Thiên Thanh Hoàng trước kia không được sủng, cho nên đừng nói là Cung yến, ngay cả yến hội bình thường cũng chưa từng thấy qua thân ảnh nàng, nhưng lần này nàng là nhân vật chính đi hoàn thân, cho nên tự nhiên không thể thiếu nàng.
Thiên Thanh Hoàng một mình ngồi trong sân, Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch đã đi chơi, Hoan Lạc thì vì nàng mà chuẩn bị y phục sẽ mặc đêm nay, cho nên không khí hiện tại có vẻ lạnh lẽo, làm nàng có cảm giác không quen.
“Cửu tiểu thư! Đại tiểu thư kêu nô tỳ chuyển cáo ngươi một tiếng, nàng cùng ngũ tiểu thư đã tiến Cung, tiểu thư sẽ đi sau.” Thanh âm một tiểu nha đầu ở sau lưng Thiên Thanh Hoàng truyền đến, nàng cũng không quay đầu lại, nói: “Đã biết! Ngươi đi ra ngoài đi!”
“Nô tỳ cáo lui!”
Thiên Thanh Hoàng gợi lên một chút cười lạnh, từ lần đó ám sát không thành, mấy người đó trở nên an tĩnh hơn, duy nhất chỉ có Thiên Thanh Tuyết hai tỷ muội luôn hướng Thượng Quan gia chạy đi chạy lại, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là cùng Thượng Quan Hồng thương nghị đối sách. Căn cứ vào nhiều ngày khác thường, thì Cung yến đêm nay hẳn sẽ thực phấn khích!
Hoan Lạc ôm một bộ y phục từ ngoài cửa đi vào: “Tiểu thư trước thay y phục đi a!”
Nếu như nói Hoan Hỷ là niềm vui của Thiên Thanh Hoàng, thì Hoan Lạc chính là tri kỷ áo bông của nàng. Rõ ràng không lớn, nhưng lại xử sự chu đáo, thực hợp ý.
Biết Thiên Thanh Hoàng không thích trang điểm, cho nên Hoan Lạc thay nàng chọn một bộ váy dài màu trắng, làn váy thêu mấy đóa hoa lan, không quá lộng lẫy, nhưng khi mặc ở trên người Thiên Thanh Hoàng lại vừa vặn có thể lộ ra khí chất ưu nhã.
Tóc đen dùng một cây Đào Mộc trâm cố định, ở cổ có một cái vòng trang nhã, hết thảy liền hoàn thành.
“Tiểu thư thật đẹp.” Hoan Lạc nhịn không được khen ngợi, đây tuyệt đối không phải là nịnh hót, mà là thật tâm khen ngợi. Khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng thực bình thường, nhưng khí chất lại cuốn hút lòng người, cho dù có ở trong vạn nhân biển người, thì cũng có thể chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng cùng những người khác bất đồng!
Thiên Thanh Hoàng nhìn chính mình trong gương, vừa lòng nói: “Đi thôi.”
Nàng không phải là người chú trọng vẻ ngoài, nhưng là nữ nhân, trời sinh thích chưng diện, không ai không hi vọng chính mình thật xinh đẹp.
“Chúng ta hiện tại tiến cung, có nên kêu Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch trở về không?”
“Không cần! Lần này hai người chúng ta đi!” Tuy rằng biết khi trở về cô gái nhỏ kia khẳng định sẽ tức giận vì không mang nàng đi theo, nhưng là nàng cảm giác được có mùi vị âm mưu, càng ít người đi càng tốt.
…
Hoàng cung:
Lúc Thiên Thanh Hoàng đi vào, trong đại điện yến hội đã đầy người, có đại thần, cũng có đại thần gia quyến, vài vị hoàng tử công chúa ngồi theo thứ tự. Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng dừng trên người Tư Đồ Dực, hắn có khí chất ôn nhuận khiêm tốn, nhấc tay nâng chân cũng vô cùng tự nhiên, rất có khí chất hoàng tử, hơn nữa hắn hiện tại là hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, có khả năng được chọn làm Thái tử, cho nên nhiều người đều đi kính rượu hắn. Mà hắn nhất điểm cũng không tự cao tự đại, đạt được không ít hảo cảm.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng, Tư Đồ Dực quay đầu lại, ánh mắt lúc chạm đến Thiên Thanh Hoàng có chút kinh ngạc, lập tức nhướn môi xuất hiện một chút tiểu ý ôn hòa, đối nàng khẽ gật đầu!
Thiên Thanh Hoàng mỉm cười xoay người, nhờ cung nữ đưa tới vị trí của mình. Vừa mới ngồi xuống, Thiên Thanh Hoàng liền cảm giác được vài đạo ánh mắt không đồng dạng nhìn mình, nhưng là khi nàng quay đầu lại thì chúng đều không hẹn mà cùng chuyển hướng, nhưng nàng tất nhiên biết rõ nơi phát ra.
Ví trí Tư Đồ Văn Thiên cùng Tư Đồ Vãn Nguyệt vừa vặn ở dưới Thiên Thanh Hoàng, Thượng Quan Ức cùng Thượng Quan Hồng ngồi đối diện, nguyên bản Thiên Thanh Tuyết cùng Thiên Thanh Liên sẽ ngồi cạnh nàng lại không biết từ bao giờ chạy tới cùng Thượng Quan Ức ngồi, mà vị trí của nàng lại được an bài ở rất gần so với chỗ ngồi của sứ thần, này không phải rõ ràng làm cho tất cả mọi người đều chú ý tới nàng sao?
Thiên Thanh Hoàng nhàn nhạt nhìn một lượt, Thiên Dịch Ngôn ngồi ở vị trí triều thần cũng rất nhanh quay đầu đi, không dám cùng nàng đối diện, sự kiện lần trước đến giờ vẫn còn khiến hắn rất kích động.
“Sứ thần đến!” Sau khi thái giám la lên một tiếng, lập tức có ba người liền từ ngoài cửa đi vào. Tây Hạ có một nửa là thảo nguyên, cho nên người Tây Hạ thân thể đều cường tráng, hơn nữa tính cách dũng cảm. Người đi đầu trong ba sứ thần cũng không ngoại lệ là một hán tử, vẻ mặt râu quai nón che đậy bộ dáng vốn có, mặc dù có điểm như mãng hán, nhưng tinh quang trong mắt cũng không thể coi thường.
Bên trái hán tử là một thư sinh thoạt nhìn gầy yếu, vừa thấy đã biết là người đa mưu, mà người còn lại là một thiếu niên, thoạt nhìn bất quá mười sáu mười bảy tuổi, hai gò má như ngọc, cước bộ nhẹ nhàng nhưng vững vàng, vừa thấy liền biết là một cao thủ.
Một quốc gia đi đón dâu mà phái tới ba người như vậy, thì sẽ không chỉ đơn giản là đi đón dâu nữa!
Thiên Dịch Ngôn và Thượng Quan tướng gia cùng ba người hàn huyên một lát rồi liền mời bọn họ nhập tòa, mà thiếu niên kia vừa vặn ngồi bên cạnh Thiên Thanh Hoàng.
Có lẽ là kinh ngạc vì thân phận nữ tử như Thiên Thanh Hoàng lại ngồi ở ví trí như vậy, cho nên thiếu niên kia liền quay đầu nhìn nàng một cái, bất quá cũng chỉ là liếc mắt, làm cho người ta căn bản không phát hiện.
Người đã đến đến đông đủ,
Hoàng Hậu Hoàng Thượng cũng lập tức đến.
“Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Bình thân!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Một phen hành lễ xong, mọi người liền ngồi xuống, tiếp theo là Hoàng Thượng cùng sứ thần đứng đầu hàn huyên, những người khác chỉ phụ trách việc phụ họa.
Đột nhiên Thiên Thanh Hoàng cảm giác được một cỗ hận ý từ chỗ cao bắn xuống, ngẩng đầu liền thấy Hoàng Hậu lấy một ánh mắt ngập thù trừng nàng, thấy nàng nhìn qua, lập tức lại nở một nụ cười quỷ dị, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.
Ngay sau đó, Tư Đồ Văn Thiên đột nhiên đứng dậy: “Nhi thần biết hung thủ giết chết Thái tử, cho nên muốn thỉnh phụ hoàng vì thái tử báo thù!”