Hung thủ sau màn ám sát Tiêu Duệ, tất nhiên là một trong số đám người có trên danh sách này. Người này vô tình sử dụng tấm chi phiếu An Lộc Sơn tặng hay là cố ý vu oan, còn phải đợi điều tra. Nhưng vụ án này còn muốn tra tiếp hay không, ba người Mạnh Dương, Trương Cửu Linh và Trương Lợi Trinh đều không rõ.
An Lộc Sơn dâng danh sách lên.
Ba người Trương Cửu Linh tiếp nhận danh sách hơi đánh giá lướt qua, đột nhiên đều biến sắc mặt. Sau khi thần sắc Trương Cửu Linh biến ảo thật lâu, mới chậm rãi đứng lên nói:
- Vụ án trọng đại, chúng ta không dám tự ý nắm giữ, đành phải đợi hoàng thượng quay về kinh do hoàng thượng quyết định.
…
…
Người trên danh sách, có một chuỗi dài. Mặc dù Tiêu Duệ không có nhìn qua danh sách, nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên thán phục thủ đoạn đút lót và sự quyết đoán của An Lộc Sơn, khó trách An Lộc Sơn sau này gây sóng gió cho số mệnh một quốc gia. Thoạt nhìn, lợi nhuận sản nghiệp thuộc về An Lộc Sơn trên cơ bản đều dùng để đút lót.
Thẩm tra vụ án. Tới giai đoạn báo cáo, An Lộc Sơn nghênh ngang rời đi.
Lý Lâm Phủ chậm rãi ra khỏi nha môn Kinh Triệu phủ, lúc sắp lên kiệu, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu liếc Tiêu Duệ:
- Tiêu Duệ, nghe lời lão phu, an tâm một chút chớ nóng nảy, hết thảy đợi hoàng thượng trở về rồi nói.
Tiêu Duệ ảm đạm cười, chắp tay, một tia bất mãn toát ra từ trong mắt:
- Nhạc phụ đại nhân nói đúng. Chẳng qua, Tiêu Duệ thấy nhạc phụ đại nhân giống như đã dự liệu trước…
Lý Lâm Phủ cười:
- Lão phu làm quan vài chục năm, những chuyện ruồi bu chó sủa này liếc mắt một cái là nhìn rõ… Danh sách của An Lộc Sơn, dù lão phu chưa trực tiếp nhìn, nhưng đoán không dưới mười người. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, lão phu tuyệt đối sẽ không phải là kẻ đầu tiên cũng không phải kẻ cuối cùng là được.
Tiêu Duệ nhíu mày, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, Lý Lâm Phủ dùng vụ án này, thậm chí là bản thân hắn làm quân cờ. Cũng không biết hắn muốn chơi cái gì, Tiêu Duệ rất không thích loại cảm giác bị người ta lợi dụng và khống chế này.
Thần thái Tiêu Duệ biến hóa rời vào trong mắt Lý Lâm Phủ, Lý Lâm Phủ im lặng vỗ vỗ bả vai của hắn:
- Yên tâm đi, sự tình không có phức tạp như trong tưởng tượng của ngươi, nhưng cũng không có đơn giản như ngươi nghĩ.
…
…
Phụ cận xung quanh đại viện Tiêu gia, nguyên bản có trạch viện hai phú thương, nhưng mấy hôm trước, hai căn trạch viện này đều bị Tôn Công Nhượng mua với giá cao. Hiện nay có hơn trăm thợ đang nhanh chóng làm thông ba căn trạch viện này, tiến hành trang hoàng một lần nữa. Theo lời nói của Tôn Công Nhượng, dựa vào thân phận và tài lực trước mắt của Tiêu Duệ, Tiêu gia đích xác có chút hơi quá đơn sơ.
Tiêu Duệ trở lại trong phủ, tới “công trường” liếc vài lần, lại thấy Tôn Công Nhượng mang theo mười người áo đen đi vào ngoại viện. Tiêu Duệ biết đây là Tôn Công Nhượng thuê người hộ viện cho Tiêu gia, chỉ mỉm cười đứng một bên, xem Tôn Công Nhượng phát biểu. Từ sau khi xảy ra sự kiện ám sát, Tôn Công Nhượng liền đề xuất tăng mạnh lực lượng phòng vệ của Tiêu gia, Tiêu Duệ cũng không có phản đối. Dù sao, hắn hiện giờ gia nghiệp lớn, trong phủ nuôi vài người hộ viện cũng là hợp tình hợp lý.
Bọn hộ viện mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, thống nhất do Na Nhận quản lý.
Tôn Công Nhượng vội vàng đi tới, thấy Tiêu Duệ đứng dưới tán cây hòe trong viện, thần sắc hơi có chút mệt mỏi, không khỏi cười hỏi một câu:
- Tử Trường, vụ án thế nào?
Tiêu Duệ thở dài một tiếng:
- Theo ta phỏng chừng, không có quan hệ với An Lộc Sơn.
- Chỉ sợ, chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ.
Tiêu Duệ liền kể lại một lần tình hình cơ bản ở Tam ti hội thẩm cho Tôn Công Nhượng. Tôn Công Nhượng càng nghe mặt càng nhíu chặt, hắn kéo vạt áo Tiêu Duệ:
- Tử Trường, quan trường hắc ám, con đường làm quan khó đi, ngươi nhất định phải thật cẩn thận!
Tiêu Duệ im lặng gật đầu:
- Ta biết.
Đột nhiên, Tiêu Duệ cúi đầu nói:
- Công Nhượng huynh, chúng ta buôn bán càng làm càng lớn, nói như vậy cũng càng ngày càng gây ra sự chú ý… Như vậy, ta nghĩ chúng ta không ngại có thể…
Tôn Công Nhượng gật đầu:
- Hết thảy đều nghe Tử Trường …
Hai người đang chân thành nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau, một người gia nhân ôm một chồng danh thiếp và bản thảo thật dày vội vàng đi tới, thấy Tiêu Duệ cười khổ lạy một cái:
- Đại nhân, dựa theo đại nhân nói, một mực khước từ tất cả sĩ tử đến bái kiến ngoài cửa, nhưng, vẫn có rất nhiều người đưa danh thiếp và bản thảo đặt ở cửa nhà chúng ta…
Tiêu Duệ nhíu mày:
- Hết thảy ta đều không xem, đều hủy đi.
Sắp tới kỳ thi mùa xuân năm sau, sĩ tử tới từ các nơi lại chen chúc tụ tập đầy đủ tới Trường An, tìm quan hệ chung quanh tới nhà bái kiến, ý đồ công danh. Tiêu Duệ hiện giờ, tài danh chấn động thiên hạ, môn sinh thiên tử bối cảnh rất sâu, mấy ngày nay đám sĩ tử tới nhà tới giờ đều nối liền không dứt.
Tiêu Duệ thật sự chịu không nổi phiền nhiễu này, phân phó hạ nhân đóng cửa hết thảy đều không gặp.
Tôn Công Nhượng cười ha ha:
- Tử Trường huynh hiện giờ uy vọng rất cao trong rừng sĩ tử, đã trở thành tấm gương noi theo của sĩ tử thiên hạ ---- chẳng qua, theo mỗ thấy, Tử Trường huynh một mực cự tuyệt các sĩ tử tương lai ngoài cửa, sợ là sẽ tổn hại đến thanh danh của huynh…
Tiêu Duệ nhún vai:
- Vậy thì có thể thế nào? Ta cũng không thể giống quý nhân trong triều, mở rộng cửa thu lễ đi, như vậy truyền ra lại thật tệ ---- kỳ thật, ta bất quá là một Vạn Niên huyện lệnh nho nhỏ, bọn họ tìm ta cũng uổng công. Cái gọi là môn sinh thiên tử, bất quá là hoàng thượng nổi hứng nhất thời, thật sự tới loại chuyện lớn khoa cử triều đình này, ta người nhỏ lời nhẹ, làm sao có thể nói được…
- Đại nhân, Trịnh Ưởng Trịnh đại nhân phái người đưa thiệp, mời ngài tới Thủy lâu dự tiệc.
Gia nhân Tiêu Hổ vội vàng cầm một tấm danh thiếp đưa tới. Tiêu Duệ nhận lấy, cười:
- Lại là Dương Minh huynh mời khách, Tiêu Hổ à, đi ra ngoài nói cho người tới, ngày mai ta tới dự tiệc đúng giờ.
Màn đêm buông xuống. Gió bắc vù vù thổi mạnh, cuốn đi tiếng động rầm rĩ và phồn hoa trong thành Trường An ban ngày.
Tiêu Duệ lẳng lặng đứng dưới tán cây, một người áo đen mặt che vải đen cũng lẳng lặng đứng đối diện với hắn, hai người ở trong gió bắc rét lạnh thấu xương, không nói câu nào.
- Tại sao ngươi phải nói cho ta biết hết thảy? Không phải ngươi nói, sau hành trình tới Nam Chiếu, ta cũng sẽ không gặp được ngươi sao?
Thật lâu sau, thanh âm trầm thấp của Tiêu Duệ mới chậm rãi nổi lên, chợt tiêu tán trong tiếng gió gào thét.
Người áo đen mặt che vải đen, hơi lui ra sau một bước, cười lạnh một tiếng:
- Ngươi không cần nghĩ nhiều… Ta chỉ không muốn xem một nhân tài tiền đồ vô lượng như ngươi cứ bị hủy uổng phí thế này… Nói đến nước này, ngươi nghe cũng tốt, không nghe cũng thế, tùy ngươi đi. Chẳng qua, ta còn phải nhắc nhở ngươi, không cần làm quá mức… Vẫn câu nói kia, hết thảy trong thành Trường An này đều đặt dưới mắt hoàng thượng ---- nói thật cho ngươi biết, tấm chi phiếu trong ngực thích khách kia, chính là ta bỏ vào.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Tiêu Duệ hơi tiến lên một bước, tay dò xét trong ngực mình.
Người áo đen ngẩn ra, lui về phía sau một bước:
- Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là… Không có ác ý. Nhớ kỹ, không nên làm lớn chuyện này, nếu làm lớn sẽ không tốt cho ngươi.
Tiêu Duệ đột nhiên cười, cười rộ lên trong gió bắc rét lạnh tịch mịch, hắn vương tay ra:
- Ảnh Tử, ngươi nhận ra vật này?
Thân thể người áo đen hơi chấn động, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh chợt lóe, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Tiêu Duệ thu lại mặt cười, sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên hắn hung hăng nện một quyền lên cành cây bên cạnh:
- Chẳng lẽ muốn ta uổng phí chịu thiệt này phải không? Hừ, mơ tưởng!
…
…
Đêm tối không lời, cuồng phong cấp tốc.
Hơn mười người áo đen che mặt lần lượt nhảy ra tường viện Tiêu gia, dọc theo một ngõ tắt nhỏ thật sâu, giống như quỷ mị thả người chạy vội tới một chỗ phía nam thành Trường An.
Một tòa nhà u tĩnh. Ở ngoài cửa, gió đang gào thét, một chiếc xe ngựa chậm rãi đến. Tiêu Duệ chậm rãi xuống xe ngựa, mắt nhìn cửa viện đóng chặt, cắn chặt răng, khoát tay áo:
- Động thủ!
Hơn mười người áo đen sớm chờ dưới tường viện tòa trạch viện vọt qua đầu tường như con báo, sau đó lại đồng loại vào trong viện. Một người áo đen yên lặng mở cửa viện ra, Tiêu Duệ phiêu nhiên mà vào.
Viên không lớn, nhìn qua như bị bỏ hoang đã lâu, trong viện khắp nơi là cây cối cỏ dại và tro bụi lá rụng. Trong một gian phòng, một vật dễ cháy đột nhiên sáng lên, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cảnh giác truyền ra:
- Các huynh đệ đứng dậy, hình như có động tĩnh!
Cảnh cửa két một tiếng mở ra, một người đàn ông khoác miên bào lộ đầu ra, phát hiện Tiêu Duệ áo choàng gắt gao bọc thân hình đón gió đứng trước mặt hắn, vừa muốn kinh hô một tiếng, một tia máu chợt lóe, đầu lâu của hắn đã bị một người áo đen chờ ở cửa chém rụng.
Tạp âm trong nhà nổi lên bốn phía, 4 người đàn ông vạm vỡ rống giận quơ mạch đao thật dài vọt ra, nhưng nghênh đón bọn họ cũng là nhưng vũ tiễn huyết tinh lạnh băng. Vũ tiễn bắn ra như bạo vũ lê hoa, bốn tráng hán chỉ kịp phát ra vài tiếng kêu thảm, đã bị vũ tiễn dày đặc bắn thành tổ ong vò vẽ.
Mùi máu tanh nhàn nhạt bị gió bắc gào thét gột rửa không còn, chỉ còn tiếng kêu thảm trầm thấp dẫn tới vài tiếng chó sủa trong nhà dân chúng gần đó.
- Đại nhân…
Na Nhận kéo vải đen dính đầy máu trên mặt, khom người hỏi.
- Na Nhận, mọi người làm rất tốt… Nói cho các huynh đệ, việc đêm nay, bất luận ai cũng không được tiết lộ ra ngoài, nếu không, đừng trách ta trở mặt vô tình.
Lời nói âm trầm của Tiêu Duệ truyền vào lỗ tai Na Nhận, Na Nhận run lên trong lòng, vội vàng khom người thi lễ:
- Na Nhận hiểu được.
Tiêu Duệ thở phào một cái, ánh mắt lạnh lùng liếc qua mấy cỗ thi thể, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm không trăng âm u nặng nề, sự phẫn nộ tích góp lại nhiều ngày phát tiết ra ngoài trong tiếng thở hổn hển của hắn.
- Đốt chỗ sân này, không được lưu lại một chút dấu vết… Cũng tốt để cho bọn họ hiểu được, Tiêu Duệ ta không phải sơn dương đợi làm thịt, không phải quả hồng mềm mặc người nắn…
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng, liền quay người đi.
Chờ lúc hắn lên xe ngựa chậm rãi chạy qua hai con đường, hắn nhô đầu ra từ trong xe ngựa, thấy phương hướng đó truyền đến ánh lửa hừng hực, mà chợt mơ hồ có tiếng kinh hô cứu hỏa và tiếng chó sủa vang thành. Hắn bỗng nhiên buông màn xe, chui trở về.
Một người áo đen nhẹ nhàng đứng cuối con phố dài, mắt nhìn xe ngựa của Tiêu Duệ yên lặng rời đi, yên lặng tháo vải đen trên mặt xuống, phát ra một tiếng than thở sâu kín:
- Ngươi thay đổi… Rốt cuộc người nào mới thật là ngươi? Ai, chỉ sợ là hoàng thượng cũng không thật sự nhìn thấu ngươi…
- Ta thay đổi sao? Từ khi nào thì ta trở nên như vậy…
Tiêu Duệ ngồi trong xe ngựa, cũng yên lặng tự hỏi chính mình.
Sau khi xuyên qua thịnh Đường, hắn vốn cho rằng hắn có thể làm một phú ông thoải mái, lấy một kiều thê như hoa mà bình an vượt qua một đời, gửi gắm tình cảm cho cảnh núi sông không tranh quyền thế. Nhưng quỹ tích vận mệnh lại thay đổi từng chút về phía lốc xoáy thật lớn…Rất nhiều chuyện Tiêu Duệ không muốn đối mặt, rất nhiều âm mưu và tranh đấu, đều đến như đập vào mặt. Càng tới gần lốc xoáy này, hắn càng phát hiện, sống ở Đại Đường này đều không chỉ có rượu ngon và ca múa.
Hắn không gây chuyện phiền toái, nhưng phiền toái lại lần lượt tới tìm hắn; hắn không muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng khói mù quyền lợi lại thủy chung bao phủ trên đỉnh đầu của hắn. Không có cách nào, hắn không thể trốn tránh cũng vô pháp trốn tránh, chỉ có thể lựa chọn đối mặt.
Thời gian trôi qua, người thiếu niên Tiêu Duệ phong hoa tuyết nguyệt cảm xúc mạnh mẽ như lửa xem tiền tài như cỏ rác ngày xưa , đã dần dần biến mất. Không có biện pháp, vì sống được, vì bảo vệ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của mình, hắn đành phải làm cho trái tim trở nên cứng rắn một chút.
Lần lượt từng gương mặt hoặc làm hắn căm hận, hoặc làm hắn cảnh giác hiện lên trước mắt hắn, Tiêu Duệ không khỏi ghê tởm một trận, muốn nôn mửa. Giờ phút này, hắn cảm giác mệt chết đi, hắn muốn ôn nữ nhân của mình ngủ thật say không bao giờ tỉnh lại nữa
Lý Long cơ nhíu mày, bỗng nhiên đứng dậy:
- Huệ Phi, nàng nói thật sao? Lý Lâm Phủ kia quả thật chấp nhận hôn sự của Tiêu Duệ với Lý Đằng Không?
Võ Huệ Phi đưa tay duỗi lên chiếc cổ trắng mịn, ỏn ẻn nói:
- Hoàng thượng, nô tì như nào lại lừa ngài. Hàm Nghi quả thật báo lại, còn muốn nô tì đi làm chủ hôn cho bọn họ… Hoàng thượng, TIêu Duệ này thật sự diễm phúc sâu, ngay cả tiểu nha đầu Lý gia kia cũng nhìn trúng hắn.
Sắc mặt Lý Long Cơ lập tức trầm xuống, lòng bàn tay có chút run rẩy.
Võ Huệ Phi kỳ quái nhìn hắn, thầm nghĩ:
- Vì cái gì hoàng thượng mất hứng?
Cao Lực Sĩ đứng ở phía sau Lý Long Cơ, yên lặng đưa tới một chén trà nóng, thở dài trong lòng một tiếng. Làm tâm phúc theo Lý Long Cơ mấy chục năm, hắn cực kỳ hiểu tâm tình Lý Long Cơ lúc này ---- bất mãn, vô cùng bất mãn.
Tiêu Duệ là quân cờ hắn khổ tâm bồi dưỡng để tương lai tới hạn chế Lý Lâm Phủ. Tuy rằng Lý Long Cơ cực kỳ tin tưởng Lý Lâm Phủ, hắn cũng quả thật cần một người đứng ra thay hắn chấn nhiếp thế gia đại tộc như Lý Lâm Phủ này, nhưng đồng thời hắn cũng sợ quyền lực của Lý Lâm Phủ quá lớn, tương lai không dễ khống chế. Cho nên, từ năm trước hắn bắt đầu có lòng bồi dưỡng Tiêu Duệ, ý đồ làm cho Tiêu Duệ trưởng thành một chút, tương lai trở thành kiềm chế của Lý Lâm Phủ ở trong triều.
Nhưng, nhưng không ngờ Tiêu Duệ này lập gia đình với con gái Lý Lâm Phủ, lập tức trở thành con rể Lý Lâm Phủ, việc này chẳng phải là trò cười lớn.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, lúc này Lý Long Cơ mới đổi một bộ mặt tươi cười:
- Huệ Phi, chúng đã dạo chơi ở Ly Sơn mấy ngày, hay là sớm trở về Trường An đi thôi, trẫm thật sự lo lắng triều chính.
Võ Huệ Phi ngẩn ra, sẵng giọng:
- Hoàng thượng, ngài không phải đáp ứng nô tỳ sẽ ở Ly Sơn qua tết Nguyên Tiêu sao?
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Quay về trải qua tết Nguyên Tiêu ở Trường An cũng giống nhau…
Thấy hoàng đế cùng hoàng phi có dấu hiệu thân thiết, Cao Lực Sĩ im lặng lui ra. Hắn đứng trên hành lang khắc họa dài, xua tay gọi một tiểu thái giám tới, cúi đầu phân phó nói:
- Ngươi nhanh chóng về Trường An tới phủ Lý Lâm Phủ, đưa phong thư cho ta.