Giữa Tiêu Duệ và Hoàng đế, Bùi Khoan sớm đã phán đoán ra, hoàng đế cuối cùng sẽ phải thất bại. Đối với Tiêu Duệ, Bùi Khoan từ coi thưởng không thèm để vào mắt đến dần dần hiểu biết, tiếp đến kinh ngạc, kính phục. Người tuổi trẻ trước mặt này vô luận là từ phương diện nào đi nữa thì những đứa con của Lý Long Cơ đều không thể so sánh được. Hắn quá xuất sắc, xuất sắc không giống với như phàm phu tục tử (người bình thường).
Với quyền thế, sức ảnh hưởng và danh tiếng của hắn hiện tại ở trong giới sĩ tử và dân gian, hoàng đế muốn lật ngã hắn cũng không phải là việc dễ dàng.
Nhưng nếu như… Bùi Khoan khẽ nhíu lông mày. Ông ta thật sự có chút khó hiểu, Tiêu Duệ rõ ràng là người không màng danh lợi, trọng nghĩa khinh tài, tính cách thanh cao, tại sao lại có thể nảy sinh lòng soán vị đoạt quyền đây? Có lẽ, hắn chỉ tính toán hiến kế cho thái tử thôi. Bùi Khoan trong lòng khe khẽ thở dài, đem ánh mắt của mình từ trên người Tiêu Duệ thu hồi lại.
Lý Long Cơ cắn răng trầm giọng nói:
- Được rồi, buổi triều hôm nay tạm dừng ở đây đi. Trẫm thân thể không khỏe, có việc gì ngày mai tiếp tục bàn, bãi triều!
Ông ta chậm rãi đứng lên, dưới sự nâng đỡ của hai tên tiểu thái giám chuẩn bị rời khỏi Văn Đức điện, lại nghe Tiêu Duệ cao giọng hô:
- Hoàng thượng, thần còn có bản tấu.
Lý Long Cơ nhướng mày, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Duệ một cái, trong lòng căm tức chửi bới một hồi.
- Nói!
Lão phất tay áo.
- Hoàng thượng, nội loạn Lý Tông đột nhiên xảy ra, thần phụng chỉ dẫn quân vào trung nguyên dẹp loạn, hôm nay phản loạn đã dẹp yên, quân mã An Tây điều động đến trung nguyên thần lo lắng Tây Vực chư Hồ lợi dụng cơ hội này mà làm loạn, cho nên xin hoàng thượng ân chuẩn cho thần dẫn quân về Tây, để ổn định cục thế An Tây.
- A!?
Lý Long Cơ thân người bất giác run lên, trong lòng mọc lên một tia kinh hỉ và nghi hoặc:"Hắn muốn trở về? Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ do trẫm đa nghi rồi, hắn đối với trẫm không có ý gì khác? Hay là chỉ làm ra vẻ như vậy?"
Trong lúc nhất thời Lý Long Cơ biến ảo rất nhiều loại tâm tư, mà không chỉ có Lý Long Cơ ngay cả đám văn võ đại thần đang đứng trong đại điện nhiều ít cũng có chút khiếp sợ: Tiêu Duệ muốn đi? Không phải là hắn muốn…
Lý Long Cơ chậm rãi xoay người lại, ổn định lại tâm thần mỉm cười nói;
- Phản loạn sơ định, trong triều cục thế không yên ổn. Tĩnh Nan quận vương hãy lưu lại thêm ở Trường An giúp trẫm phân ưu thôi.
- Hoàng thượng, phản loạn đã định, trong triều có các vị đại nhân mà ngoài thành còn có mấy vạn quân mã bảo vệ kinh sư… Thần nên dẫn quân ngay lập tức rời khỏi Trường An… Mong hoàng thượng ân chuẩn!
Tiêu Duệ lại khom người nói.
Lý Long Cơ trong lòng vui sướng, nhưng không kìm nén được để lộ ra thần sắc vui mừng nhàn nhạt trên khuôn mặt. Ra vẻ trầm ngâm một hồi mới thở dài nói:
- Một khi đã như vậy, quốc sự quan trọng, vì an định Tây Vực bảo vệ cửa vào Đại Đường, đã vất vả cho Tĩnh An quận vương rồi! Người đâu, truyền chỉ ý của trẫm, sáng sớm ngày mai đích thân trẫm xuất thành tiễn biệt đại quân An Tây!
Sáng sớm ngày hôm sau đích thân hoàng đế dẫn theo văn võ toàn triều ở bên ngoài thành tiễn bước Tiêu Duệ và hơn hai vạn thiết vệ quân An Tây, bộ hạ của hắn. Nhìn thấy tầng bụi đất do quân mã Tiêu Duệ nhấc lên dần dần tan đi, trong lòng Lý Long Cơ thở phào một cái cảm thấy thoải mái khá thường. Điều duy nhất khiến cho ông ta khó chịu đó là, đến tiễn biệt Tiêu Duệ còn có gần vạn bách tính Trường An, trong đó không ít nhân sĩ là người đọc sách áo xanh mũ vải.
Đám người đông nghịt chen chúc đứng hai bên đường bên ngoài thành Trường An, kéo dài suốt mười dặm không hết, tiếng người huyên náo, trong đó tiếng cám ơn như sấm dậy truyền đến tai hoàng đế. Trong lòng Lý Long Cơ không biết từ lúc nào nổi lên ngọn lửa sợ hãi vô danh.
Đại quân Tiêu Duệ rời khỏi Trường An, đi về hướng tây được ba ngày thì đại quân của Trịnh Lũng vội vàng tiến nhập Trường An. Khiến cho đám triều thần khiếp sợ đó là, không ngờ hoàng đế đích thân ra nghênh tiếp, cấp đủ thể diện cho Trịnh Lũng. Đồng thời lập tức truyền chỉ sắc phong Trịnh Lũng thành tiết độ sứ ba trấn Kiếm Nam, Lũng Hữu và Hà Đông, tăng thêm một phẩm. Đến tận lúc này, mặc dù hoàng đế không có xóa bỏ quyền lực quản lý ba trấn lâm thời của Tiêu Duệ nhưng lại đem đại quyền quân chính của Lũng Hữu và Hà Đông giao cho Trịnh Lũng. Điều này cho thấy hoàng đế đã bắt đầu thực hiện bước đầu tiên đoạt lấy quân quyền từ trên tay Tiêu Duệ.
Tin tức này vừa mới truyền ra, triều thần và đám quyền quý Đại Đường bắt đầu ồn ào nghị luận. Có một bộ phận triều thần vốn chuẩn bị đứng về phía thái tử nhất hệ, sau cái tin tức này cũng bắt đầu trở nên do dự. Dù sao, không ai là kẻ ngốc, quân Kiếm Nam của Trịnh Lũng ủng hộ quy thuận, ngay lập tức hoàng thượng ở trên bàn cờ vô hình chung nhanh chóng chiếm cứ thượng phong.
Buổi thiết triều.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh bước ra tấu rằng:
- Hoàng thượng, Kiếm Nam truyền đến tin tức quân mã Thổ Phiên tập kích quấy rối, thần cho rằng, phải mau chóng phái quân quay về phòng thủ Kiếm Nam. Một khi để cho đám người Thổ Phiên thừa dịp bạo loạn đánh vào Kiếm Nam, cửa ngõ phía tây nam của Đại Đường liền gần như mất sạch.
Lời này của Chương Cừu Kiêm Quỳnh ít nhất là có một nửa xuất phát từ chân tâm. Hắn ở Kiếm Nam kinh doanh chống lại Thổ Phiên đã nhiều năm, đối với thế cục ở Kiếm Nam vô cùng rõ ràng, một khi để cho người Thổ Phiên tiến vào Kiếm Nam Đại Đường lại một lần nữa có nguy cơ rơi vào chiến loạn.
Lý Long Cơ sắc mặt âm trầm, trong lòng ông ta lửa giận ngùn ngụt. Đám chó Thổ Phiên thật đáng giận, lão âm thầm mắng chửi một phen. Ở trong cục thế trên triều còn chưa hoàn toàn ổn định, lão hoàng đế còn chưa hoàn toàn khôi phục lại uy quyền tuyệt đối thì đám Thổ Phiên đó lại xông ra, thật sự là đổ dầu vào chảo nóng đây!
