Cũng không biết vì cái gì, thái tử điện hạ của chúng ta không cảm thấy hứng thú lắm đối với tư sắc xinh đẹp của nàng. Hai năm, trừ đêm động phòng ra, Lý Anh thà rằng mỗi ngày càn quấy với thị thiếp phong tao chứ cũng rất ít đến chỗ nàng ngủ.
Thấy Lý Anh ngoài dự đoán tiến vào, trên mặt Tiết Lan lộ ra vẻ vô cùng vui mừng, vội vàng nghênh tiếp:
- Thiếp thân nghênh đón điện hạ!
Lý Anh khoát tay áo có chút cứng nhắc:
- Miễn.
Đừng nhìn thái tử điện hạ này trong cung lúc nào cũng cẩn thận chặt chẽ nhưng trong cung mình dáng vẻ không thua gì phụ hoàng Lý Long Cơ của hắn. Mà có lẽ là ngày thường thắt chặt cái mông, ở trước mặt người của mình thì đặc biệt lộ vẻ cực kỳ đường hoàng.
Mặc dù Tiết Lan là thái tử phi, nhưng đích xác vị trí còn không bằng một thị thiếp trong mắt Lý Anh. Tiết Lan kính cẩn đứng một bên, đang muốn nói gì, đã thấy ánh mắt do dự tràn ngập dục vọng của Lý Anh dán trên bộ ngực cao ngất của mình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
- Điện hạ…
- Lại đây.
Lý Anh đột nhiên khoát tay áo. Không đợi Tiết Lan kịp phản ứng, một tay kéo thân hình đầy đặn kia của Tiết Lan lại đây, một tay lỗ mãng âu yếm thân hình đầy đặn của nàng, hung hăng vuốt ve.
Tiết Lan kích động cảm nhận được dục vọng sâu sắc run rẩy toàn thân với nhau. Hai gò má nàng ráng hồng, hai mắt mê ly đảo qua cung nữ và thái giám một bên, vội vàng e thẹn nói:
- Điện hạ…
Trong miệng Lý Anh phát ra tiếng hô giống như dã thú, vừa xoa nắn vú Tiết Lan, vừa cúi đầu quát:
- Cút, đều cút ra cho bổn cung.
Cung nữ và thái giám hầu hạ một bên hoảng sợ lui ra. Còn không có rời đi cửa điện, chỉ nghe trong điện truyền đến từng tiếng thở thấp trần ngập dục vọng của nữ chủ nhân. Sắc mặt một cung nữ đỏ bừng, dưới chân vừa trượt, phốc một tiếng ngã xuống bậc thang, phát ra một tiếng kêu trầm thấp thảm thiết.
Lý Anh giống như dã thú xé rách cung trang hoa lệ của Tiết Lan. Chỉ lộ ra áo ngực đỏ thẫm trong đó, hai đùi ngọc thon dài trắng mịn đỏ bừng, hai thỏ ngọc nhẹ nhàng phập phồng. Khuôn mặt Tiết Lan đỏ lên có thể bóp ra nước. Tay Lý Anh lướt một đường từ chân ngọc của nàng, thẳng đến dưới ngực, ngựa quen đường cũ nắm lấy một đoàn phong doanh (ngọn núi cao).
Phong doanh trong tay Lý Anh thay hình biến dạng, nụ hoa đỏ tươi mời hắn nâng nhéo. Tiết Lan cũng không rụt rè nữa, mồ hôi thơm mát như mưa, phát ra từng tiếng rên rỉ dâm mỹ câu người.
- Tao hóa!
Lý Anh hung hăng dùng răng nanh cắn một góc áo ngực đỏ thẫm kia, đầu đột nhiên hất lên, áo ngực đỏ thẩm trôi xuống, lộ ra hai luồng “hoa khoe mùa đua sắc” sung mãn nhễ nhại bên trong. Hắn hít một hơi thật sâu, đột nhiên cúi đầu rống một tiếng:
- Tao hóa, bịt kín đầu.
Tiết y màu phấn hồng tràn ngập mùi thơm cơ thể của Tiết Lan kia nhẹ nhàng bay lên khuôn mặt kiều diễm bừng bừng dục vọng của nàng. Đang lúc nàng mờ mịt không biết làm sao, lại nghe Lý Anh thở hổn hển thì thào tự nói, dùng thứ thô to nóng như lửa kia tiếp cận tư mật u phòng của nàng.
Cảm giác giống như biệt điện giật chợt khiến Tiết Lan quên mất nhục nhã nháy mắt phát sinh. Nàng xoay thân mình, ưm một tiếng, trong lòng tràn đầy khát vọng “bổ sung” thật lớn. Vào giờ khắc này, nàng cảm thấy mình giống như đang đứng bên cạnh núi lửa. Bị lửa dục vọng hừng hực thiêu đốt, hồn nhiên quên mất chính mình. Nàng mê man mở hai tay ra, thả người nhảy xuống núi nửa của dục vọng kia, không muốn quay đầu lại. Trong khôn cùng xuân sắc, ngay khi lửa dục vọng khiến Tiết Lan hoàn toàn bốc cháy hoàn toàn, ngay khi nàng quên mất nàng là cô gái thuyền quyên và thái tử phi rụt rè của Đại Đường mà liều lĩnh nghênh hợp Lý Anh, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng gọi trong trẻo nhưng lạnh lùng lanh lảnh của một thái giám:
- Huệ Phi nương nương giá lâm.
Lý Anh mạnh mẽ dừng lại động tác, thân mình đột nhiên run rẩy. Bình tĩnh ổn định, đứng dậy vội vàng mặc quần áo của mình, cũng không để ý Tiết Lan vạn phần thất vọng xấu hổ và giận giữ cuộn lại trên giường không nói gì, vội vàng chạy ra khỏi điện.
- Nhi thần bái kiến mẫu phi. Nhi thần nghênh tiếp chậm trễ, xin mẫu phi thứ tội!
Lý Anh khom người thi lễ.
Võ Huệ Phi khoát tay áo, quay đầu nhìn ra ngoài điện. Ngoài điện mây đen dầy đặc, tiếng sấm ầm ầm lần lượt vang lên. Một tia chớp phát ra tiếng nổ vang, bộc phát một ánh sáng mạnh sáng lạn trên mái hiên Đông Cung, làm cả cung điện sáng lên giống như ban ngày, từng ly từng tý.
Võ Huệ Phi thất thần quay đầu, lần đầu tiên trong đời cẩn thận dò xét thái tử điện hạ trước mặt này. Nói thật, Lý Anh vô luận là tướng mạo hay khí chất, đều hơn một bậc so với con trái Lý Mạo của nàng. Cẩn thận nhớ lại, thái độ làm người trong cung của Lý Anh khiêm tốn, đối với nhóm quý nhân trong cung cho tới giờ đều cung kính, chưa từng thất lễ, coi như đáng quý khó được.
Võ Huệ Phi thở dài một tiếng. Là vận mệnh đưa hai đời người nguyên bản có thể bình an sống chung với nhau, đẩy lên con đường máu lửa sinh tử. Vì con mình, vì vinh hoa phú quý ngày sau của mình, nàng nhất định phải xuống tay với Lý Anh. Hơn nữa, một khi xuống tay, tuyệt đối không khoan dung.
Võ Huệ Phi khoát tay áo, cho tất cả cung nữ và thái giám lui ra, bất luận là tùy tùng của nàng hay người của Đông Cung. Tiếng sấm ngoài điện dần dày đặc, từng tia chớp cuồng loạn bay múa như ngân xà, thỏa thê vẽ loạn trên màn trời tối đen. Gió mạnh mưa nhanh, bão táp rốt cục đã đi đến.
Trong điện chỉ còn lại hai người. Võ Huệ Phi chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt diễm lệ thành thục hiện lên nụ cười không thể nắm bắt, mà một ít tuyết trắng trước ngực không biết có phải vì tâm tình kích động hay không mà hơi hiện lên một tầng đỏ ửng mỏng manh.
Lý Anh không kìm nổi nuốt nước miếng một cái. Thân mình không tự chủ bước tới phía trước một bước, ngồi xuống đối diện Võ Huệ Phi, nhìn về một đôi vú sung mãn hấp dẫn của nàng.
- Thái tử. Hôm nay bổn cung tới, muốn nói với thái tử vài lời trong lòng. Giờ phút này, trong điện không có người, chỉ có hai người chúng ta. Mấy lời trong lòng bổn cung, không thể không nói, ngươi có bằng lòng nghe hay không?
Võ Huệ Phi cảm thấy được xúc động cuồng nhiệt và dục vọng Lý Anh không không tốt, liền vng tay áo vung lên, vừa vặn che trước ngực mình.
- Mẫu phi mời nói, ta có sẽ không từ.
Lý Anh cúi đầu trả lời, khó khăn dời ánh mắt đi.
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Sở dĩ hôm nay bổn cung và thái tử trở thành dạng này, đơn giản là vị thái tử. Vì Thọ Vương, bổn cung không thể không cùng thái tử là địch, ngươi có hiểu không?
Võ Huệ Phi cười.
- Ta biết.
- Như vậy, bổn cung nghĩ… nếu thái tử có thể chủ động xin hoàng thượng từ vị thái tử, bổn cung có thể cam đoan, ngươi vẫn có thể làm một thân vương tiêu diêu tự tại…
Võ Huệ Phi cúi đầu nở nụ cười:
- Đây là ý tốt của bổn cung, ngươi không cần…
- Bổn cung dựa vào thứ gì phải vứt bỏ vị thái tử? Bổn cung là thái tử phụ hoàng khâm định, là thái tử hợp pháp duy nhất do vua và dân Đại Đường tán thành… Chẳng lẽ chỉ bằng một câu nói của ngươi, bổn cung sẽ đem vị thái tử và quyền lực chắp tay cho người ta? Chê cười! Mẫu phi nương nương của ta, ngươi chỉ biết yêu thương con trai ruột của ngươi. Như vậy, còn ta? Ta nên làm gì bây giờ?
Lý Anh cười rộ lên, thanh âm ngày càng kích động.
- Bổn cung là có ý tốt, nếu ngươi không nghe, ta và ngươi chỉ có một cục diện không chết không ngừng…
Võ Huệ Phi cũng cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng, ngươi đấu được bổn cung sao?
Lý Anh ung cười.
Khuôn mặt Lý Anh đỏ lên, hắn đứng dậy cúi đầu nói:
- Cùng lắm thì chết mà thôi. Thọ Vương và Khánh Vương tranh vị thái tử này, đơn giản là vì hoàng quyền, Mà ta, liều mạng bảo lưu lại Đông Cung này, lại hoàn toàn vì hoàn thành một tâm nguyện mười năm, một tâm nguyện nằm mơ cũng dẫn dắt tâm hồn ta ---- chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện này, chính là chết ta cũng cam tâm tình nguyện!
Võ Huệ Phi run lên trong lòng, tập trung nhìn Lý Anh hừng hực, nhíu mày cúi đầu xuống.
- Trong lòng ta có một người. Mười năm, từ mười năm trước. Trong lúc vô ý ta thấy cảnh nàng tắm, thấy được dung nhan của nàng đẹp như thiên tiên, ta rốt cuộc không khống chế được mình… Mười năm, không giây phút nào ta không nhớ tới nàng, không giây phút nào không tưởng niệm nàng… Mỗi khi nghĩ đến nàng dịu dàng hầu hạ dưới thân nam nhân khác, trong lòng ta đau như dao cắt! Mẫu phi nương nương, ngươi cũng biết loại đau này là đau lòng bậc nào không?
Thanh âm cô đơn trầm thấp của Lý Anh quanh quẩn trong điện.
- Ta muốn điên cuồng… Nhưng ta không có cách nào, ta không để ôm nữ nhân ta thích vào trong ngực… Cho nên, ta liền sống một ngày bằng một năm chờ đợi, đợi nam nhân kia quy thiên, đợi ta đi lên ngai vàng hoàng đế. Chỉ cần ta trở thành hoàng đế, nàng chính là của ta!
Cả người Lý Anh run lên, hắn vươn tay theo bản năng, khẽ vỗ trống rỗng:
- Cho dù có thể có một đêm xuân với nàng, chính là ta chết cũng cam lòng.
Khuôn mặt quyết rũ của Võ Huệ Phi đỏ bừng lên, cúi đầu run giọng nói:
- Ngươi tiểu tặc vô sỉ này…
- Như thế nào, muốn nói với phụ hoàng sao? ha ha!
Lý Anh đột nhiên cười ha ha:
- Đó là trò đùa dai của một đứa nhỏ, ngươi đã quên sao? … Thân thể của ngươi ta không chỉ xem qua mà còn sờ qua, đến nay ta cũng khó có thể quên đôi tay trắng mịn cảm giác tuyệt tời kia!
- Ngươi… Vô sỉ…
Võ Huệ Phi xấu hổ giận dữ che mặt. Một màn mười năm trước lại hiện lên trước mắt nàng. Nàng một mình tĩnh dưỡng ở Lý Sơn biệt cung, không biết hoàng tử Lý Anh tinh nghịch trà trộn vào phòng tấm của nàng như thế nào, tránh dưới giường ngủ trong phòng tắm. Đợi nàng cho lui cung nữ chính mình nằm trong bồn tắm hoa thơm thản nhiên thưởng thức đường cong thân thể tuyệt vời. Đột nhiên cảm thấy một đôi tay nhỏ bé mơn trớn phía sau lưng mình, thậm chí một bàn tay nắm lấy khe mông đầy đặn của mình…
Phát hiện Lý Anh, Võ Huệ Phi tràn ngập lửa giận không biết khóc hay cười tiêu tán đi. Bởi vì đây còn là một đứa nhỏ mười một tuổi, chuyện này coi như một trò đùa của đứa bé mà không giải quyết gì cả. Nhưng ai có thể nghĩ đến, một đứa bé mười một tuổi như vậy, không ngờ ở thời điểm này, đã có tâm tư kinh khủng như thế!
Việc này sớm đã phủ đầy bụi thời gian, Võ Huệ Phi sớm đã quên mất, không nghĩ đến hôm nay Lý Anh “nhắc lại chuyện xưa”, còn ràng buộc tư tình dâm mỹ như thế, có thể nào không khiến Võ Huệ Phi lúng túng xấu hổ và giận dữ.
Tâm thần Lý Anh dần bình tĩnh trở lại. Khi trước mặt Võ Huệ Phi bộc phát ra sắc dục mạnh liệt giấu sâu trong thâm tâm mười năm, trong lòng hắn trở nên yên lặng, mỉm cười:
- Mẫu phi, giờ phút này chỉ hai người chúng ta, Lý Anh liền nói cho ngươi vài câu trong lòng. Ha ha.
- Tại sao ngươi có thể như vậy? Ta là mẫu phi của ngươi, phi tử của phụ hoàng ngươi!
Võ Huệ Phị dù sao cũng là Võ Huệ Phi. Sau khi nàng phát hiện nàng bị thanh niên có chút điên cuồng này làm cho tâm thần đại loạn như vậy, lập tức điều hòa suy nghĩ của mình.
- Vì cái gì không thể? Năm đó, cô cô của ngươi, Đại Chu hoàng đế Võ Tắc Thiên bệ hạ không phải là nữ nhân của Thái Tông hoàng đế, về sau lại thành hoàng hậu Cao Tông hoàng đế? Nếu tổ tiên chúng ta có thể, sao chúng ta lại không thể?
Lý Anh cắn chặt răng:
- Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ta có thể đăng cơ. Trong hậu cung này, ta vẫn cho ngươi làm chủ, chỉ cần ngươi dựa và ta.
Khóe miệng Võ Huệ Phi nhô ra:
- Hay cho một tên tiểu tặc. Ngươi cũng biết, chờ khi ngươi ngồi lên vị hoàng đế, bổn cung đã già. Ngươi có bằng lòng để một lão phụ đứng đầu hậu cung hay không? Chê cười!
- Ngươi không già… Qua mười năm nữa, ngươi cũng không gia… Ngươi xem da thịt trắng mịn của ngươi...
Trong mắt Lý Anh phát ra hồng quang nóng cháy. Không ngờ ngờ đánh bạo dùng hai tay run rẩy sờ về đầu vai mềm mại Võ Huệ Phi. Nói đã rõ ràng, cái khăn che mặt của dục vọng điện cuồng đã bị vạch tràn. Áp lực dục hỏa mười năm bắt đầu bừng bừng phấn chấn giống mặt trời mới lên.
Chết thì chết đi ---- Giờ khắc này, Lý Anh có một ý niệm điên cuồng lập tức chiếm hữu mỹ phụ trước mắt này trong đầu. Cho dù hôm nay sung sướng, ngày mai lên đoạn đầu đài cũng thế.
Cảm nhận được Lý Anh điên cuồng. Võ Huệ Phi phát run trong lòng, xẩu hổ và giận dữ tới cực điểm, cũng sợ hãi đến cực điểm. Nếu tiểu tặc điên cuồng này bất chấp tất cả chiếm giữ mình, dính lấy mình… Hắn đương nhiên là không còn đường về, nhưng nàng thì sao? Cũng sẽ đi vào địa ngục giống hắn.
Nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói:
- Ngươi hãy bình tĩnh một chút… ta sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
- Nói đi.
Lý Anh chậm rãi thu tay lại:
- Chỉ cần ngươi dựa vào ta, cái gì ta cũng theo ngươi…
- Lời này thật sao?
Trong lòng Võ Huệ Phi hiện lên một tia u ám, nhưng khuôn mặt lại thản nhiên cười. Nụ cười kiều mị đột nhiên nở rộ dưới ánh nến lờ mờ khiến Lý Anh nhìn xem ngẩn ngờ. Dục vọng trong lòng tích góp từng tí đã đến một trình đồ không thể ngăn chặn.
- Lời này là thật sao? Chẳng lẽ ta muốn ngươi tự động rời khỏi Đông Cung, ngươi cũng nguyện ý?
Võ Huệ Phi dịu dàng cười:
- Chỉ cần ngươi đồng ý thành toàn Thọ Vương. Ta cái gì cũng theo ngươi, mặc cho ---- mặc cho ngươi…
Khi tay Lý Anh xoa eo Võ Huệ Phi, Võ Huệ Phi quyến rũ cười:
- Không thể ở trong này. Ba ngày sau, cha ngươi rời cung tuần tra Thái miếu. Ngươi lặng lẽ đến cung của ta, ta sẽ làm cho ngươi vừa lòng.
- Một lần không được. Ngươi phải đáp ứng ta, vĩnh viễn không thể cự tuyệt cầu hoan của ta…
Lý Anh cắn môi đến sung huyết.
- Ngươi điên rồi? Nếu để phụ hoàng ngươi biết, chúng ta đều chết không có chỗ chôn.
Võ Huệ Phi nửa thật nửa giả sẵng giọng.
- Không sợ… Ngươi có đáp ứng hay không?
Lý Anh đột nhiên cười. Võ Huệ Phi âm thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, phát ra một tiếng thở dài sâu kín, lộ ra ngón tay tinh tế xanh nhạt, đẩy trán Lý Anh:
- Ngươi tiểu tặc này. Khi còn bé như vậy dĩ nhiên có ý xấu với bổn cung!
Lý Anh cười ha ha, nhưng không có lên tiếng. Cho đến khi Võ Huệ Phi vẻ mặt đoan trang dung sắc tiêu sái ra đại điện, dẫn cung nữ thái giám biến mất trong làn mưa nặng hạt,hắn vẫn đứng yên nơi đó như cũ, sắc mặt không biết lại âm trầm từ lúc nào.
Ước chừng nửa canh giờ sau, hai anh em cùng mẹ với Lý Anh, Ngạc Vương Lý Dao và Quang Vương Lý Cư bị Lý Anh triệu đến Đông Cung bất chấp mưa to.
Ngạc Vương Lý Dao nghe xong lời nói của Lý Anh, đột nhiên biến sắc, run rẩy nói:
- Huynh trưởng, ngươi là…
Quang Vương Lý Cư cũng xua tay:
- Huynh trưởng, chúng ta chuẩn bị không đủ, khởi sự qua loa chỉ có thể tự tìm đường chết… Hơn nữa, bức vua thoái vị như vậy, bức phụ hoàng thoái vị cũng sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ!
Lý Anh lạnh lùng cười:
- Hai vị hiền đệ. Không phải các ngươi không biết, từ sau khi mẫu phi chúng ta qua đời, địa vị của trong ta trong cung ngày càng thấp. Chẳng những phụ hoàng không coi huynh đệ ba người chúng ta ra gì, ngay cả đám quyền quý trong triều lại có mấy người để chúng ta vào mắt? Nhìn xem Lý Lâm Phủ kia, cũng dám đùa giỡn quan uy trước mặt bổn cung, quả thực chính là buồn cười!
- Ta làm thái tử đã bao lâu nhưng phụ hoàng có từng đối đãi với ta như một thái tử không?
Lý Anh căm giận ném vụn một chén trà:
- Hắn mỗi ngày đều nghĩ như nào phế ta đi, lại lập Lý Mạo làm thái tử!
- Không thể nào, huynh trưởng. Phụ hoàng mấy ngày trước đây còn không phải…
Lý Ngọc chần chừ nói.
- Đó là trò chơi mê hoặc lòng người. Bổn cung rõ ràng trong lòng, không được bao lâu, phụ hoàng sẽ xuống tay với ta… Cho nên, ta đợi không được. Các ngươi nhanh chóng thông tri Tiết Tú, làm cho hắn ước định thời gian, suất lĩnh Võ Lâm Quân phong tỏa hoàng cung. Ta muốn học Thái Tông hoàng đế!
Lý Anh cười lạnh:
- Người có chí khắp thiên hạ, lần Huyền Vũ Môn năm đó, Thái Tông hoàng đế giết chế thái tử Kiến Thành, không phải ngồi lên vị hoàng đế sao?
Lý Dao thở dài một tiếng:
- Chúng ta đành dang tay đánh cược một lần. Huynh trưởng, chúng ta đều nghe theo huynh. Chẳng qua, huynh đệ muốn khuyên ngươi một câu. Người đàn bà kia không thể dính lấy, nàng sẽ phá hỏng đại sự của chúng ta ---- chỉ cần chúng là thành sự, nàng còn không phải trên gối của huynh trưởng sao?
- Các ngươi không cần nhiều lời. Ta sẽ giữ lấy nàng hôm hành động đó, làm cho nàng trở thành phi tử của ta. Ta sẽ dẫn nàng tới trước mặt phụ hoàng, cho hắn biết, nữ nhất hắn sủng ái nhất thuộc về ta!
Lý Anh điên cuồng cười, không ngờ khóe miệng chảy ra một tia máu.
Bão táp mưa to đột nhiên nặng thêm, trong đêm bão táp này, Tiêu Duệ đang nằm dưới đèn buồn chán luyện chữ. Tú Nhi duyên dáng bưng một chén trà đi đến.
- Tú Nhi, Lạc Dương hồi âm chưa?
Tiêu Duệ ngẩng đầu hỏi một câu.
- Thiếu gia, ngài cũng đã hỏi vài lần. Thư mới gửi đi không tới 5 ngày, chỉ sợ còn chưa tới Lạc Dương đâu ---- ngài cứ yên tâm đi. Tú Nhi nghĩ, chỉ cần Ngọc Hoàn tiểu thư vừa nhận được thư, nhất định ngày đó sẽ hồi âm cho ngài.
Tú Nhi cười xinh đẹp, đưa chén trà tới trước mặt Tiêu Duệ, dịu dàng nói:
- Thiếu gia, uống chén trà nóng đi. Đây là Tú Nhi mới đun, trà mới Giang Nam!
- Được.
Tiêu Duệ thuận miệng lên tiếng, buông bút trong tay xuống.
- Thiếu gia, nghe nói hoàng thượng đã truyền chỉ mở lại chế cử. Ngọc Chân điện hạ phái người truyền tin nói, lúc này thiếu gia dự thi tốt nhất, tranh thủ chế cử kia lấy Trạng Nguyên công trở về… Thiếu gia à, Tú Nhi lại nghe nói, chế cử này là hoàng thượng tự mình ra đề mục bài thi. Nói vậy Trạng Nguyên công chế cử này càng vẻ vang…
Tiêu Duệ cười:
- Có thể đăng khoa là được, về phần Trạng Nguyên hay không Trạng Nguyên, điều đó không sao cả.
Dừng lại một chút, Tiêu Duệ lại nói:
- Tú Nhi, ngày mai ngươi thay ta đi Yên La Cốc truyền thư, nói ta gần đây ra sức học hành công khóa, sẽ không thăm viếng trong cốc…
Tú Nhi nhu thuận vâng một tiếng, sau đó do dự một chút mới xấu hổ nói:
- Thiếu gia, nếu ngài không có phân phó khác, Tú Nhi lui xuống…
- A?
Tiêu Duệ ngẩn ra, gật đầu:
- Người đi xuống đi, đi nghỉ sớm, ngươi cũng mệt mỏi một ngày.
Tú Nhi im lặng gật đầu, trong lúc quay đầu rời khỏi, trong đôi mắt xinh đẹp phát ra một tia thất vọng. Từ ngày ấy sau khi có một phen “thân thiết” với thiếu gia, thiếu nữ mới nở tình đầu nghĩ thiếu gia rất nhanh sẽ… Nhưng ai biết, Tiêu Duệ lại không có “vế sau”, bất kể nàng ám chỉ như thế nào, hắn đều thờ ơ.
Cũng chính trong đêm mưa to gió lớn này, có lẽ ai cũng không nghĩ đến, không ngờ hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ lại cải trang rời cung, ở lại trong Yên La Cốc. Trong phòng ngủ cực lớn hoa lệ và trần ngập hơi thở kiều diễm của Ngọc Chân, sắc mặt Lý Long Cơ trầm tĩnh. Ánh mắt sáng chăm chú vào dư âm phong vận trên người Ngọc Chân, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Ngọc Chân, ở trước mặt trẫm, ngươi không nên che dấu. Trẫm nhìn ra, ngươi đúng là đã động chân tình với Tiêu Duệ kia…
Trên mặt Ngọc Chân hiện lên hai đóa đỏ ửng:
- Bệ hạ không thể nói lung tung, đó là con ta.
- Ha ha, Ngọc Chân, cần gì lừa mình dối người chứ? Nhưng năm gần đây, ngươi đối với nam tử cũng không có sắc thái này, duy chỉ có Tiêu Duệ này càng quan ái. Điều này chỉ sợ người trong Trường An có thể nhìn ra…
Lý Long Cơ thở dài thật sâu:
- Trẫm biết, trẫm xin lỗi ngươi, trẫm đã sớm nói, trẫm sẽ cố gắng hết sức làm người vừa lòng đẹp ý ---- nếu ngươi thật sự thích Tiêu Duệ, trẫm liền thưởng hôn cho các ngươi!
Ngọc Chân lắc đầu:
- Bệ hạ, không nên nói, ta đều đã là lão phụ nhân (đã già), Tiêu Duệ vĩnh viễn là đứa con ngoan của ta. Điều này, vĩnh viễn không thể thay đổi!
Lòng bàn tay Lý Long Cơ run rẩy một chút, chậm rãi ngồi xuống:
- Ngọc Chân, ngươi không già! Chỉ cần ngươi nguyện ý, trẫm cái gì cũng có thể thay ngươi làm được…
- Không, bệ hạ, ngươi không cần nói thêm.
Trong mắt Ngọc Chân lóe ra thần sắc phức tạp không thể nắm bắt, nhưng bị nàng nương theo ống tay áo múa may xảo diệu che dấu.
- Cũng đươc. Ngươi đã không có tư tình với Tiêu Duệ, vậy trẫm cũng không miễn cưỡng. Chẳng qua, ngươi cần phải hiểu rõ ràng, Huệ Phi đã đề cập qua với trẫm, qua chế cử, trẫm phải thưởng hôn Hàm Nghi cho Tiêu Duệ.
Lý Long Cơ nâng chén rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch.
- Điều này cũng chính là điều Ngọc Chân muốn nói, Hàm Nghi đứa nhỏ này đối với Tiêu Duệ một mảnh tình thâm ---- chẳng qua, Ngọc Chân phải nhắc nhở hoàng thượng, thưởng hôn hay là tạm hoãn đi. Bởi vì, đứa bé kia của ta đã có vị hôn thê sinh tử không rời. Tính tình của hắn ta rất rõ ràng, hắn thà chết cũng sẽ không chịu từ hôn. Trừ phi ---- trừ phi bệ hạ có thể cho phép Hàm Nghi…
Ngọc Chân ha ha cười.
- Điều đó làm sao được! Công chúa Đại Đường ta sao có thể chung chồng với một dân nữ!
Lý Long Cơ thốt nhiên biến sắc:
- Buồn cười!
- Công chúa và dân nữ chung một chồng thì sao? Nếu bệ hạ nguyện ý nhìn Hàm Nghi thống khổ cả đời, giống như ta đây vậy ----
Ngọc Chân cười lạnh:
- Công chúa Đại Đường. Trong cung đình Đại Đường, còn có chuyện gì không thể phát sinh sao?
Sắc mặt Lý Long Cơ xấu hổ:
- Vậy hãy cho hắn từ hôn! Chẳng lẽ, hắn còn dám kháng chỉ phải không?
Khóe miệng Ngọc Chân hiện lên một nụ cười lạnh:
- Bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn đứa con của ta. Chính là bệ hạ cũng không được, trừ phi Ngọc Chân chết.