ngựa, nhưng nghe vào vẫn cực kỳ “dễ nghe”, ngẫu nhiên còn có cảm giác lâng lâng không biết duyên cớ, Tiêu Duệ âm thầm thở dài. Xem ra, đây là một loại nhược điểm của con người đi, ngay cả chính mình, cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng Lý Nghi sinh đứa nhỏ ở Trường An, nhưng Tiêu Duệ ở Quy Tư cũng thu không ít lễ vật. Quý tộc chư Hồ, quan liêu phủ Đô hộ An Tây, có một số thương khách nghe gió mà đến, cũng không tiếc vốn tới phủ Tiêu Duệ tặng lễ.
Tiêu Duệ ai đến cũng không cự tuyệt. Chẳng qua, những lễ vật này, rất nhanh đã bị hắn phân phát tới tay các quan liêu và tướng lãnh phủ Đô hộ An Tây qua tay Ca Thư Hàn, ít nhiều có ý tứ thu mua lòng người.
Bầu không khí vui mừng Tiêu Duệ vui song bào thai quả thực tràn ngập trong thành Quy Tư vài ngày, mãi đến khi đặc sứ khâm sai của hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ đến mới chính thức tiêu tan.
Đặc sứ này của Lý Long Cơ, coi như là một danh nhân lịch sử rồi, trong đoạn lịch sử này, nếu không có Tiêu Duệ xuyên qua, hắn nguyên bản là một quân cờ.