• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Javiko

“Tiện nhân! Nói, tiểu thư ngu ngốc nhà ngươi đâu?”

“Hừ”

“Tiểu tiện nhân nhà ngươi cư nhiên dám trừng bản phu nhân, muốn chết à

“Ba!” “Đừng tưởng rằng tiểu thư nhà ngươi hiện tại làm công chúa gì đó mà bản phu nhân sợ nàng, còn không mau đi tìm nàng trở về gặp bản phu nhân!” Thiên Thanh Hoàng vừa mới đi đến cửa đã nghe tiếng một nữ nhân đang quát tháo, trong nháy mắt lửu giận bốc lên ngùn ngụt.

“Muội muội bớt giận đi, đừng làm tổn hại đến thân mình!” Một thanh âm ôn nhu giả ý an ủi.

“Đúng a! Ngươi nhưng là muội muội Lý Thượng thư đại nhân, như thế nào có thể cùng tiểu nha đầu này nói nhiều, tức giận vì nó cũng không đáng!” Hiển nhiên không thiếu người đến đây.

“Hừ! Tiện nhân nhà ngươi, nói mau Thiên Thanh Hoàng đi nơi nào?” Nghe xong lời khen tặng của hai người, ngữ khí của người nọ rõ ràng càng đắc ý.

“Phi! Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách kêu tên tiểu thư nhà ta?” Hoan Nhạc oán hận nói.

“Tiện nhân! Ngươi cư nhiên dám vô lễ với bản phu nhân?” Người nọ giơ tay lên định đánh tiếp, lại ở trong nháy mắt hạ xuống bị người khác nắm, không đợi nàng xem rõ là ai, lực đạo trên tay đột nhiên lớn hơn, phút chốc đem nàng đẩy ngã.

“Ai nha!” Thân mình đẫy đà ngã vào bên trong bùn đất.

“Ô ô! Tiểu thư!” Nhìn thấy cứu tinh của mình đã đến, Hoan Hỉ lập tức giãy khỏi bà tử đang giữ chặt nàng, ôm thắt lưng Thiên Thanh Hoàng, ủy khuất khóc, mặc kệ như thế nào nàng vẫn là một đứa nhỏ.

Thiên Thanh Hoàng nhìn hai má sưng lên của nàng, tuy rằng Hoan Hỉ thường xuyên nháo nàng, nhưng là nàng lại rất thích nha đầu kia, hiện tại thấy nàng bị thương, nhất thời đau lòng vô cùng; thân thủ xoa xoa đầu babhs bao của nàng: “Đừng khóc, nhanh chút đi bôi thuốc đi, bằng không sẽ không đẹp đâu!”

“Nga!” Vừa nghe nói không đẹp, lực chú ý của Hoan Hỉ lập tức bị dời đi, xoay người liền lôi kéo Hoan Nhạc muốn nàng bôi thuốc cho.

“Tiểu thư!” Hoan Nhạc lo lắng nhìn Thiên Thanh Hoàng, trên mặt tiểu thư giờ phút này cũng sưng, cũng cần bôi thuốc a!

Thiên Thanh Hoàng tự nhiên biết ý tứ của nàng, không thèm để ý vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, ngươi đi đi!”

“Muội muội, ngươi không sao chứ!” Lục y nữ tử quay người đỡ Lỹ Kỳ dậy.

“Không có việc gì? Làm sao có thể không có việc gì, đau quá a!” Lý Kỳ đứng lên, nhìn Thiên Thanh Hoàng đứng cách đó không xa, hai mắt nhất thời phun hỏa.

“Ngươi chính là Thiên Thanh Hoàng? Ngươi cư nhiên dám đánh bản phu nhân? Ngươi có biết bản phu nhân là ai sao? Còn không quỳ xuống hành lễ?” Liên tiếp quát hỏi, vẻ mặt tức giận, vừa thấy chỉ biết là một nữ nhân ngu ngốc ngực lớn não nhỏ.

Thiên Thanh Hoàng nhìn qua ba người, một hồng y nữ nhân đứng ở một bên, vẻ mặt ôn nhu, nhưng ánh mắt lại lộ ra khôn khéo tính kế, vừa thấy chỉ biết không phải người tốt; mà người vừa đỡ Lý Kỳ cũng là mỹ nhân khó có được, giờ phút này vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Kỳ, chính là biểu tình vui sướng khi người gặp họa trong mắt đã bán đứng nàng.

Nghe xưng hô giữa các nàng không khó đoán ra các nàng là nữ nhân người khác đưa đến cho Thiên Dịch Ngôn, mà thân phận của Lý Kỳ tựa hồ là cao nhất trong bọn họ, cũng là ngu ngốc nhất nên bị người ta lợi dụng.

“Ngươi dùng tay nào đánh?” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn Lý Kỳ, lửa giận trong mắt cho thấy tâm tình của nàng, Thiên Thanh Hoàng rất ít tức giận, mà khi đã tức giận thì ai cũng không thể gánh nổi hậu quả. Nhất tưởng đến dấu tay trên khuôn mặt đáng yêu của Hoan Hỉ, Thiên Thanh Hoàng liền cảm thấy đau lòng, nàng vẫn đem Hoan Hỉ cùng Hoan Nhạc làm muội muội của chính mình, cho dù hai nha đầu kia phạm sai lầm nàng đều luyến tiếc trừng phạt, trước mắt cư nhiên có người tát các nàng, nàng như thế nào có thể không tức giận.

Lý Kỳ nâng ngón tay chỉ vào Thiên Thanh Hoàng: “Thái độ của ngươi là gì? Ta nhưng là muội muội Lý Thượng thư, nữ nhân của cha ngươi, ngươi dám bất kính đối với ta?”

“Thanh hoàng! Ngươi hướng Lý di nương xin lỗi đi! Muội muội rộng lượng, nhất định sẽ không so đo!” Lục y nữ tử giúp đỡ Lý Kỳ khuyên nhủ, không khó nghe ra tia xem diễn trong giọng nói.

“Hừ!” Lý Kỳ đắc ý ngẩng đầu, một bộ chờ Thiên Thanh Hoàng xin lỗi.

Thiên Thanh Hoàng không nói gì, chậm rãi hướng hai người đi tới, thân thủ…

“Răng rắc! Răng rắc…” Cùng với thanh âm khớp xương bị bẻ gãy, tiếng rống kinh thiên vang vọng toàn bộ hậu viện Thiên Gia: “A…”

“Ngươi…” Hai người khác cũng không nghĩ tới Thiên Thanh Hoàng sẽ trực tiếp phế hai tay Lý Kỳ, nhất thời ngốc lăng tại chỗ!

“Ba ba!” Hai cái cái tát vang dội hạ xuống trên mặt Lý Kỳ, khuôn mặt nguyên bản tinh xảo nháy mắt sưng vù.

“A…” Thiên Thanh Hoàng buông tay, Lý Kỳ nhất thời đau đến lăn lộn trên mặt đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi đối lập mãnh liệt với khuôn mặt đắc ý hồi nãy.

Đánh xong người, ánh mắt lạnh lùng của Thiên Thanh Hoàng đảo qua hai người: “Hai vị còn muốn ở lại chỗ này sao?”

“Không… Không…” Chê cười, ngốc tử cũng nhìn ra được Cửu tiểu thư này không phải dễ chọc, các nàng còn không muốn ở tại chỗ này bị đánh đâu.

“Thuận tiện mang người này đi đi!” Thiên Thanh Hoàng cũng không thèm nhìn tới hai người, trực tiếp vào phòng.

Thanh âm sói tru dần dần đi xa, cho đến biến mất không thấy!

Mama luôn đứng bên quan sát nhất thời đánh hai cái rùng mình, vẻ mặt sợ hãi về phòng, cũng biết được Thiên Thanh Hoàng quả thật không phải nàng có thể trêu chọc, hiện tại nàng chỉ hi vọng chính mình hoàn thành nhiệm vụ này sớm một chút, sau đó liền có thể trở lại hoàng cung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK