Lý Long Cơ nhìn bóng lưng Võ Hương Lăng đi xa, nụ cười trên mặt dần biến mất gần như không còn, không ngờ còn hừ lạnh một tiếng.
Võ Huệ Phi cả kinh, vội vàng nói:
- Hoàng thượng, cho dù nói như thế nào, Hương Lăng muội tử cũng là muội tử của thần thiếp…
Lý Long Cơ chậm rãi khoát tay áo:
- Hừ, đám Tiết độ sứ này nắm giữ binh quyền, tự cho là quyền thế ngút trời, con cái gia nhân ở Trường An kiêu ngạo ương ngạch, trẫm sớm có nghe thấy. Tiêu Duệ làm rất khá, trẫm đã sớm muốn cảnh cáo bọn họ…
Dừng một chút, thần sắc Lý Long Cơ dần dần hòa hoãn xuống:
- Thôi, việc này dừng ở đây đi. Ái phi, mặt mũi này vẫn phải có nàng đi làm, nàng phái người đi Tiêu gia xem đi, nói với Tiêu Duệ tâm tư của hắn, trẫm rõ ràng, để hắn thấy được thì kết thúc.
Võ Huệ Phi ngẩn ra, cười cười:
- Được rồi, thần thiếp đã sớm muốn rời cung đi xem Nghi nhi, nếu không lúc này, thần thiếp sẽ rời cung đi xem Nghi nhi?
Lý Long Cơ gật đầu:
- Đi thôi, thay trẫm xem Nghi nhi, hình như nàng cũng sắp sinh rồi đúng không?
Võ Huệ Phi cười hì hì:
- Hoàng thượng nha, còn sớm mà. Kỳ sinh của Nghi nhi, phải tới trước tết Nguyên Tiêu.
Tiêu Duệ mang theo Tú Nhi trở về Tiêu gia, các cô gái Tiêu gia đều dùng ánh mắt “phức tạp” nhìn Tú Nhi và Tiêu Duệ.
Tú Nhi kinh sợ phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất:
- Bốn vị phu nhân, đều là lỗi của Tú Nhi…
Tú Nhi có chút kinh sợ. Tiêu Duệ vì nàng mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, nàng đương nhiên vui sướng và vui mừng trong lòng. Nhưng làm một thị nữ nhận biết đúng mực, Tú Nhi cũng hiểu được, thiếu gia nhà mình đối với nàng như vậy, vô cùng có khả năng dẫn đến “lòng đố kị” nào đó cho bốn vị nữ chủ nhân Tiêu gia.
Tuy rằng nàng vội vàng muốn biến thành nữ nhân chân chính của Tiêu Duệ, nhưng nàng còn không có tâm tư tranh giành tình tảm với bốn vị phu nhân Tiêu gia.
Biểu hiện của Tú Nhi khiến bốn cô gái nhìn nhau mỉm cười. Tình cảm Dương Ngọc Hoàn với Tú Nhi tốt nhất, thời gian ở chung cũng dài, nàng tiến lên kéo Tú Nhi, cười nói:
- Tú Nhi, ngươi chịu ủy khuất.
Lý Đằng Không thật ra quả thực có ghen tuông một chút, nhưng đại tiểu thư Lý gia dám thề, ghen tuông này chỉ có một chút.
Chương Cừu Liên Nhi ở một bên mỉm cười không nói, Lý Nghi biết chính mình nên nói. Kỳ thật trong bốn cô gái cũng chỉ có Lý Nghi mơ hồ đoán được dụng ý của Tiêu Duệ: hắn đây đâu phải đi đòi công đạo cho Tú Nhi, chẳng qua là giả bộ mượn đề tài để nói chuyện của mình, diễn trò cho người khác xem.
- Tú Nhi, ngươi chịu ủy khuất là Tiêu gia chúng ta chịu ủy khuất, Tử Trường trút giận cho ngươi cũng là nên làm.
Lý Nghi chậm rãi tiến lên, kéo tay Tú Nhi:
- Đừng khóc, Tú Nhi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Trong bốn nữ nhân của Tiêu Duệ, Tú Nhi kính sợ nhất chính là Lý Nghi. Dù sao, Lý Nghi là công chúa đương triều, con gái hoàng đế. Tuy rằng Lý Nghi cũng không có kiêu ngạo, đối với nàng cũng không khác gì Dương Ngọc Hoàn, nhưng đối mặt Lý Nghi, Tú Nhi vẫn có chút tay chân lóng ngóng, nhất là lúc một mình ở chung thậm chí còn có một chút khẩn trương.
Tú Nhi không dám chậm trễ, lại muốn quỳ xuống.
Lý Nghi là người rất thông minh, làm sao không rõ tâm tư Tú Nhi, nàng cười khổ vài tiếng, đột nhiên dắt tay Tú Nhi, kéo nàng qua một bên, cúi đầu nói:
- Tiểu nha đầu, nếu ngươi tiếp tục xa lánh ta như vậy, ta sẽ kiên quyết phản đối Tử Trường thu ngươi vào phòng.