Làm sao bây giờ? Không phòng bị Thổ Phiên tuyệt đối là không có khả năng. Nhưng, chẳng lẽ để cho Trịnh Lũng quay về phòng ngự Kiếm Nam sao? Nói thực lòng, mặc dù Cao Lực Sĩ mang đến Trịnh Lũng với thành ý quy thuận, tuy rằng nhìn qua Trịnh Lũng cũng hướng hướng về phía vòng tay của lão, nhưng Lý Long Cơ vẫn có chút không yên tâm. Nói trắng ra là, đối với Trịnh Lũng kẻ đã từng ở chung một chỗ có mối quan hệ mập mờ với Tiêu Duệ này, ông ta vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn. Hoặc là nói, ông ta vĩnh viễn không thể thật sự tín nhiệm Trịnh Lũng.
Nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của hoàng đế cùng với ánh mắt ẩn chưa do dự và bạo ngược mơ hồ dừng lại ở trên người mình chợt lóe rồi biến mất, Trịnh Lũng im lặng cúi đầu, càng thêm kiên định ý niệm trong đầu mình.
Trinh Lũng yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía thái tử Lý Kỳ ở bên cạnh, đã thấy trong mắt Lý Kỳ tràn ngập lửa giận, trong lòng bất giác âm thầm thở dài. Lần hành động này hắn và Tiêu Duệ đã âm thầm lên kế hoạch từ trước, nhưng ở trong mắt Lý Kỳ và những người khác hắn cũng chỉ là phản đồ bị hoàng đế dùng bổng lộc và chức quan to mua đến mà thôi.
Trịnh Lũng quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Chương Cừu Kiêm Quỳnh. Hắn tiến lên một bước nhỏ, cúi người cao giọng hô:
- Hoàng thượng, thần là Kiếm Nam đạo tiết độ sứ, phòng ngự Kiếm Nam chống cự Thổ Phiên vốn là trách nhiệm của thần, xin hoàng thượng ân chuẩn cho thần lập tức xuất quân nam hạ.
Lý Long Cơ nhướng mày, lắc đầu mỉm cười:
- Trịnh ái khanh, Kiếm Nam quân ngàn dặm bôn tập cứu viện quan trung, đại quân người mệt ngựa mỏi, cứ lưu lại kinh sư phòng vệ an toàn cho kinh kỳ thôi. Trẫm giao cả sự an nguy của trâm và sự an toàn của hơn mười vạn dân chúng kinh sư cho Trịnh ái khanh đấy.
- Vâng, thần tuân chỉ.
Trịnh Lũng âm thầm thở phào, thầm nhủ quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tiêu Duệ. Hoàng đế tuyệt đối sẽ không buông tha để bản thân và quân Kiếm Nam quay trở lại Kiếm Nam.
Lý Long Cơ do dự một ngày, cuối cùng không ngờ điều liên quân Lĩnh Nam và Giang Hoài đang trú đóng ở bên ngoài thành đến Kiếm Nam. Khiến cho người ta ngoài ý muốn nữa chính là, ông ta còn hạ chỉ sắc phong Lý Hanh làm an tri sử Kiếm Nam, thay thế hoàng đế toàn quyền trong cuộc chiến chống Thổ Phiên. Vô hình trung tương đương với việc đem binh quyền mấy vạn liên quân giao vào trong tay Lý Hanh.
Chính trị từ trước đến nay đều là biến ảo bất thường, chỉ cần là người có chút tính mẫn cảm đối với chính trị đều có thể phán đoán ra được dụng ý của hoàng đế. Lý Hanh là vị hoàng tử bình thường không một ai biết đến, đột nhiên ngang trời xuất thế, xuất hiện ở trong hướng đi của triều đình không thể không có ý nghĩa gì được.
Lý Kỳ trong lòng vô cùng buồn bực, mặc dù trên mặt không biểu hiện đi ra nhưng trong lúc hoàng đế tuyên chỉ, ánh mắt cổ quái của đám quần thần trên đại điện vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng lại rất bất lực.
