Hiên Viên Tuyệt cũng xuống ngựa, tuy hắn đeo mặt nạ nhưng thoạt nhìn vẫn như trước bất phàm.
“Đêm nay ta đi tìm kiếm lệnh, nếu ngươi có hứng thú thì cũng đến đi, ta sẽ ở đây chờ ngươi!”
Thiên Thanh Hoàng không nói gì, quay đầu đi đến cửa thành, rất nhanh biến mất trong biển người mờ mịt.
Thẳng đến khi không nhìn thân ảnh nàng, Hiên Viên Tuyệt mới thu hồi ánh mắt, thanh âm trầm thấp lộ ra khẳng định: “Ngươi nhất định sẽ đến!”
“Tiểu thư không sao chứ?!” Trong một cái sân hẻo lánh, Thiên Thanh Hoàng vừa mới khóa đi vào đã bị Hoan Hỷ ôm chầm lấy, cao thấp kiểm tra xem có thiếu một miếng thịt hay không.
“Được rồi! Ta không sao!” Thiên Thanh Hoàng xoa bóp khuôn mặt bánh bao, cười với nàng một cái an tâm.
“Tiểu thư! Là người quen sao?” Hoan Lạc cũng vẻ mặt lo lắng.
“Ân! Là Vu nữ Vô nhai, nhưng đã đi rồi.” Thiên Thanh Hoàng nói.
“Cái gì? Là Vu nữ Vô nhai?” Ở cách đó không xa, Hiên Viên Địch la hoảng lên, một đôi ánh mắt trừng lớn như chuông đồng: “Người nói hôm nay chúng ta thiếu chút nữa gặp Vu nữ Vô nhai?”
“Làm sao vậy?” Tuy rằng có rất nhiều người sợ Goyard, nhưng có cần phản ứng lớn như vậy không?
“Làm sao vậy?! Hoàng tẩu không biết cái vu nữ Goyard gì đó thích lấy lòng người sao?” Dứt lời còn nhìn chỗ trái tim Thiên Thanh Hoàng một cái, nghe nói chưa từng có người thoát khỏi tay Goyard.
Thiên Thanh Hoàng nhìn bộ dáng ngu ngốc của Hiên Viên Địch, tỏ vẻ không nói gì: “Yên tâm, ta không bị lấy tâm, hiện tại vẫn còn là người.”
Nghe vậy, Hiên Viên Địch làm như an tâm vỗ ngực, sau đó là vẻ mặt sùng bái: “Hoàng tẩu thật lợi hại, người cư nhiên có thể sống sót từ tay vu nữ kia.”
Hoan Hỷ nhịn không được một quyền đánh vào đỉnh đầu Hiên Viên Địch, không quan tâm ánh mắt hắn ôm nỗi hận mà cả giận nói: “Ngươi là đồ ngốc sao? Biết vu nữ kia lấy lòng người, chẳng lẽ lại không biết nàng ta chỉ lấy của nam nhân?”
“A?” Hiên Viên Địch kinh hách, thân thủ sờ sờ tim mình, hoàn hảo vẫn còn! Nghĩ tới hôm nay thiếu chút nữa bị vu nữ kia lấy mất tâm, Hiên Viên Địch bỗng cảm giác sau lưng lạnh buốt.
“Được rồi! Không nói nữa, Hoan Hỷ, đi gọi quản sự nơi này tới cho ta.” Thiên Thanh Hoàng nói xong liền xoay người đi vào chủ đường.
“Ai! Ngươi túm ta làm gì?” Hiên Viên Địch đột nhiên bị Hoan Hỷ túm áo, nhất thời bất mãn.
Hoan Hỷ oán hận trừng hắn một cái: “Tiểu thư có chuyện muốn làm, ngoại nhân như ngươi phải tránh xa.”
Hiên Viên Địch kháng nghị: “Ta không phải ngoại nhân, nàng là Hoàng tẩu của ta!”
“Còn chưa gả đâu! Không tính!” Hoan Hỷ trực tiếp dùng một tay nhấc Hiên Viên Địch lên, một bước đi ra ngoài.
“Dù sao cũng sẽ là!” Hiên Viên Địch không để ý chính mình bị nhấc mà cãi lại, kết quả là bị Hoan Hỷ quăng như quăng phá bố ra ngoài tường, rất đáng thương!
Trang viên chủ đường:
Một loạt các thiếu niên cô nương sắp xếp đứng dưới đại đường, ai ai cũng cực kỳ xuất chúng. Nếu như bên ngoài có người nhìn thấy, tuyệt đối sẽ kêu sợ ra tiếng, bởi vì những người này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại đều là nhân vật tiếng tăm trong Tang Thành như chưởng quầy đại thương, quản lý phòng thu chi… hơn nữa người người đều một thân võ công không tầm thường, ở Thanh Hoàng sơn trang còn có thân phận nhất đẳng quản sự, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ!
Mà những người bình thường đều khó được gặp này ngày hôm nay lại nhất tề tụ chung một chỗ, hơn nữa còn như những đứa nhỏ mắc lỗi, vẻ mặt ảo não cùng tự trách không yên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, mọi người trong lòng đều vui vẻ, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa ra vào, rất nhanh, một đạo thân ảnh màu trắng từ từ đi đến.
Vẫn quần áo màu trắng như xưa, vẫn khuôn mặt bình thường như xưa, nhưng lại làm cho đám người đứng chờ hồi lâu kích động vô cùng, đồng thời xoay người: “Tham kiến trang chủ!”
Bọn họ cuối cùng cũng đã được gặp lại nàng, nữ thần trong lòng bọn họ! Tuy rằng nàng không cho mọi người gọi là chủ nhân, nhưng bọn họ vĩnh viễn đều là người của nàng!
“Miễn.” Thanh âm Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng, bưng lên chén trà Hoan Hỷ chuẩn bị trước đó nhấp một ngụm mới ngẩng đầu nhìn một lượt, làm cho tất cả đều hỉ, nhưng cũng kinh!
“Hôm nay tìm các ngươi vì chuyện gì thì không cần nhắc lại nữa, người đại diện đứng ra đi!”
“Trang chủ!” Một thiếu niên thoạt nhìn ổn trọng đứng dậy: “Mấy người trang chủ đã gặp là người của Tang thành đệ thập cửa hàng, tên quản sự kia cũng không phải thông qua khảo hạch mà lên. Bởi vì phụ thân là lão bản của một cửa hàng dưới trướng chúng ta, cho nên hắn cầu thuộc hạ ban cho một chức quản sự, hắn từng có ân với mọi người, cho nên thuộc hạ mới làm ra chuyện sai lầm kia.”
“Tên quản sự cùng thủ hạ của hắn thuộc hạ đã xử lý, cửa hàng cha hắn quản lý đã phái người khác đến tiếp quản.”
Ngắn ngủn nửa ngày đã xử lý xong hết thảy, không khó nhìn ra được năng lực của nhóm người lãnh đạo này.
Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Nếu đã xử lý tốt thì ta không nói nhiều nữa, hi vọng lần sau không còn chuyện như vậy. Lúc trước khi thành lập ta đã nói qua; Thanh Hoàng sơn trang không phải của ta, mà là của các ngươi, cần các ngươi tự mình duy trì và để ý.”
“Muốn Thanh Hoàng sơn trang tiếp tục phát triển, các ngươi nhất định phải làm gương tốt, chiếu quy củ mà làm việc, bằng không… Thanh Hoàng sơn trang không cần tồn tại.”
“Trang chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định không để chuyện như vậy phát sinh.” Mọi người nháy mắt đều quỳ xuống tuyên thệ, không một tia không tình nguyện.
Hoan Hỷ nhìn mọi người quỳ trên mặt đất mà trong lòng cũng kích động như bọn họ, cũng muốn đem cả đời kính dâng cho người trước mắt này; chẳng màng nàng không nói câu gì, bọn họ vẫn nguyện trung thành vĩnh viễn không thay đổi; cho dù nàng có bảo bọn họ đi tìm cái chết, bọn họ cũng không một câu oán hận. Nhưng, bọn họ sợ nhất là không nhận được sự tín nhiệm của nàng, chỉ một câu thôi cũng đủ để linh hồn bị nhốt vào vạn trượng vực sâu.
“Được rồi! Đứng lên đi!” Thiên Thanh Hoàng vung tay đặc xá, kỳ thật ban đầu nàng cũng rất tức giận, nhưng trở về sau đã tiêu giảm rất nhiều, dù sao sơn trang lớn như vậy cũng khó tránh được có sơ sẩy.
“Tiểu thư! Nghe nói người phải thành hôn ạ?”
“Tiểu thư! Người sẽ ở Tang thành bao lâu?”
“Tiểu thư! Lần này mang ta đi theo được không?”
“Tiểu thư! Không thể chỉ ta một chút võ công sao?”
“…” Vừa được đặc xá, mọi người đã lập tức dứt bỏ bộ dáng nghiêm túc vừa rồi, lao nhao đứng lên giống như một đám nhỏ hiếu học vọt tới trước mặt Thiên Thanh Hoàng hỏi đông hỏi tây.
Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng nàng còn nhỏ hơn bọn họ, nhưng vì sao lại cảm thấy đây là những đứa nhỏ của nàng?! Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hoan Lạc, lại bị Hoan Lạc quăng cho một cái biểu tình tự cầu phúc rồi cười lui ra!
Hoan Lạc nhìn bầu trời bên ngoài, trên mặt lộ vẻ tối hồn nhiên tiếu: Tiểu thư! Người có biết từ ngày người kéo chúng ta lên từ vực thẳm, nói với chúng ta rằng chúng ta chẳng thua kém ai, thì tâm tư của chúng ta đã trao cả cho người?