Mục lục
Đại Đường Tửu Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Đằng Không biến sắc, nhưng chợt thản nhiên cười:

- Thôi Hoán ca ca, huynh sai rồi, Tiêu lang tuyệt đối sẽ không phụ ta… Lời Không nhi chỉ đến thế thôi, nếu Thôi Hoán ca ca cố ý như thế, Không nhi cũng không còn gì nói nữa. Nhưng hôm nay Không nhi để lại một câu, mặc dù Không nhi chết, cũng muốn cùng một chỗ với Tiêu lang.

Lý Đằng Không phẩy tay áo bỏ đi, nếu không bận tâm về chút tình cảm ngày xưa, thiếu nữ điêu ngoa này đã sớm phát tác.

Nhìn bóng lưng Lý Đằng Không xa dần, sắc mặt Thôi Hoán âm trầm như nước, hung hăng nắm chặt tay, gào thét một tiếng:

- Tiêu Duệ!

Lý Đằng Không vội vàng rời Thôi gia, ngồi xe ngựa trở về phủ của mình. Lời nói của Thôi Hoán cũng không khiến tâm lý kích động của thiếu nữ nổi lên một chút gợn sống, trong mắt nàng, một câu hứa hẹn của Tiêu lang có nghĩa cả một đời sẽ không xa rời nàng. Nàng, không có gì lo lắng, cũng không có gì sợ hãi. Nếu, nếu hứa hẹn của ái lang theo gió mà tan biến, nếu hứa hẹn của ái lang không đủ tin tưởng, thì với nàng mà nói, thế giới này cũng không có gì đáng lưu luyến.

Nhưng tới cửa phủ rồi, lại thấy trong phủ từ trên xuống dưới đang vội vội vàng vàng, mà đám thủ vệ bọn hạ nhân thấy nàng trở về, trên mặt đều hiện lên vẻ tươi cười thật đậm, một đám khom người tiến đến chúc:

- Chúc mừng lục tiểu thư, chúc mừng lục tiểu thư.

Bấy nhiêu đây khiến cho Lý Đằng Không có chút mò mẫm trông đầu, tuy rằng nàng đã đính hôn với Tiêu Duệ, nhưng hôn lễ còn cách mấy ngày. Lúc này còn chưa có gì, bọn hạ nhân phát điên cái gì? Nói vui mừng cái gì? Nhưng dù sao Lý Đằng Không vẫn có chút vui sướng trong lòng, sau khi vào phủ thì lập tức chấn động. Hóa ra, đám thị nữ trong phủ đang chiêng trống rùm beng chuẩn bị đồ cưới cho nàng. Từng rương trang sức đồ cưới cùng với của cải hồi môn lễ nghi vân vân, đều bày ra trong viện, vài chị dâu của nàng đang cẩn thận dán giấy mừng niêm phong trên từng cái rương.

Lý Đằng Không do dự một chút, đã thấy Lý phu nhân mỉm cười lại đón:

- Không nhi, còn không nhanh chóng vào chuẩn bị, ngày mai Tiêu Duệ sẽ qua phủ đón con về làm vợ, con phải vui mừng nha!

Thân thể Lý Đằng Không run lên, mặt cười lập tức đỏ lên, ấp úng nói:

- Ngày mai? Trời!

Lý Phu nhân cười ha ha:

- Cha con mới trở về từ Tiêu gia… Mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng, chờ ngày mai Tiêu Duệ tới cửa đón dâu… Như nào, chẳng lẽ Không nhi lại không muốn gả đi?

- Mẹ!

Lý Đằng không xấu hổ dậm chân, liền vọt vào khuê phòng mình. Hôn lễ của hai nhà nổi danh nhất thành Trường An, nhưng quá trình lại cực kỳ đơn giản. Dưới sự ăn ý của Lý Lâm Phủ và Tiêu Duệ, hôn lễ lược bỏ rất nhiều những khâu lễ nghi rườm rà, thí dụ như “nghênh hỉ”, “gọi cửa”, “đối thơ” các loại khi đón dâu ở nhà Lý Lâm Phủ, cùng với đủ loại trình tự của đội ngũ đón dâu trở lại Tiêu gia.

Cửa Tiêu gia tụ tập rất nhiều dân chúng vây xem, trong Tiêu phủ phát ra tiếng trống nhạc vui mừng nhộn nhạo. Tiêu Hổ mang theo một đám hạ nhân mặc đồ mới vui sướng rạo rực phát tiền mừng ở cửa, một một lần ném tới đám người, đều khiến từng tiếng tranh giành xôn xao.

Đại sảnh Tiêu gia, nương theo tiếng dẫn lời du dương cao vút của người chủ trì buổi lễ, Tiêu Duệ nắm tay Lý Đằng Không đầu che khăn hỉ, mỉm cười đi vào trong nội đường. Hôn lễ bỏ đi rất nhiều lễ nghi rường rà mà trực tiếp tiến vào thời điểm cuối cùng, chỉ cần bái trời đất và người thân xong, hôn lễ coi như kết thúc.

Ngọc Chân làm người thân của nhà trai ngồi phía bên trái, mà vợ chồng Lý Lâm Phủ là cha mẹ nhà gái ngồi phía bên phải, Lý Nghi và Ngọc Hoàn hai nàng thì ngồi ở hàng đầu phía dưới, mà tất cả văn võ trong triều và các quý tộc Đại Đường tới dự lễ tiệc thì ngồi vây quanh lại. Từ lúc chú rể đón tân nương vào, tiếng trống nhạc trong phủ càng trở nên vui mừng và dày đặc hơn. Người chủ trì buổi lễ khoát tay áo, tiếng trống nhạc vui mừng kia liền dừng lại.

- Cúi đầu…

Những từ còn lại trong cổ họng người chủ trì buổi lễ chưa kịp phát ra, một người thanh niên tuấn tú áo trắng mặt trầm như nước, trong tay giờ lên một mặt kim bài vàng rực rỡ, nhanh chóng bước vào hỉ đường trải thảm đỏ thẫm, quát lớn:

- Chậm đã!

Lý Lâm Phủ đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, phẫn nộ quát:

- Thôi Hoán, ngươi điên rồi phải không? Nhanh cút ra cho lão phu, đừng để thương hòa khí giữa hai nhà ta và ngươi!

Lý Lâm Phủ như nào có thể bình thản. Có người tới quấy rối hôn lễ con gái xuất giá, hắn sao có thể không giận. Kỳ thật, không chỉ Lý Lâm Phủ nổi giận, ngay cả các tân khách đến xem lễ cũng âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ Thôi Hoán của Thôi gia có phải là điên rồi không? Không ngờ chạy đến làm loạn trong hôn lễ của người ta.

Thôi Hoán lạnh lùng cười, giờ kim bài trong tay:

- Hoàng thượng khẩu dụ, đã thưởng hôn Lý Đằng Không cho ta. Tiêu Duệ, ngươi thật to gan, ngươi dám lấy Không nhi!

Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, chỉ có Ngọc Chân và Lý Lâm Phủ biết rõ trong lòng. Lý Lâm Phủ và Ngọc Chân liếc nhau một cái, Lý Lâm Phủ chậm rãi ngồi xuống, Ngọc Chân đứng dậy hừ lạnh một tiếng:

- Thôi Hoán, ngươi mới thật to gan, cũng dám quấy rầy hôn lễ của Tử Trường nhà ta. Từ xưa đến nay, nam nữ kết hôn đều có mai mối, lệnh của cha mẹ, hoàng thượng sao có thể can thiệp chuyện dân gian kết hôn? Tử Trường nhà ta và Không nhi tình đầu ý hợp, có mai mối, lại có lệnh cha mẹ… Ngươi dám giả truyền khẩu dụ của hoàng thượng, đây chính là tội chết!

Hôm nay Thôi Hoán cũng không đếm xỉa đến cái gì, hắn ngang nhiên cúi người thi lễ:

- Hồi bẩm Ngọc Chân điện hạ, đây là lời hoàng thượng nói khi triệu kiến Thôi Hoán mấy ngày trước, Thôi Hoán sao dám giả truyền khẩu dụ của hoàng thượng?