Lý Kỳ hạ triều quay trở về Thịnh Vương phủ của chính mình, thấy Ngọc Chân đang ngồi nói chuyện phiếm với Võ Huệ Phi ở trong phòng khách, không khỏi sầm mặt xuống đi vào.
Võ Huệ Phi kinh ngạc nhỏ giọng nói:
- Kỳ nhi, thế nào rồi? Trên triều xuất hiện biến cố gì đó có phải không?
Tiêu Duệ không ở Trường An, mặc dù trong lòng biết Tiêu Duệ sớm đã có kế sách, nhưng trong lòng đám người Võ Huệ Phi vẫn cực độ khẩn trương, hơi một chút gió động cỏ lay đều khó có thể thừa nhận. Nhất là việc Trịnh Lũng đột nhiên dẫn quân tiến và Trường An, đột nhiên trở thành sủng thần được hoàng đế coi trọng, quyền thế ngập trời. Mấy ngày nay Võ Huệ Phi và cả Ngọc Chân đều có chút bất an.
Chẳng qua, Võ Huệ Phi là lo lắng cho tiền đồ vận mệnh của bản thân và thái tử, mẹ con họ và Tiêu Duệ cùng nhau ngồi chung trên một chiếc thuyền muốn tách ra là không có khả năng. Mà Ngọc Chân, chỉ đơn thuần là lo lắng cho Tiêu Duệ, mặc kệ là kẻ nào cầm quyền, ai lên ngồi trên chiếc ngai vàng kia đối với bà ta mà nói đều không quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến bà ta. Ở sâu tận trong đáy lòng, điều bà ta quan tâm nhất chính là tiểu oan gia người bà ta không lúc nào là không nhớ mong kia.
- Mẫu phi, hoàng cô…
Lý Kỳ cúi đầu đơn giản kể lại một lần tình hình trên buổi triều cùng với việc Lý Long Cơ sắc phong Lý Hanh nhậm mệnh, còn cả biểu hiện của đám quần thần, sau đó vô lực ngồi xuống, thở dài một hơi.
Võ Huệ Phi sững người.
- Lý Hanh!?
Thần sắc của Ngọc Chân dần dần cũng trở nên nghiêm trọng, với hiểu biết của bà ta về hoàng đế thì bà ta hiểu rằng nếu không có Tiêu Duệ đứng ở đằng sau, hoàng đế lập tức sẽ tuyên bố thái tử vị của Lý Kỳ, rất có khả năng vị trí thái tử tân nhậm chính là Lý Hanh.
Đối với Lý Hanh đứa cháu này, Ngọc Chân cũng không có bao nhiêu hiểu biết. Đứa cháu này trầm lặng ít nói, rất hiếm khi xuất hiện ở trong tầm mắt của bà ta cho nên ở rất nhiều thời điểm bà ta căn bản là coi thường Lý Hanh. Thế cho nên lúc này, nhắc đến Lý Hanh, hiện lên trước mắt bà ta căn bản là một khuôn mặt mơ hồ xa lạ.
Ngọc Chân nhíu mày, trầm giọng nói:
- Thái tử, con yên tâm chớ nóng vội. Trong đoạn thời gian này, con không thể tự làm rối loạn vị trí… Nhớ kỹ, con là trữ quân (vua dự bị) của Đại Đường, con có công không tội, cho dù là hoàng thượng cũng không thể nói phế truất là phế truất được con.
- Ừm, ta biết rồi, hoàng cô.
Lý Kỳ thở phào một cái, đứng thẳng thân người.
Ngọc Chân từ từ đứng dậy, chậm rãi đi ra bên ngoài phòng khách, đột nhiên, cung trang hoa lệ tung bay, bà ta quay đầu lại nhìn Lý Kỳ và Võ Huệ Phi
- Ta phải vào cung gặp hoàng thượng một chuyến.
Nói xong, Ngọc Chân uyển chuyển rời đi, vài tên thị nữ của bà ta vội vàng chạy theo.