Thấy khóe miệng Lý Nghi hiện lên một nụ cười ôn hòa giảo hoạt, Tú Nhi không khỏi cực kỳ xấu hổ, cúi đầu xuống không dám nói nửa chữ.
Lý Nghi thở dài, giơ tay vỗ bả vai Tú Nhi:
- Nha đầu ngốc, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Tú Nhi chịu đựng xấu hổ khom người vái chào bốn cô gái, vội vàng mà đi. Bóng lưng Tú Nhi vừa mới biến mất ở ngoài phòng, Lý Đằng Không liền chua ngoa phun ra một câu:
- Ăn trong bát nhìn trong nồi, nam nhất đều không phải thứ tốt…
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, hắn biết tính tình Lý Đằng Không, cũng không nói rõ với nàng, chỉ đành coi như không nghe thấy, ngồi xuống nâng chén trà lên nhấp nhấp uống trà. Dương Ngọc Hoàn cùng Chương Cừu Liên Nhi đối diện cười:
- Tiêu lang, chàng đây là uống trà hay là húp cháo vậy?
Đúng lúc này.
- Thái tử điện hạ đến!
Ngoài phòng, giọng một tiểu thái giám lanh lảnh, hô lên, Lý Kỳ giống như một trận gió vọt thẳng vào phòng khách Tiêu gia.
Tiêu Duệ ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Lý Kỳ buồn bực, không khỏi đứng dậy cười nói:
- Thái tử điện hạ như nào đến phủ thần đây…
Lý Kỳ bĩu môi, chỉ phía sau:
- Mẫu phi cũng đến đây, mọi người nhanh chóng chuẩn bị nghênh đón đi.
…
…
- Chúng nhi thần cung nghênh mẫu phi!
Võ Huệ Phi mỉm cười dắt vài cung nữ đi vào, vội vàng nâng Lý Nghi sắp sửa quỳ xuống dậy:
- Nghi nhi, con có thai trong ngươi, thì không cần đa lễ, còn có các con, cũng đều đứng lên đi.
Võ Huệ Phi lôi kéo tay Lý Nghi ngồi xuống, ánh mắt quyền rũ chậm rãi đặt lên người Tiêu Duệ:
- Tiêu Duệ, xem mặt mũi bản cung, con đánh cũng đánh mắng cũng mắng, thì đừng tiếp tục bức người nữa, mấy đứa con nhà Tiết độ sứ… như vậy thôi đi. Vì một chút chuyện nho nhỏ, nháo thành như vậy, thật sự là… Ha ha.
- Vâng.
Tiêu Duệ khom người đáp.
- A?
Thật ra Võ Huệ Phi giật mình kinh hãi. Nàng không nghĩ tới Tiêu Duệ đáp ứng thống khoái như vậy, nguyên bản nàng nghĩ rằng Tiêu Duệ sẽ không tình nguyện. Trên đường từ trong cung tới, nàng còn chuẩn bị kết quả vui vẻ nhất, không ngờ người này không chút do dự liền đáp ứng xuống.
Võ Huệ Phi lắc đầu:
- Nếu nói như vậy, con cần gì lại… Ai, Tiêu Duệ, thật ra con trút giận, lại kết thù oán với tất cả Tiết độ sự các trấn Đại Đường, bản cung cũng cảm thấy không đáng làm thay con.
Tiêu Duệ cười cười, còn chưa kịp nói gì, Lý Kỳ ở một bên không kìm nổi nói chen vào:
- Đúng vậy, tỷ phu, huynh thật sự vì một thị nữ, kết thù oán với nhiều Tiết độ sứ như vậy, thật là…
Tiêu Duệ nhíu mày, sắc mặt có chút trầm xuống.
Lý Kỳ vừa nói ra lời này, Lý Nghi lập tức cảm thấy không ổn, khẩn trương trừng mắt liếc Lý Kỳ một cái, giảng hòa nói:
- Thái tử đệ nào biết đâu rằng, Tú Nhi từ Lạc Dương đã theo Tử Trường, cùng Tử Trường danh nghĩa là chủ tớ thật ra là người thân, Tú Nhi chịu ức hiếp, Tử Trường sao có thể không tức giận.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước hai bước, sau đó quay người lại nhìn Lý Kỳ, thần sắc thản nhiên:
- Thái tử điện hạ, đám người này ăn chơi trác táng khi nam phách nữ ở kinh thành đã lâu, dân chúng Trường An tức giận nhưng không dám nói. Lần này bọn họ ức hiếp tới cửa Tiêu gia, cho dù không quan hệ với Tiêu gia, để cho Tiêu mỗ gặp được, cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ.
- Nói vậy là thái tử điện hạ lo lắng, Tiêu Duệ kết thù với các Tiết độ sứ, sẽ…
Tuy rằng Tiêu Duệ không nói tiếp nửa câu sau, nhưng thằng ngốc cũng nghe rõ ràng ý tứ của hắn. Tiêu Duệ đi về mặt đối lập với Tiết độ sứ các trấn, tương đương là vết rách giữa Đông Cung và Tiết độ sứ các trấn càng lớn thêm, Lý Kỳ đương nhiên cảm thấy cực kỳ buồn bực, thậm chí còn có một chút bất mãn.
Thấy ánh mắt Tiêu Duệ có chút lạnh như băng, Lý Kỳ vểnh miệng, tính trẻ con cúi đầu xuống.
Võ Huệ Phi ở một bên nhìn, tuy rằng không nói gì, nhưng kỳ thật trong lòng chó chút sốt ruột. Nàng không muốn nhìn thấy con rể và con trai mình, bởi vì loại chuyện nhỏ không thể làm chung sinh ra vết rách, liền ra hiệu bằng ánh mắt với Lý Nghi.
Lý Nghi thở dài một tiếng, đứng dậy nhẹ nhàng kéo vạt áo Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ thờ ơ nhìn chằm chằm Lý Kỳ, ánh mắt “âm trầm”
Lý Kỳ có chút chịu không nổi, ngẩng đầu vừa muốn cãi cọ hai câu, thình thình nghe Tiêu Duệ phát ra tiếng thở dài yếu ớt giống như oán phụ:
- Thái tử điện hạ, chừng nào ngài mới có thể thành thục lên vậy?
- A?
Lý Kỳ ngẩn ra.
- Thái tử điện hạ, ngài ngẫm lại xem.
Tiêu Duệ mất hứng trở về chỗ ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Ta không phải thằng ngốc, chẳng lẽ ta không biết làm như vậy sẽ kết thù oán với đám Tiết độ sứ này? Nhưng, mặc dù không có hôm nay, chẳng lẽ chúng ta có thể đi cùng đường với Tiết độ sứ các trấn?
- Tạm thời không nói đến đám người Hoàng Phủ Duy Minh là bè cánh tâm phúc của Khánh Vương, cho dù vài Tiết độ sứ khác phần lớn cũng vương vấn không dứt với Khánh Vương, chúng ta đã không thể giao hảo với Tiết độ sứ các trấn.
- Quan trọng hơn là, nếu ngài đã nhập chủ Đông Cung, trở thành thái tử một quốc gia, như vậy, cho dù không giao hảo với Tiết độ sứ các trấn, bọn họ cũng thủy chung là thần tử Đại Đường. Mặt khác, nếu thái tử điện hạ cố ý tương giao với bọn họ, chỉ là đi lên con đường xưa của Khánh Vương, Thọ Vương… kết đảng mà thôi, hừ, nếu thật sự tới ngày đó… chẳng lẽ thái tử điện hạ cũng muốn rời kinh đến thuộc địa giống như Khánh Vương sao?
- Cho nên, hôm nay Tiêu Duệ mượn đề tài để nói chuyện của mình, là mượn cơ hội thay thái tử điện hạ chứng tỏ một loại thái độ: rời xa phiên trấn, rời xa đảng tranh, rời xa thị phi, rời xa hết thảy chuyện tình không phù hợp với thân phận thái tử. Nói cách khác, nếu không như thế này, chắc chắn giờ phút này Tiêu Duệ đã ở trong cung tiếp nhận giáo huấn của phụ hoàng.
Tiêu Duệ một hơi nói xong những lời này, nâng chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm, thở dài nói:
- Thái tử điện hạ, chuyện tình gì cũng làm cho ta phân biệt trắng ra trắng, ngài mới có thể hiểu được… Ai!
Sắc mặt Lý Kỳ đỏ lên:
- Tỷ phu, ta…
- Thái tử điện hạ, nhớ kỹ lời ta nói đi. Cố gắng ưỡn lồng ngực của ngài lên, ngài là thái tử, là thái tử Đại Đường, ngài không cần đi lôi kéo bất luận một hạ thần nào, cho dù là Lý tướng, cho dù là Tiết độ sứ các trấn, cho dù là ta! Ngài là thái tử, hoàng đế Đại Đường tương lai, làm thái tử, ngài không cần kết đảng!
Tiêu Duệ bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị:
- Ngài đồng ý hay không?
Lý Kỳ chấn động cả người, đứng dậy đỏ mặt khom người với Tiêu Duệ:
- Tỷ phu, ta sai lầm rồi, ta hiểu được.
Tiêu Duệ lại thở dài, thân thể né tránh:
- Thái tử điện hạ đây là muốn tổn thọ Tiêu Duệ sao?
Võ Huệ Phi vẫn ngồi lẳng lặng nghe ở chỗ kia, thần sắc đột nhiên cứng lại, quả quyết nói:
- Tiêu Duệ, ngồi xuống.
Tiêu Duệ ngẩn ra, chậm rãi ngồi trở về.
- Kỳ nhi, lại đây.
Võ Huệ Phi khoát tay áo:
- Tiêu Duệ là phụ thần của con, lại là sư trưởng của con, dụng tâm lương khổ vì con… Trước mặt bản cung, con hãy cúi đầu bái huynh ấy!