Ngọc Chân không khỏi giận tím mặt, cười lạnh lướt qua Ngự sử Thôi Cứ sắc mặt xấu hổ sợ hãi ngồi chỗ tân khách:

- Thôi Cứ, ngươi sinh con thật giỏi!

Sắc mặt Thôi Cứ xám ngoét, vội vàng đi ra hung hăng cho Thôi Hoán một bạt tai, nổi giận nói:

- Súc sinh, còn không nhanh cút trở về cho ta!

Khóe miệng Thôi Hoán chảy ra một tia máu, không nhìn sự tức giận và sợ hãi trong mắt phụ thân, hơi tiến lên một bước, giờ kim bài nắm trong tay lên:

- Kim bài hoàng thượng ở đây, ai dám ngăn ta!

Lý Đằng Không đang đắm chìm trong vui sướng và hạnh phúc, đột nhiên gặp Thôi Hoán quấy rầy nửa đường, trong nhất thời giật mình đứng nơi đó, có chút thất thần. Nàng thật không ngờ, lại xảy ra loại chuyện này. Nhưng chợt, nàng lại phẫn nộ, hôn lễ của mình lại xuất hiện cảnh này, hạnh phúc ngọt ngào êm đẹp bị Thôi Hoán chặn ngang cắt đứt, nàng căm giận muốn xé chiếc khăn cô dâu màu đỏ, tiến tới mắng Thôi Hoán một chút, lại cảm giác Tiêu Duệ nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng:

- Không nhi, an tâm một chút chớ nóng nảy!

Lửa giận trong lòng Tiêu Duệ đã thiêu đốt tới cực điểm nhưng trên mặt hắn, vẵn là vẻ mỉm cười thản nhiên.

Hắn tiến tới một bước, nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của Thôi Hoán, thản nhiên nói:

- Thôi Hoán, hoàng thượng biết rõ ta và Không nhi đã có hôn ước, sao có thể chỉ hôn Không nhi cho ngươi, ngươi giả truyền thánh dụ, lá gan cũng lớn quá đi.

Thôi Hoán hừ lạnh một tiếng:

- Chính miệng hoàng thượng nói, sao có thể là giả!

Tiêu Duệ đột nhiên nở nụ cười, lại tiến lên một bước:

- Thôi Hoán, Không nhi đã là thê tử của ta, điểm này ai cũng không thể thay đổi. Xem mặt mũi Thôi Cứ Thôi đại nhân và Thôi gia, chỉ cần ngươi cứ như vậy lùi bước, hoặc ở lại uống một chén rượu mừng, ta coi như hết thảy đều không có phát sinh.

- Mơ tưởng!

Thôi Hoán cắn chặt khớp hàm.

Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, nhìn một đám tân khách cười vang nói:

- Các vị đại nhân, hôm nay là ngày vui của Tiêu mỗ, rất hân hạnh được đón tiếp các vị đại nhân tới xem lễ, nhưng Thôi Hoán này ---- Thôi đại nhân, ta cùng Thôi gia các ngài ngày xưa không oán gần đây không thù, các ngài vì cái gì khinh người quá đáng thế?

Không đợi thôi cứ kịp phản ứng, Tiêu Duệ đột nhiên xoay người lại, nụ cười trên mặt đột nhiên mất đi, một tia sáng ác độc phát ra từ trong mắt hắn, quấn lấy khuôn mặt xanh mét của Thôi Hoán.

Ai cũng không ngờ, Tiêu Duệ vung ống tay áo rộng thùng thình, ra sức một quyền nện lên mặt Thôi Hoán. Phốc một tiếng, Thôi Hoán kêu thảm một tiếng lấy tay che mặt, vết máu đỏ thẫm chảy ra giữa các ngon tay hắn. Tuy rằng khí lực Tiêu Duệ không phải rất lớn, nhưng một quyền tràn đầy lửa giận hừng hực này, tự nhiên cũng đánh Thôi Hoán nhuốm máu.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Thôi Hoán máu chảy đầy mặt và Tiêu Duệ lạnh căm sau khi đánh một quyền vẫn đứng ở nơi đó, trong nội đường lạnh im không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc khẩn trương và khiếp sợ của mọi người, cùng với tiếng tim đập ẩn chứa cảm xúc không giống nhau.

Lý Lâm Phủ kinh ngạc đứng dậy, miệng mở lớn nhưng cũng không nói gì.

Ngọc Chân thì lắc đầu, thầm nghĩ, tiểu oan gia này đã phát hỏa.

Lý Nghi và Ngọc Hoán khẩn trương sánh vai đứng cùng một chỗ, muốn chạy tới bên người Tiêu Duệ. Mà Lý Đằng Không một thân váy cưới, tuy rằng che khăn hỉ, nhưng vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thôi Hoán, mơ hồ nhìn thấy thảm trạng máu rơi đầy mặt của hắn.

- Người tới.

Tiêu Duệ cười lạnh khoát tay áo.

Na Nhận suất lĩnh vài hộ vệ tiến vào, khom người nói:

- Đại nhân.

- Na Nhận, bắt cuồng đồ này, trói lại cho ta. Nhớ kỹ, đi giao cho Tôn Toàn Vạn Niên huyện nha, thay bản quan nói, người này tự xông vào nhà dân quầy rầy hôm lễ của bản quan, tạm thời giải vào đại lao, chờ bản quan xử trí.

Thanh âm nặng nề của Tiêu Duệ quanh quẩn trong hỉ đường.

- Bản quan là mệnh quan triều đình, bản quan có ngự tứ kim bài, ai dám động đến ta!

Thôi Hoán hổn hển quát:

- Tiêu Duệ, ngươi!

- Có kim bài rất giỏi sao? Lão tử cũng có!

Tiêu Duệ lấy một mặt kim bài từ trong lòng ném cho Na Nhận, phẫn nộ rống lên:

- Còn chưa ra tay!

Tuy rằng Thôi Cứ và một số triều thần xuất thân Thôi gia cũng bất mãn cách làm của Thôi Hoán, nhưng dù sao Thôi Hoán cũng là công tử Thôi gia, không ngờ thấy Tiêu Duệ làm cho hộ vệ trong phủ ra tay bắt người, Lòng bàn tay Thôi Cứ run lên, tiến tới chắp tay:

- Tiêu đại nhân, dầu gì khuyển tử cũng là mệnh quan triều đình, tuy rằng hôm nay hắn có sai, nhưng cũng không tới mức phải tới huyện nha.

Một khi lửa giận hừng hực phát tiết ra rốt cuộc khống chết không được, Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng, âm trầm nhìn Thôi Cứ:

- Thôi đại nhân, Thôi Hoán dùng hoàng thượng làm chiêu bài quấy rầy hôn lễ của ta, chẳng lẽ ta còn phải mặt cười chào đón? Thôi đại nhân, có phải Thôi gia các ngươi cảm thấy chức quan của Tiêu Duệ ta thấp kém rất dễ bắt nạt hay không?

Tiêu Duệ dừng một chút, đột nhiên rống giận một tiếng:

- Thôi Cứ, ngươi nói có phải như vậy hay không?

Thôi Cứ bị Tiêu Duệ đang tức giận làm đỏ bừng cả mặt, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có dậm chân xấu hổ và giận dữ, căm giận rời đi. Vài triều thần xuất thân Thôi gia khác cũng âm thầm thở dài một tiếng, cũng đều cúi đầu cùng nhau rời đi, trong lòng mắng Thôi Hoán máu chó lên đầu.

Lý Đằng Không biến sắc, nhưng chợt thản nhiên cười:

- Thôi Hoán ca ca, huynh sai rồi, Tiêu lang tuyệt đối sẽ không phụ ta… Lời Không nhi chỉ đến thế thôi, nếu Thôi Hoán ca ca cố ý như thế, Không nhi cũng không còn gì nói nữa. Nhưng hôm nay Không nhi để lại một câu, mặc dù Không nhi chết, cũng muốn cùng một chỗ với Tiêu lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK