Các châu quận Hà Tây thuộc về Lũng Hữu Đạo quản lý, tuy rằng tết Nguyên Tiêu ở các châu phủ hành lang Hà Tây không tráng lệ như trong thành Trường An, nhưng rất là náo nhiệt. Đường thương tới phía tây về phía đông hoặc đám Hồ lữ cũng ồn ào gần đó tiến vào thành, cùng chung ngày tết quan trọng nhất Đại Đường này.
Thứ sử Cam Châu dẫn một đội quan liêu nghênh đón ngựa của Quận Vương Tĩnh Nan, Đại đô đốc phủ Đô hộ An Tây, Tiết độ sứ An Tây Tiêu Duệ vào nhà khách đã bố trí ổn thỏa trong thành. Lương Mậu thi đỗ khoa cử coi như là xuất thân văn sĩ, đối với vị quyền quý kiêm tài tử danh khắp thiên hạ này, trong lòng hắn vừa ôm một phần kính sợ lại có được một phần sùng kính.
Những thơ ca cùng bản “Khai Nguyên lục” của Tiêu Duệ kia đã sớm truyền bá rộng rãi, trở thành văn mẫu và cách đối nhân xử thế sĩ tử thiên hạ nhất định đọc: danh ngôn nhiều thế hệ dốc lòng đọc. Ngay cả bản thân Tiêu Duệ, kỳ thật cũng không rõ lắm, danh vọng của hắn hiện giờ trong rừng sĩ dần dần vượt qua Vương Duy và Hạ Tri Chương, đương nhiên còn có Lý Thái Bạch được xưng tiên thơ.
Nhưng mặc kệ Lương Mậu cầu kiến như thế nào, đều bị Lý Quang Bật từ chối khéo, nói Tiêu đại nhân đi đường mệt nhọc không muốn kinh động quan lại địa phương, đành từ bỏ, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi oán thần Tiêu Duệ vài tiếng quá kiêu căng.
Kỳ thật Tiêu Duệ căn bản không ở trong đội ngũ, ngồi trong xe ngựa chính là thị nữ bên người Tú Nhi mà mấy cô gái Tiêu gia cứng rắn kín đáo đưa cho Tiêu Duệ. Tiêu Duệ đi xa nhậm chức Tây Vực, theo luật tự nhiên không thể mang theo gia quyến. Nhưng mang một thị nữ hầu hạ vẫn không tính vi phạm quy định.
Ngay ngày thứ ba sau tết Nguyên Tiêu, một trận tuyết che phủ đất trời rơi xuống Hà Tây. Mà ngay khi gió tuyết ngừng lại, trong gió lạnh gào thét, Tiêu Duệ lại cải trang một mình mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ và Lý Tự Nghiệp, còn có mấy người thân binh, phóng ngựa chạy tới thành Sa Châu mà kiếp trước hắn nghe tiếng đã lâu.
Chỉ có điều thành trì này quá nhỏ, xa xa nhìn lại, tường thành thấp bé xây bằng gạch vương thật là rách nát, thậm chí có mấy chỗ còn trũng xuống vài cái động sâu bao trùm đấy tuyết đọng và cát bụi, điều này làm cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, Tiêu Duệ nhiều ít cho chút thất vọng, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Đó là thành cổ Sa Châu trên sách vở ghi “Đôn Hoàng núi tuyết làm thành, Thanh Hải lấy hồ Minh Sa vòng quanh, dẫn sông Đảng vào, trước dương quan sau ngọc môn, dựa theo phương tây mà chế thành trên sa mạc, chìa khóa cực biên”?
- Cổ Sa Châu dưới núi Minh Sa, một đám mây vàng ôm trọn gò đất, đường tơ lụa thê lương thành quá khứ, tiếng lục lạc cùng tiếng người lộn xộn.
Thắng cảnh phồn hoa chiếu rọi thành Sa Châu trong thơ của người cổ cũng hoàn toàn không thấy, trong mắt, là một bãi sa mạc khô cằn hoang vắng và bao trùm tuyết đọng. Nếu không phải trong tường thành thấp truyền đến tiếng người ồn ào nhốn nháo, Tiêu Duệ còn nói đây là một tòa thành hoang.
Một tòa thành nhỏ trơ trọi trên một mảnh sa mạc trắng xóa, điều này tạo thành ấn tượng đầu tiên của Tiêu Duệ đối với thành nhỏ Sa Châu.
Hai vệ tốt cửa thành dựa vào cửa thành nhắm mắt dưỡng thần hai tay ôm ngực, trong miệng thở ra hơi nóng.
Ánh mắt trời hơi gay gắt chiếu thẳng xuống dưới, Tiêu Duệ xoay người xuống ngựa, liếc về phía cửa thành Sa Châu vắng vết chân một cái, thở dài nói:
- Sa Châu này hoang vắng, ngoài dự kiến của ta, thật sự là không ngờ.
Lệnh Hồ Xung Vũ khẽ mỉm cười, sinh trưởng ở Lạc Dương, chưa từng đến Tây Bắc, tất nhiên là không hiểu Sa Châu nhiều lắm. Mà Lý Tự Nghiệp ở trong quân Tây Bắc nhiều lắm, biết rất nhiều, thấy thần sắc Tiêu Duệ có chút tiếc nuối, tiến tới trước người cười nói:
- Quận Vương, Sa Châu này tất nhiên như vậy, tuy rằng trông tới thương nhân tụ tập nhiều, nhưng xác thực là giao giới Thổ Phiên Đại Đường, từ hoàng đế Cao Tông tới này, loạn binh hoặc là cường đạo Thổ Phiên hàng năm đều đột kích quấy nhiễu nhiều lần. Cho nên, người trong thành nhỏ này rất ít… Cũng may hoàng thượng rồng quản thiên hạ hơn mười năm, Sa Châu này dần dần lấy được an bình.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, cũng từ chối cho ý kiến.
- Quận Vương, chúng ta vào thành nghỉ trọ đi, bởi vì chúng ta đi về phía tây ra Ngọc Môn Quan, chúng ta còn phải nghỉ ngơi mấy ngày trong thành này, kết bạn đi cùng với thương đội đi về phía tây, tránh cho bị lạc đường nhỏ.
Lý Tự Nghiệp vác mạch đao bị vải quấn lấy gắt gao trên vai, cất cao giọng nói.
- Cũng được, chúng ta vào thành xem.
Tiêu Duệ khoát tay áo, đi dầu dẫn ngựa vào.
…
…
Dọc theo đường phố tuy rằng đơn sơ nhưng cực kỳ rộng lớn, đám người Tiêu Duệ liếc mắt một cái tới quảng trường trung tâm thành tập trung nhiều người kia, tiếng động ồn ào truyền tới từ bên kia.
Vài tên khất cái quần áo lam lũ và và vài cậu bé vui cười đi qua bên cạnh mấy người, đi về về phía đám người kia tụ tập. Một cậu bé sắc mặt ngăm đen té ngã, bò lên vừa muốn đi, liền bị Tiêu Duệ chặn lại. Tiêu Duệ cúi người ôn tồn nói:
- Tiểu huynh đệ, sao phía trước lại náo nhiệt vậy?
Cậu bé liếc Tiêu Duệ một cái, thấy hắn quần áo đẹp đẽ quý giá bọc da cừu, phía sau còn một đám tráng hán tùy tùng lưng hùm vai gấu đi theo, cực kỳ giống đại nhân vật từ địa phương lớn tới, không khỏi có chút nao núng. Hắn rụt bả vai về phía sau, nhỏ giọng sợ hãi nói:
- Kim Cương Trí đại sư khuếch trương phật pháp trong thành ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, ta muốn đi cầu lấy bùa hộ mệnh cho mẹ ta…
- Kim Cương Trí?
Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, chậm chạp đứng thẳng dậy, tùy ý đứa bé vội vàng chạy đi.
- Ngài biết Kim Cương Trí này sao?
Tuy rằng Lý Tự Nghiệp hình thức cao lớn thô kệch, nhưng cũng không phải một người thô lỗ, nếu không, hắn đã không phải là một danh tướng Đại Đường hiển hách đời đời. Không những không thô, kỳ thật tâm tư của hắn còn cực kỳ tốt, giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Thấy thần sắc Tiêu Duệ kinh ngạc, liền hỏi một câu như vậy.
Tiêu Duệ cười:
- Kim Cương Trí đại sư, ta nghe danh đã lâu, chẳng qua không được nhìn thấy. Đi, chúng ta đi nghe một chút.
Thiên nhân Kim Cương Trí, một trong những người sáng lập phật giáo mật tông Trung Quốc. “Đại Bàn Nhược Kinh” của hắn chứa rất nhiều kinh điển phật pháp, cùng thất bảo Ấn Độ, dụng cụ và rất nhiều hương liệu trân phẩm quý báu, từ đường biển trải qua nước Sư Tử Phật Thệ Tô Môn Đáp Tịch hơn hai mươi quốc gia, trải qua gian nguy, cuối cùng qua ba năm, năm Khai Nguyên thứ bảy tới Lĩnh Nam Đại Đường, từ nay về sau, phật giáo phát huy mạnh mẽ ở Đại Đường nhiều năm. Tuy rằng Tiêu Duệ không phải phật tử, nhưng cũng biết vị cao tăng phật giáo rất nổi danh này.
Quảng trường giữa thành Sa Châu đã dựng một đàn cao bằng mộc, trên đàn cao trải thảm hồng, trên thảm hồng, một Hồ tăng nước khác khuôn mặt đơn giản cái trán nhô ra, đang nhắm mắt dưỡng thần ở đó. Phía sau hắn, là hai hòa thượng Trung Nguyên mặc áo cà sa hoa lệ, mà ở trước người hắn, là một chiếc bàn màu mận chín, trên bàn bày đặt một chén trà xanh, một đàn hương, một quyển kinh thư.
Đám người vây quanh đàn cao làm ba tầng bên ngoài, mọi người ở Tây Bắc hành lang Hà Tây rất trọng thị phật, dân chúng quy y phật giáo nhiều không đếm hết, nếu không vùng Đôn Hoàng cũng sẽ không lưu lại hang Mạc Cao thánh địa phật giáo nổi tiếng cho đời sau.
Đám người Tiêu Duệ tới gần mới phát hiện, là ai có thể tới gần nghe giảng kinh, cần phải giao tiền. Điều này làm hắn kinh ngạc, nhưng càng làm hắn kinh ngạc chính là rào ngăn bên ngoài đài cao không ngờ là quân tốt Đậu Lô áo giáp sáng ngời.
Hơn trăm sĩ tốt Đậu Lô làm thành một vòng tròn, chỉ có ở giữa đặt mấy thùng gỗ thật lớn, người nào trả tiền mới có thể được sĩ tốt cho đi, tiến vào giữa sân nghe kinh, đồng thời lĩnh một bùa hộ mệnh bằng vải sáng màu vàng hình tam giác.
Hòa thượng giảng kinh, quân Đại Đường lấy tiền bảo hộ? Tiêu Duệ nhướn mày.