Mục lục
Đại Đường Tửu Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng này là tháng giêng của nông lịch (âm lịch), người Đường gọi là “tiêu”, còn ngày mười lăm lại là đêm trăng tròn đầu tiên của năm, cho nên gọi ngày mười lăm tháng giêng là Tiết (Tết) Nguyên Tiêu (hay Thượng Nguyên). Mà ở thời Đường nhất là năm Khai Nguyên thời thịnh Đường hiện giờ, tầm quan trọng của tết Nguyên Tiêu còn quan trọng hơn so với năm mới (tết đón xuân mới).

Thời Đường cấm cấm đi lại ban đêm. Ban đêm khi bắt đầu có tiếng trống là cấm xuất hành, vi phạm sẽ bị xử phạt, chỉ duy nhất tết Nguyên Tiêu, triều đình đặc biệt cho phép xoá bỏ lệnh cấm ba ngày, xưng là “phóng dạ”. Ban đêm, nơi chốn giăng đèn kết hoa, ngày đêm ca múa tấu nhạc, dân chúng du ngoạn xem đèn nhiều vô số kể, suốt đêm vui vẻ, náo nhiệt phi thường. Đây là một lễ hội vui vẻ của toàn bộ dân chúng.

Năm nay, bởi vì Thịnh vương Lý Kỳ và Hàm Nghi công chúa giá lâm nên tết Nguyên Tiêu của Lạc Dương càng thêm phồn thịnh. Mấy vạn chiếc hoa đăng bắt đầu từ cố cung Lạc Dương kéo không dứt trải rộng toàn bộ các phố xá trong thành Lạc Dương. Đường phố toàn thấy người là người, ồn ào, ầm ĩ. Vầng trăng tròn trên bầu trời như trở nên mờ nhạt và ngượng ngùng bởi ánh sáng hoa đăng của nhân gian.

Bản thân ở trong hoàn cảnh kỳ diệu này, Tiêu Duệ lúc này mới cảm nhận được sâu sắc về sự tráng lệ của lễ hội lớn nhất thời Đường này. Trong thành, nơi nơi hoa đăng sáng, thương nhân dân chúng chen chúc mà đi, sĩ tử cung nữ chen vai thích cánh. Tiếng cười đùa của những người ngắm hoa đăng, tiếng rao hàng, hò hét của người bán hàng rong, tiếng ngâm thơ, ca hát và tiếng nhạc đệm mơ hồ vẳng đến, cả những tiếng pháo đì đạch đâu đó… tất cả đều khiến Tiêu Duệ nhất thời lạc trong biển cuồng hoan, hồn nhiên quên mất thiếu nữ Ngọc Hoàn ở bên cạnh mình, lúc này cũng tạm thời gạt ưu phiền sang một bên, nắm tay hắn nhìn xung quanh.

Thật lâu sau, Tiêu Duệ mới hít một hơi, thầm nghĩ, khó trách cổ nhân nói đêm hoa đăng trong tết Nguyên Tiêu thời thịnh Đường “du khách đông đúc, kỳ thuật dị năng, ca múa tạp kỹ, tiếng nhạc ồn ã vang xa hơn mười dặm. Phố lớn ngõ nhỏ, trà phường tửu quán ánh đèn sáng trưng, trống chiêng, pháo nổ, liên miên trăm dặm không dứt”. Cảnh tượng trước mặt này so với những gì cổ nhân thuật lại thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Quay sang nhìn thấy vẻ tươi cười dần hiện lên trên khuôn mặt người ngọc bên cạnh, trong lòng hắn rất vui mừng. Sau lễ mừng năm mới vài ngày, thương khách Tư Mã Lượng từ Thục tới, được tam tỷ Dương Ngọc Thanh của nàng nhờ vả, nói Dương mẫu bị bệnh nặng nằm liệt giường không dậy nổi, hy vọng Ngọc Hoàn có thể trở lại Thục. thiếu nữ tuy rằng tuổi nhỏ đã phải rời xa thân mẫu, nhưng từ đáy lòng vẫn nhớ và giữ gìn tình cảm máu mủ yêu thương mẹ, , nghe thấy tin tức này lòng nóng như lửa đốt, lập tức liền nói với thúc phụ muốn về Thục thăm mẹ.

Thúc phụ Dương Huyền đương nhiên không chịu cho nàng đi một mình, cuối cùng quyết định sau tết Nguyên Tiêu thì Dương Hoa sẽ cùng nàng quay về Thục. Nhiều ngày nay, thiếu nữ vẫn nhớ mong mẹ nên buồn bực không vui, nhân dịp tết Nguyên Tiêu, Tiêu Duệ liền mang nàng đi chơi, cùng ngắm hoa đăng giải sầu.

- Ngọc Hoàn, chúng ta đi tới trước xem đi.

Tiêu Duệ cười cười, nắm bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của thiếu nữ, trong giây lát đã lẫn vào trong đám người đông đúc. Giữa đám đông, hai vợ chồng sắp cưới này nhìn ngắm các hoa đăng đẹp đẽ, đoán những câu đố thiên kỳ bách quái trên những cây đèn, thỉnh thoảng lại vỗ tay ủng hộ những nghệ sĩ biểu diễn xiếc, tạp kỹ trên phố, khi lại mua một ít đồ ăn vặt của hàng rong, chậm rãi, vui vẻ, dạo bước giữa biển hoa đăng Lạc Dương.

