- Không thể nào, hẳn vậy. Chẳng qua, nếu nàng đến đây, gặp nàng cũng không ngại, muội đoán, chắc chắn nàng đến cầu hôn cho ca ca nàng, hì hì.
Tiêu Nguyệt nhíu mày:
- Vậy tỷ đi gặp nàng. Đi, Tú Nhi, muội đi theo giúp tỷ.
Dứt lời, mặc kệ Tú Nhi tự nguyện hay không, Tiêu Nguyệt dắt Tú Nhi đi ra phòng khách ngoại phủ.
Trác Mã lẳng lặng mà đứng chờ ở trong phòng khác ngoại phủ Tiêu gia, ngửa đầu nhìn bài thơ “hỏi thế gian tình là chi” truyền xứng khắp Đại Đường của Tiêu Duệ treo trong phòng khách, trên mặt hiện lên một chút tán thưởng nhàn nhạt. Nàng không giống với quý tộc Thổ Phiên khác, nàng rất ngưỡng mộ văn hóa Đại Đường, thuở nhỏ đã học tập văn tự thi thư Đại Đường, còn có vài phần tài nghệ.
Năm đó Văn Thành công chúa gả vào Thổ Phiên, mang theo rất nhiều thi thư điển tịch văn hóa Trung Nguyên, trừ công tượng đi theo ra, còn có không ít người đọc sách. Con cháu những người đọc sách này mặc dù đang sinh sôi nảy nở ở Thổ Phiên, nhưng vẫn không có quên cội nguồn, đều duy trì truyến thống văn hóa Hán của mình. Trong đó, không thiếu một số người tiến vào môn đình quý tộc Thổ Phiên làm giáo viên dạy Hán văn.
Giáo sư Hán văn của Trác Mã, chính là con cháu một văn nhân tùy tùng của Văn Thành công chúa năm đó.
Lúc trước một cảnh “chuyện xưa” Tiêu Duệ kháng chỉ từ hôn trong cung, sớm đã truyền bá ở Đại Đường thậm chí là những nước man di phụ thuộc xung quanh. Trác Mã nhẹ nhàng ngâm ca từ của bài thơ này, liên tưởng tới “chuyện xưa trong truyền thuyết”, cũng cảm thấy thổn thức.
Một con người chí tình chí nghĩa như vậy, không ngờ lăn lộn trong triều đình Đại Đường mây mưa thất thường có được quyền thế khiến thế người ta phải ngước nhìn, thật sự là không thể tin nổi. Trác Mã âm thầm nghĩ, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Trác Mã bỗng nhiên quay đầu, ngưng mắt nhìn lại.
Thấy một thiếu phụ áo trắng dáng người cao gầy chậm rãi đi tới, phía sau còn đi theo một thị nữ thanh tú xinh đẹp. Dung mạo thiếu phụ này chưa nói tới khuynh quốc khuynh thành, Trác Mã tự nhận nếu chỉ luận dung nhan cũng không thua nàng, nhưng trên người thiếu phụ này có một loại khí chất cực kỳ đoan trang dịu dàng, làm cho người ta vừa thấy khó quên.
Trác Mã biết, đây là Tiêu Nguyệt tỷ tỷ của Tiêu Duệ khiến cho Vương huynh mình thần hồn điên đảo.
Nàng vội vàng đi tới phía trước, dùng lễ nghi của con gái người Đường thi lễ với Tiêu Nguyệt:
- Trác Mã gặp qua phu nhân.
Tiêu Nguyệt thản nhiên cười, đáp lễ:
- Tiêu Nguyệt chẳng qua là một cô gái dân gian, nào dám nhận lễ của công chúa Thổ Phiên điện hạ? Mời công chúa ngồi, Tú Nhi, lo pha trà.
…
…
Trác Mã lẳng lặng mà nhìn Tiêu Nguyệt vẻ mặt trầm tĩnh, chau chuốt cảm xúc của chính mình, nhưng nhất thời cũng không biết há mồm nói với Tiêu Nguyệt thế nào. Hôm nay nàng đăng môn, đương nhiên là vì Đô Tùng Mang Bố Kết. Trải qua mấy ngày quan sát, nàng xác định Vương huynh nhà mình đã đâm rễ tình với Tiêu Nguyệt. Nàng muốn thử một chút, Tiêu Nguyệt có khả năng gả vào Thổ Phiên vương thất hay không.
Nếu có loại khả năng này, nàng sẽ không tiếc trả giá hết thảy, để Đô Tùng Mang Bố Kết được như thỏa mãn mông muốn. Lúc trước nàng cùng bái kiến hoàng đế Đại Đường với Đô Tùng Mang Bố Kết, thiếu chút nữa nàng đã muốn khẩn cầu hoàng đế Đại Đường trực tiếp ban hôn. Nhưng suy xét đến thái độ cực kỳ kiên quyết của Tiêu Duệ, vì không để Tiêu Duệ phẫn nộ, nàng vẫn kiềm chế ý nghĩ này.
Nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Đô Tùng Mang Bố Kết vì một cô gái Tiêu Nguyệt mà rơi xuống như vậy. Hắn là Thổ Phiên Vương, lưng đeo trọng trách quật khởi của Thổ Phiên vương thất, như nào có thể như vậy. Cho nên, nàng đã tới đây, tránh Tiêu Duệ trực tiếp tới cầu kiến Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt không nói gì, trên mặt nở nụ cười.
- Phu nhân, tuy rằng Vương huynh nhà ta là người Thổ Phiên, nhưng phẩm tính hắn cao thượng văn võ song toàn… Hơn nữa một mảnh tình thâm đối với phu nhân, nếu phu nhân đồng ý gả cho vương huynh nhà ta, ta có thể thay thế vương huynh hứa hẹn, phu nhân nhất định sẽ trở thành Vương hậu Thổ Phiên…
Trác Mã chậm rãi nói, trong mắt phát ra một chút nóng bỏng, nghe giọng nói cực kỳ chân thành.
Tiêu Nguyệt sớm đã chuẩn bị tâm lý. Sở dĩ nàng đồng ý gặp Trác Mã, thứ nhất là không muốn thất lễ, thứ hai là muốn trực tiếp từ chối nàng, tránh cho Thổ Phiên Vương kia còn mang loại si tâm vọng tưởng này.
- Công chúa, Tiêu Nguyệt chỉ là một dân nữ Đại Đường tầm thường, thật sự không dám trèo cao vương thất Thổ Phiên, càng không xứng với Thổ Phiên Vương tôn quý… Còn nữa, lòng hôn nhân của Tiêu Nguyệt đã tựa tro tàn, đã sớm cắt đứt ý niệm lập gia đình, mong rằng công chúa điện hạ chuyển cáo Thổ Phiên Vương, chuyện này thật sự là không có khả năng.
Tuy rằng giọng điệu Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng thong thả, nhưng cực kỳ kiên định.
Trác Mã thật không ngờ Tiêu Nguyệt lại hoàn toàn từ chối, hơn nữa thái độ kiên định như vậy, không thể quay đầu.
Nàng nhíu mày:
- Phu nhân có thể cân nhắc thêm một chút hay không, vương huynh nhà ta là thật lòng ái mộ phu nhân… Hay là, phu nhân ghét bỏ người Thổ Phiên chúng ta?
Tiêu Nguyệt chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Tiêu Nguyệt không dám. Chỉ có điều Tiêu Nguyệt chỉ là dân nữ tầm thường, thật sự không xứng với Thổ Phiên Vương tôn quý, việc này đừng nên nhắc lại. Cho dù Tiêu Nguyệt muốn gả, cũng sẽ chỉ gả cho người thường.
- Phu nhân chính là tỷ tỷ của Tĩnh Nan quận vương Đại Đường, vừa vặn môn đăng hộ đối với vương huynh ta, sao lại nói tới dân nữ?
Trác Mã thở dài:
- Chắc chắn phu nhân là chướng mắt Thổ Phiên chúng ta.
- Tử Trường nhà ta là Tử Trường nhà ta, Tiêu Nguyệt là Tiêu Nguyệt. Từ đầu tới cuối, Tiêu Nguyệt chưa từng có tâm tư dựa vào em trai mà cao quý, bất kể hiện tại hoặc là tương lai, Tiêu Nguyệt đều là một dân nữ Đại Đường tầm thường, như thế mà thôi. Công chúa điện hạ, Tiêu Nguyệt còn chút việc vặt quấn thân, như vậy cáo từ.
Tiêu Nguyệt khoát tay áo, chậm rãi bước đi:
- Tú Nhi, tiễn khách đi.
Thấy Tiêu Nguyệt có ý tứ đuổi mình đi, Trác Mã không khỏi có vài phần căm tức, nàng bỗng nhiên đứng dậy cất cao giọng nói:
- Phu nhân, ta có thể đi xin ý chỉ của hoàng đế Đại Đường, xin hoàng đế ban hôn!
Lời này của Trác Mã có vài phần sắc thái uy hiếp.
Tiêu Nguyệt nghe vậy dừng bước lại, gương mặt vốn tràn đầy tươi cười, nụ cười chợt tắt. Tuy rằng Tiêu Nguyệt đối nhân xử thế khiêm tốn, tính tình dịu dàng, nhưng thực chất bên trong nàng cũng là một cô gái cao ngạo, ngoài mềm trong cứng, thấy không ngờ công chúa Thổ Phiên này lấy hoàng đế ban hôn để áp chế chính mình, trong lòng cũng sinh ra vài phần tức giận.
Miệng nàng bĩu ra, thản nhiên nói:
- Hoàng đế bệ hạ như nào lại lo lắng việc của Tiêu Nguyệt loại dân nữ này, Tiêu Nguyệt đề nghị công chúa điện hạ vẫn không nên lãng phí nước miếng. Tiêu Nguyệt nói không lấy chồng, chính là không lấy chồng. Tú Nhi, tiễn khách.
============================
Trác Mã buồn bực mà dẫn theo tùy tùng của mình rời khỏi Tiêu gia, dưới bậc thềm cao lớn ở Tiêu gia, nàng lại phát hiện Tiêu Duệ vẻ mặt âm trầm.
- Quận Vương?
Trác Mã duyên dáng đi tới.
- Công chúa đến Tiêu gia ta, đánh chủ ý gì, Tiêu mỗ biết rõ trong lòng. Chúng ta giữa người mắt sáng không nói tiếng lóng, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý gả tỷ tỷ vào Thổ Phiên, điểm này không thương lượng được.
Đương nhiên, nếu tỷ tỷ nhà ta đồng ý, Tiêu mỗ cũng không phản đối. Nhưng hôm nay ngài cũng nghe được, thái độ tỷ ta cực kỳ kiên quyết, sau này loại chuyện này đừng nhắc lại nữa.
Tiêu Duệ chắp tay, lạnh lùng nói.
- Không nghĩ tới quận vương vẫn là một người cổ lậu như thế. Gả vào Thổ Phiên thì như thế nào? Lệnh tỷ trẻ tuội xinh đẹp như thế, chẳng lẽ quận vương còn muốn để cả tỷ ấy cả đời canh ở Tiêu gia không lấy chồng phải không?
Bị Tiêu Duệ nói một câu trắng ra như vậy, Trác Mã không kìm nổi cười lạnh nói.
- Hạnh phúc của tỷ tỷ, Tiêu mỗ đương nhiên ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều đó là chuyện tình của Tiêu gia chúng ta, không có một chút quan hệ với Thổ Phiên và công chúa điện hạ.
Tiêu Duệ ung dung nói.
- Về phần loại suy nghĩ cố ý muốn vào cung cầu hoàng thượng ban hôn này của công chúa, Tiêu mỗ xin khuyên công chúa hay là thôi đi, nếu không, đừng trách Tiêu mỗ không nói đạo nghĩa.
Giọng nói Tiêu Duệ nháy mắt âm trầm xuống:
- Tiêu mỗ nhắc lại một lần, tỷ tỷ nhà ta tuyệt đối không gả vào Thổ Phiên. Nếu công chúa khư khư cố chấp như thế, Tiêu mỗ cũng có đối sách, không tin, chúng ta liền chờ xem.
Lời Tiêu Duệ nói không có nửa điểm khách khí. Mới vừa rồi, lúc Tiêu Nguyệt gặp Trác Mã, hắn liền tránh ở ngoài phòng. Câu uy hiếp vào cung cầu ban hôn kia của Trác Mã, vừa vặn rơi vào trong lỗ tai hắn.
- Ngài, không ngờ ngài uy hiếp ta… Đây là phong độ quyền thần Đại Đường các ngài sao?
Trác Mã thật không ngờ Tiêu Duệ lại đe dọa nàng, tức giận đến nỗi giọng nói cũng run rẩy lên.
- Xin hỏi công chúa điện hạ, Tiêu gia đã từng uy hiếp qua ai chưa? Không phải công chúa có ý uy hiếp Tiêu mỗ sao?
Tiêu Duệ hừ một tiếng:
- Tiêu mỗ dõng dạc mà nói, còn không ai có thể uy hiếp đến Tiêu mỗ. Việc Tiêu mỗ không muốn làm, cho dù là hoàng thượng… cũng không thể!
Nửa câu nói sau của Tiêu Duệ đè xuống cực thấp, Trác Mã run lên trong lòng, thầm nghĩ Tiêu Duệ này quá cường thế, cũng dám nói ra lời đại nghịch bất đạo ngay trước mặt mình như thế… Nhưng nàng chợt thấy được ánh mắt rét căm căm của Tiêu Duệ chần chừ trên người mình, trong lòng lại lạnh lẽo.
- Quận vương, ngài…
Trác Mã thở dài một tiếng:
- Vương huynh nhà ta đối với lệnh tỷ tình thâm như biển, chẳng lẽ quận vương không thể thành toàn cho bọn họ?
- Tình thâm như biển?
Tiêu Duệ mỉm cười châm biếm:
- Thật đúng là quái lạ. Thổ Phiên Vương chỉ là vô tình trông thấy tỷ tỷ ta một lần, liền đối với tỷ tỷ ta tình thâm như biển? Công chúa cho Tiêu mỗ là đứa trẻ lên ba sao? Đơn giản, đơn giản là nhìn trúng quyền thế của Tiêu mỗ hiện giờ, ý đồ…
Sắc mặt Trác Mã đỏ lên, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Duệ, yên lặng lui ra sau một bước, trầm giọng nói:
- Quận vương ngài đừng khinh người quá đáng… Vương huynh nhà ta đối với lệnh tỷ một mảnh chân tình, sao có thể làm bộ?
Tiêu Duệ bĩu môi:
- Xuất phát từ chân tình? Ha ha, công chúa điện hạ ngài đã nói như vậy, Tiêu mỗ xin ngài chuyển cáo Thổ Phiên Vương, nếu hắn đồng ý buông tha vương vị Thổ Phiên, ta liền tin tưởng hắn xuất phát từ chân tình. Nếu hắn thật có thể làm được chuyện đó, Tiêu mỗ tự nhiên không phản đối nữa.
Tiêu Duệ xoay người nghênh ngang mà đi, sắc mặt Trác Mã âm trầm oán hận mà chà chân, phẫn nộ mà nhìn bóng lưng Tiêu Duệ rời đi cắn chặt khớp hàm.
Buông tha vương vị? Đây quả thực là người si nói mộng. Trác Mã cười lạnh trong lòng, xoay người lên xe ngựa, vội vàng trở về phủ đệ Đô Tùng Mang Bố Kết.
Lúc Tiêu Duệ tiến vào cánh cửa nhà mình, rốt cuộc không kìm nổi cười ha ha. Hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng, Đô Tình Mang Bố Kết sẽ vừa gặp đã yêu đối với Tiêu Nguyệt. Trên thế giới này có lẽ sẽ có vài cặp nam nữ vừa gặp đã yêu, nhưng làm một Thổ Phiên Vương, trong thời khắc này hắn lựa chọn “vừa gặp đã yêu” tỷ tỷ một quyền thần Đại Đường, đây dụng tâm như thế nào, không hỏi cũng biết.
Mà ngay cả khi hắn quả thật xuất phát từ chân tình, đây cũng chỉ là tình đơn phương, Tiêu Nguyệt không thích hắn, có thể như thế nào.
Mà lại nói lui một bước, cho dù là Tiêu Nguyệt có thiện cảm nào đó với Đô Tùng Mang Bố Kết, Tiêu Duệ cũng tuyệt đối quyết không đồng ý gả nàng vào Thổ Phiên, sẽ trăm phương nghìn kế trừ khử ý niệm ấy trong lòng nàng, bởi vì điều này tương đương với nhảy vào hố lửa. Có thể thử nghĩ một chút, một cô gái người Đường, theo một con rối Thổ Phiên Vương, còn có thể có ngày lành để qua?
Tuy rằng Tiêu Duệ biết Thổ Phiên vương thất một lòng một dạ muốn khôi phục đại quyền, thậm chí Đại Đường cũng có thể giúp đỡ bọn họ đấu một trận với đám đại gia tộc trong nước, nhưng Tiêu Duệ càng rõ ràng, khả năng thành công của Thổ Phiên vương thất không nhiều lắm. Ít nhất, đây là chuyện tình không phải một hai năm có thể làm được.
Tú Nhi ngẫm nghĩ một chút:
- Không thể nào, hẳn vậy. Chẳng qua, nếu nàng đến đây, gặp nàng cũng không ngại, muội đoán, chắc chắn nàng đến cầu hôn cho ca ca nàng, hì hì.
Tiêu Nguyệt nhíu mày:
- Vậy tỷ đi gặp nàng. Đi, Tú Nhi, muội đi theo giúp tỷ.