Vẫn là “rượu tiên trong tranh”, lại là “vượt lửa qua sông”, hai “trò chơi nhỏ” như vậy biểu diễn qua, không chỉ nói các quý tộc Đại Đường, mà ngay cả bản thân Tiêu Duệ đều có chút cảm giác giả thần giả quỷ. Hắn không nhìn ánh mắt chăm chú cổ quái của mọi người, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.
Ca múa tiếp tục diễn ra, tiệc rượu lạc vào cảnh đẹp.
Tiếp theo, đến lượt đám vũ cơ và nhạc công thủ hạ của Ngọc Chân lại nổi lên tiếng nhạc rất lớn. Nhiều ngày từ trước đến nay như vậy, Ngọc Chân đã sớm phổ những câu ca rõ ràng hoa lệ lộng lẫy của Tiêu Duệ thành làn điệu, đồng thời luyện thành điệu múa đi kèm. Không thể không nói, “đoàn ca vũ kịch” thủ hạ của Ngọc Chân còn mạnh hơn so với giáo phường cung đình. Trình độ và sự đam mê âm luật và ca múa của Ngọc Chân không kém Lý Long Cơ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Sự vui vẻ của tết Nguyên Tiêu ngoài hoàng thành đã đi vào **.
Âm thanh sung sướng sóng sau cao hơn sóng trước kia xuyên thấu qua tường cung nguy nga, theo gió đêm lành lạnh truyền vào trong hoàng thành. Lý Long Cơ chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị phát biểu “lời chúc” sau cùng, chấm dứt ẩm yến tết Nguyên Tiêu cung đình đã diễn ra thật lâu. Sau đó, hoàng đế Đại Đường muốn dẫn đầu quần thần du ngoạn sơn thủy tường thành thành lâu, quan sát hội đèn lồng Trường An, nhận vạn dân làm lễ và vui mừng cùng với dân chúng.
-…
Lý Long Cơ nói những gì, Tiêu Duệ cũng không cẩn thận nghe, tự nhìn tự rót tự uống một mình, bởi vì hắn cảm thấy những thứ này không có quan hệ gì với mình. Chỉ có điều trên thần sắc trên mặt Lý Kỳ khẩn trương khác thường, Lý Nghi mới kéo vạt áo của hắn, cũng vểnh tai lên nghe.
- Tết Nguyên Tiêu năm nay, tứ di tới triều, trẫm thật cao hứng… Trẫm quyết định, ngày mai mở tứ di yến…
Nói tới đây, Lý Long Cơ đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nghiêm nghị chậm rãi lướt qua trên người chúng thần, trầm giọng nói:
- Các vị ái khánh, các khanh nghĩ, nên để ai thay trẫm đến chủ trì tứ di yến đây?
Mọi người rùng mình, đều im lặng cúi đầu xuống, trầm mặc không nói. Ngay lúc này, rốt cuộc vì sao tới lúc này rồi mà tâm tư của Lý Long Cơ vẫn chưa rõ ràng, cho dù chúng thần có ý tưởng trong lòng, cũng không có biểu đạt ra. Còn nữa, một khi mở miệng đề cử, ủng hộ một người nào đó lại đắc tội với một người nào đó, khiến cho hoàng tử nào đó phẫn nộ, đám quyền quý Đại Đường tự cảm tháya vẫn nên bảo trì trầm mặc dường như là tốt hơn.
Lý Long Cơ cười nhàn nhạt, lại đưa ánh mắt lên người những hoàng tử liên quan. Ánh mắt lành lạnh đảo qua trên người từ Lý Tông, Lý Mạo, khóe miệng nở ra nụ cười càng không thể nắm bắt.
- Thôi Hoán, ý khanh như thế nào?
Lý Long Cơ đột nhiên lớn tiếng nói.
Thôi Hoán ngẩn ra, không thể không khom người nói:
- Hoàng thượng, bậc đại sự này, thần không dám vọng ngôn.
- Trẫm hỏi khanh, chính là muốn nghe ý kiến của ái khánh, khanh không cần do dự, cứ mạnh dạn nói thẳng… Trẫm tha khanh vô tội.
Lý Long Cơ khoát tay áo:
- Trẫm cho khanh nói thì nói là được.
Thôi Hoán chậm rãi đứng thẳng người, sắc mặt dần đỏ lên. Ở tình cảnh này, hoàng đế tự mình hỏi, không thể nghi ngờ nâng lên thân phận của Thôi Hoán. Mà lên tiếng “tiến cử” giờ phút này, không chỉ biểu đạt “cái nhìn” của cá nhân hắn, còn có nghĩa biểu đạt mục tiêu mà thế lực Thôi gia thậm chí toàn thể thế gia đại tộc ủng hộ.
Chúng thần tại đây lặng ngắt như tờ, tâm tình của thần tử xuất thân thế gia đại tộc lại cực kỳ khẩn trương.
- Tử Trường, chàng nói Thôi Hoán này sẽ đề cử ái?
Lý Nghi nói bên tai Tiêu Duệ.
- Ai biết được, dù sao cũng không phải Thịnh Vương.
Tiêu Duệ cúi đầu cười không cho là đúng.
Tiêu Duệ ngẩng đầu thoáng nhìn khuôn mặt khẩn trương có chút đỏ lên của Lý Kỳ, không khỏi âm thầm lắc đầu. Lý Tông bình tĩnh tự nhiên, vui vẻ trò truyện với các hoàng tử công chúa bên cạnh, Lý Mạo lại chật vật cúi thấp đầu, hắn nắm chắc trong lòng Thôi Hoán tuyệt đối sẽ không lựa chọn chính mình.
Thôi Hoán hắng giọng một cái, quay đầu lại liếc qua Bùi Khoan im lặng ngồi một bên. Bùi Khoan quăng qua một nụ cười ôn hòa, Thôi Hoán sớm đã đạt thành “hiệp nghị” đầu nhập một phái Khánh Vương.
- Hoàng thượng, thần nghĩ rằng ----
Thôi Hoán vừa mới nói một câu, đã bị một tiếng ho khan thình lình của Lý Lâm Phủ cắt đứt. Lý Lâm Phủ đặt tay lên ngực, ho đến nỗi nước miếng bay tứ tung, làm cho một số quan liêu bên cạnh hắn nhíu mày.
- Lý ái khanh, khanh làm sao vậy?
Lý Long Cơ thân thiết hỏi han. Thanh âm thân thiết này có vài phần là chân thành, bởi vì với Lý Long Cơ mà nói, Lý Lâm Phủ có thể nói là thần tử trọng yếu không rời của hắn, chính vụ triều đình Đại Đường trên cơ bản đều do Lý Lâm Phủ nắm giữ. Tuy rằng Lý Lâm Phủ nổi danh là không được mọi người chào đòn, thậm chí còn có danh tiếng tồi tệ là gian thần lộng quyền, nhưng với Lý Long Cơ mà nói, Lý Lâm Phủ chính là có tài lại có thủ đoạn, quan trọng nhất là có thể hoàn toàn nghe theo lời hắn mà làm việc, xử lý chính vụ Đại Đường được cẩn thận, có thể vận hành trong phạm vi Lý Long Cơ có thể chấp nhận.
- Hoàng thượng, thần đột nhiên cảm thấy thân thể không được thoải mái, xin cho phép thần cáo lui trước.
Thân thể Lý Lâm Phủ lảo đảo, đứng dậy khom người thi lễ.
- Ồ, đi thôi. Lý ái khanh làm lụng quốc sự vất vả vẫn nên sớm về nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm sẽ phái ngự y tới tướng phủ chuẩn bệnh cho Lý ái khanh.
Lý Long Cơ cười cười.
Lý Lâm Phủ vội vàng mà đi, lúc đi xuống đài cao, mỉm cười nhàn nhạt với Tiêu Duệ.
Liếc mắt một cái, cảm xúc truyền ra từ ánh mắt kia cũng chỉ có hai người con rể cha vợ này cảm nhận được.
Thôi Hoán lấy lại bình tĩnh, lại nói:
- Hoàng thượng, thần nghĩ rằng Khánh Vương điện hạ văn võ song toàn, tài đức nhiều mặt, có thể thay hoàng thượng chủ trì tứ di yến.
- Ồ?
Lý Long Cơ cười nhàn nhạt, sự thất vọng trong mắt lóe lên rồi biến mất. Cảm xúc biến hóa như vậy không ai chú ý tới chứ đừng nói là Thôi Hoán chỉ đứng trên sân.
Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng một tiếng, sợi tơ thất vọng này của Lý Long Cơ đã rơi vào mắt hắn. Tiêu Duệ hiểu được, thái độ này của Thôi Hoán cho thấy, trên thực tế là tự tìm đường chết ---- làm người Lý Long Cơ có ý bồi dưỡng làm đại biểu thế lực thứ ba, Thôi Hoán đại biểu thế gia đại tộc công khai cho thấy ủng hộ Khánh Vương, như vậy, lực lượng này còn cần thiết phải bồi dưỡng nữa sao? Mà tương ứng, địa vị mới đứng lên trong lòng Lý Long Cơ của Thôi Hoán đã đổ sập ầm ầm.
Thôi Hoán sẽ không rõ ràng cảm xúc hoàng đế thay đổi. Hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, hắn hao tổn tâm cơ cân nhắc lợi hại làm ra lựa chọn, chẳng khác gì lại một lần nữa mai táng hy vọng quật khởi của thế gia đại tộc ngay tại chỗ.
Đương nhiên, trên buổi ẩm yến này, người có thể hiểu rõ tư tư Lý Long Cơ chẳng qua chỉ có mấy người. Cáo già Lý Lâm Phủ sớm đã đi tránh né, ở đây chỉ còn lại Ngọc Chân và Tiêu Duệ.
Lý Long Cơ trầm ngâm liếc Khánh Vương:
- Khánh Vương, Thôi ái khanh tiến cử con, con có bằng lòng thay trẫm chủ trì tứ di yến hay không?
Lý Tông có chút hưng phấn mà đứng dậy, khom người nói:
- Phụ hoàng, có thể thay phụ hoàng chủ trì tứ di yên, đây là hết sức vinh quang cho nhi thần.
- Ồ.
Lý Long Cơ mỉm cười, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Tiêu Duệ, ý tứ của khanh thì sao?
Hoàng đế vừa hỏi câu này, đã sớm trong dự liệu của Tiêu Duệ. Trước ánh mắt soi moi của chúng thần và các vị hoàng tử, nhất là Lý Kỳ, sắc mặt đỏ lên vô cùng khẩn trương, hai bàn tay nhỏ bé siết gắt gao thành nắm tay.
Tiêu Duệ đương nhiên là muốn tiến cử Thịnh Vương. Trong lòng chúng thần đều cảm thấy như vậy, chẳng qua lại nghe Tiêu Duệ cất cao giọng nói:
- Hoàng thượng, thần nghĩ rằng, Khánh Vương điện hạ rất có phong phạm của hoàng thượng, để Khánh Vương thay hoàng thượng chủ trì tứ di yến đương nhiên là người lựa chọn tốt nhất.
Chúng thần kinh ngạc cả kinh, ánh mắt khó tin của Lý Tông liếc qua Tiêu Duệ. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Tiêu Duệ “không hợp” với hắn không ngờ lại nói ủng hộ hắn. Mà Lý Kỳ biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên tái nhợt, thất vọng mà cúi đầu xuống, ống tay áo vung lên không ngờ làm đổ mấy chén rượu trên bàn, rượu mạnh chảy xuống từ trên bàn, bắn tung tóe ẩm ướt quần áo mà hắn cũng hồn nhiên không biết.
Võ Huệ Phi nhíu mày, nhưng lại không nói gì. Chỉ có khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân bên người nàng lập tực hiện lên một nụ cười cổ quái, nở nụ cười trong lòng: “Tiểu oan gia này lại bắt đầu làm ra vẻ huyền bí ---- tiểu oan gia thật thông minh, biết trước là hắn sẽ bắt lấy hết thảy cơ hội có lợi…”
Lý Tông chắp tay cười với Tiêu Duệ:
- Bổn vương đa tạ Tiêu học sĩ tán thưởng.
Tiêu Duệ cười nhàn nhạt, chắp tay với Lý Tông, sau đó lại xoay người khom người hành lễ với Lý Long Cơ:
- Chẳng qua, hoàng thượng, thần nghĩ rằng, tứ di đến triều, hoàng thượng ban yến, bậc đại sự này, vẫn cần hoàng thượng tự mình chủ trì cho thỏa đáng. Tứ di sứ thần đến triều, triều bái chính là Thiên Khả Hãn, hoàng thượng không ra bữa tiệc, chẳng phải là làm cho tứ di sứ thần thất vọng?
Lời vừa nói ra, còn không đợi chúng thần kịp phản ứng, Lý Long Cơ đã phát ra tiếng cười to trong trẻo:
- Tiêu Duệ, không hổ là môn sinh của trẫm, biết rõ lòng trẫm, biết rõ lòng trẫm. Khanh nói không sai, tứ di ngàn ngặm xa xôi đi vào Trường An triều bái trẫm, trẫm sao có thể không tự mình thưởng yến? Người tới, truyền chỉ, ngày mai bố trí tứ di yến ở điện Văn Hoa ---- trẫm tự mình tham dự, Tiêu Duệ, khanh theo trẫm cũng thưởng yến, chủ trì cùng trẫm.
…
…
Hoàng đế tự mình tham dự yến hội, do Tiêu Duệ chủ trì tiếp đãi. Kết quả như thế ngoài ý liệu của các quý tộc và triều thần Đại Đường. Chẳng qua, kết qua như thế lại làm cho mọi người cảnh tỉnh lại trong lòng: có lẽ, sự ân sủng của môn sinh thiên tử Tiêu Duệ đã trở lại.
Ba hoàng tử uổng phí bận rộn một hồi.
Chẳng qua, Lý Tông và Lý Mạo là phẫn nộ và thất vọng, nhưng Lý Kỳ lại thực cao hứng. Tiêu Duệ một lần nữa đạt được sự tín nhiệm của hoàng đế, việc này với hắn mà nói là một chuyện cực kỳ tốt. Địa vị Tiêu Duệ càng cao, khả năng tương lai hắn ngồi lên cái ghế kia lại càng lớn. Trong mắt hắn, Lý Long Cơ không lựa chọn Lý Tông hoặc là Lý Mạo, mà lựa chọn Tiêu Duệ cũng là một loại “ưu ái” đối với hắn. Dù sao, Tiêu Duệ là người của hắn đấy thôi.
- Lực Sĩ, vẫn là Tiêu Duệ này hợp với tâm tư trẫm..
Lý Long Cơ đi tới trước ngự thư phòng, đột nhiên dừng bước thản nhiên nói.
Cao Lực Sĩ cười ha ha:
- Hoàng thượng, lão nô nghĩ rằng, trong triều đình Đại Đường này chỉ có hai người có thể làm cho hoàng thượng vừa lòng. Một người là Lý Lâm Phủ, một người là Tiêu Duệ. Lão nô xem ra, điểm tốt lớn nhất của Tiêu Duệ là, hắn lúc nào cũng ghi nhớ mình là thần tử hoàng đế, trung với hoàng thượng, mặc dù vì tình thế bức bách đi một đường với hoàng tử, cũng là xem trên mặt hoàng thượng.
- Đáng tiếc, hắn lại thành con rể Lý Lâm Phủ, hoàn toàn rối loạn sự an bài của trẫm…
Lý Long Cơ gật đầu, thở dài.
- Hoàng thượng, kỳ thật Tiêu Duệ chẳng phải là phò mã của hoàng thượng sao…
Cao Lực Sĩ cúi đầu nói.
Trước mắt Lý Long Cơ sáng ngời, cười phá lên ha ha:
- Đúng vậy. Thật ra trẫm không nhận ra, đúng vậy, Tiêu Duệ trước tiên là con rể trẫm, ha ha…
Lý Mạo lộng xảo thành chuyên, làm ra một chuyện thật xấu, đi xuống thay quần áo. Mà Lý Kỳ phiêu nhiên trở về trên sân, thấy trên mặt hắn lóe ra vẻ hưng phấn, Tiêu Duệ nhíu mày, trừng mắt liếc hắn. Kỳ thật, Lý Kỳ chính là thiếu niên hăng hái, làm ra một lễ vật lớn như vậy, hắn sao có thể không cao hứng. Chẳng qua, thấy Tiêu Duệ hung hăng trừng mắt liếc lại, hắn cười ha ha, sờ đầu mũi của mình, thành thật ổn định mà ngồi xuống.