Có lẽ là ảnh hưởng bởi tâm tình vui sướng của mọi người xung quanh, có lẽ là Tiêu lang cẩn thận săn sóc khiến thiếu nữ cảm động, cũng có lẽ, tết Nguyên Tiêu này là một ngày không nên buồn, thiếu nữ rốt cục buông lỏng tâm tư, tạm thời chôn chặt những buồn nhớ vào sâu trong lòng, khuôn mặt quyến rũ lại tươi cười vui vẻ, rúc vào lòng Tiêu lang, thoải mái cảm nhận hạnh phúc vô tận.

... ....

... ....

Thiếu niên và thiếu nữ đang ở giữa biển hoa đăng vừa ngắm đèn vừa ngắm trăng, thình lình nghe cách đó không xa có tiếng người ồn ào hẳn lên. Dòng người bắt đầu mãnh liệt chen chúc hướng về phía đó. Hai người bị xô đẩy cũng dần bước theo. Bên cạnh, có một bé gái khoảng 6, 7 tuổi bị xô đẩy ngã xuống đất, hoảng sợ gào khóc sợ hãi, nhưng nháy mắt đã bị bao phủ trong những tiếng người ồn ào.

Thấy thảm kịch sắp phát sinh, bé gái sắp bị dòng người dẫm đạp, Tiêu Duệ ra sức hét lớn

- Tránh ra, nhìn đứa bé!

Ngay khi mọi người đang chưa hiểu gì, hắn đã liều mạng lao tới, ôm lấy bé gái vào trong lòng, nhẹ nhàng vuối ve bả vai nó, an ủi.

Một lát, cha mẹ của bé gái mới khóc lóc chạy tới nhận nó từ trong tay Tiêu Duệ, nước mắt đầm đìa không thôi. Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói cảm tạ Tiêu Duệ thì Tiêu Duệ và thiếu nữ đã bị dòng người ùn ùn cuốn về phía trước, còn cha mẹ của bé gái thì vẫn bị kẹt lại ở đó. Sự việc nguy hiểm đã kết thúc một cách an toàn, hai bên còn chưa kịp nhìn rõ mặt nhau thì đã thất lạc, không còn thấy nhau nữa.

Tiêu Duệ ra sức bảo vệ thiếu nữ, cũng chầm chậm cuốn theo dòng người.

- Hây a…

- Hô…..

Phía trước đột nhiên truyền tới những tiếng hô rung trời, thỉnh thoảng lại có những tiếng trống hỗn loạn. Dòng người náo động liền không còn di chuyển nữa. Hai người Tiêu Duệ cũng chen chân tới phía trước, thấy ở khoảng đất trống trước mặt cố cung Lạc Dương, đang trình diễn một màn “khiên câu”. Nghe “khiên câu” có vẻ kỳ quái nhưng thực ra nó chính là “kéo co” của đời sau.

Hai sợi dây thừng to được nối với nhau bằng một cái móc sắt. Hai đầu dây được đội viên của hai đội kéo thẳng tắp. Trên móc sắt có buộc một lá cờ đỏ, bên nào kéo được lá cờ đỏ về bên mình là thắng.

Trò kéo co trước cửa cố cung Lạc Dương này hiển nhiên không chỉ đơn thuần là trò chơi của dân gian. Nhìn trang phục của hai đội là thấy họ đều là cấm vệ quân thủ vệ cố cung Lạc Dương, ai nấy đều vạm vỡ, cường tráng. Một đội mặc áo đỏ, còn đội kia mặc áo màu lục. Tất cả đội viên đều nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hết sức kéo. Hai màu đỏ và xanh lục giao nhau giữa biển hoa đăng trông cực kỳ nổi bật.

Đám người xem náo nhiệt cũng chia ra cố vũ cho hai đội, đều không ngừng hò hét trợ uy. Chỉ có điều thiếu một người “chỉ huy” nên tiếng vỗ tay, hòa hét của hai bên vô cùng tán loạn.

Trên lầu trước cửa cung, Lý Nghi và Lý Kỳ cười dài ngồi xếp bằng trên tấm thảm màu đỏ, chiếc bàn trước mặt bày rất nhiều đồ ăn, hoa quả, bánh mứt, trà thơm, rượu ngon, đồ đựng cũng đều là những dụng cụ tinh tế, đẹp đẽ, quý giá. Nhưng hai người hiển nhiên không hứng thú với những thứ đó nên không động tới chúng chút nào.

- Nghi tỷ tỷ, đệ nghĩ đội đỏ sẽ thắng!

- Không, Kỳ đệ, đội màu lục sẽ thắng!

Ở trên lầu, hai tỷ đệ cá cược thắng thua, dưới lầu, cặp phu thê sắp cưới cũng tranh luận tương tự. Vì vậy bất kể là trên lầu hay dưới lầu, mọi người đều ra sức đấu võ mồm, còn chưa nói xong thì thi đấu đã kết thúc từ lúc nào. Đội đỏ vênh váo tự đắc ôm quyền chào xung quanh rồi nhất tề cúi người thi lễ hướng lên trên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK