Phù Linh tuy nhỏ tuổi nhưng có thể chịu khổ, nàng cùng Thiên Thanh Hoàng đồng kỵ, Thiên Thanh Hoàng cẩn thận che chở nàng, mà nàng cũng dùng thần lực thư hoãn mệt nhọc cho Thiên Thanh Hoàng, cho nên chỉ tới ba ngày, bọn họ đã đi được nửa đường.
Nhưng, khi Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy sân viên bị cướp sạch kia, cả người sững sờ tại chỗ, thân mình quơ quơ, cũng may có Hiên Viên Tuyệt đỡ nàng nên mới không ngã xuống.
“Mạc thúc! Mạc thúc!” Phù Linh chạy nhanh đi vào gọi Mạc Dương, nhưng toàn bộ đều trống rỗng, cái gì cũng không có.
Thiên Thanh Hoàng liều mạng trấn định, nàng đứng thẳng, cất bước đi vào sân, đôi chân như treo ngàn cân, mỗi bước đều phải cố hết sức.
Trước cửa viện có một bãi máu tươi, đây là của ám vệ trông cửa, phía dưới một cây cột trong sân cũng có, đó là của ám vệ bảo vệ. Đi tiếp, lại thấy mấy chỗ máu tươi, nhưng không biết là của Mạc thúc hay là ám vệ.
Bên trong tất cả đều bị càn quét, ghế dựa và bàn trà bị đánh tung tóe, quan tài nằm giữa đại sảnh cũng không còn, không biết là bị chở đi hay là bị những người đó nâng đi!
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, hắn biết nàng phải chịu đả kích rất lớn, nàng như vậy, làm cho hắn vô cùng đau lòng.
Ngay tại lúc này, vài hắc y nhân đi đến, đối Hiên Viên Tuyệt cung kính quỳ xuống: “Tham kiến chủ thượng!”
Hiên Viên Tuyệt không nhìn một cái, lạnh như băng phun ra một chữ: “Nói!”
Tổng cộng có bốn người, cầm đầu là một nữ tử, Huyết vực hộ pháp, Huyết Ngưng! Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn bóng lưng Hiên Viên Tuyệt mang theo si mê, nhưng khi dừng trên người Thiên Thanh Hoàng lại là oán độc. Hai người ôm nhau không thấy, nhưng Phù Linh đứng bên nhìn rất rõ.
Dấu đi suy nghĩ, Huyết Ngưng nói: “Khởi bẩm chủ thượng, hai ngày trước có một đám người không biết tên đột nhiên xông vào sân, những người đó có võ công cao cường, rất quỷ mỵ, khi thuộc hạ phát hiện thì tất cả những người ở đây đều đã chết, thuộc hạ vô năng, thỉnh chủ thượng trách phạt!”
“Quả thật đáng chết!” Hơi thở quanh thân Hiên Viên Tuyệt chợt lạnh, dương tay muốn đánh bọn họ, lại bị Thiên Thanh Hoàng cản lại, thu hồi chưởng lực, Hiên Viên Tuyệt áy náy nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi!”
“Tuyệt, chàng không cần nhiều lời, chuyện này ta tự có thể xử lý, người tới võ công quả thật rất cao, nơi này cũng không có dấu vết đánh nhau, ám vệ có lẽ đã một chiêu mất mạng, hiện tại sở dĩ loạn như vậy chính là cố tình, dù bọn họ có ra tay cứu cũng vô dụng.”
“Cút!” Nếu Thiên Thanh Hoàng đã mở miệng, Hiên Viên Tuyệt cũng thu hồi lại sát ý.
“Thuộc hạ cáo lui!” Trước khi đi, Huyết Ngưng thật sâu nhìn Hiên Viên Tuyệt một cái, ánh mắt lướt qua Thiên Thanh Hoàng mang theo ghen tị cùng hận thù.
Phù Linh bất động thanh sắc thu tất cả vào mắt, âm thầm phòng bị người này, nàng tuyệt đối không để người khác xúc phạm tới tỷ tỷ!
Thiên Thanh Hoàng đi dạo Tử Hà thành một vòng, thấy đại môn mấy cửa hàng mang danh nghĩa Thanh Hoàng đóng chặt, không cần đi vào nàng cũng biết, bên trong không có một bóng người!
Thanh Hoàng sơn trang, cho dù là với triều đình hay là với giang hồ mà nói, đều là sự tồn tại tuyệt đối cường đại; không chỉ vì tài phú vô kể, mà còn vì vũ lực cùng thủ đoạn kinh doanh. Quản sự cao cấp của Thanh Hoàng sơn trang người người đều khôn khéo bất phàm, là nhân tài hiếm có, càng kỳ lạ là bọn họ lớn nhất cũng không đến ba mươi tuổi.
Người của Thanh Hoàng sơn trang, không ai biết thân thế của bọn họ, không ai biết bọn họ từ đâu mà đến, chỉ biết vào một ngày nào đó của sáu năm trước, Phượng Hoàng xanh treo đầy mấy cửa hàng đại quốc, mọi người lúc ấy mới giật mình thấy tài lực của nó, mà Thanh Hoàng sơn trang chân chính tồn tại, đã tới hơn mười năm.
Tổng bộ của Thanh Hoàng sơn trang vẫn là một điều bí ẩn, có người nói nó ở Đông Hán, có người nói nó ở Tây Hạ, cũng có người nói nó ở thâm sơn dã lĩnh, đáng tiếc đến nay vẫn chưa ai xác định nổi vị trí cụ thể của Thanh Hoàng sơn trang.
Ba người hai ngựa chạy vội trên quan đạo, con đường này hướng đi Tây Hạ, nhưng là đồng thời cũng có thể đi Bắc Lương cùng Nam Phong.
“Hu!” Thiên Thanh Hoàng kéo cương ngựa, phía trước nàng có ba con đường, một đường đi Tây Hạ, một đường đi Bắc Lương, một đường có thể đi Nam Phong, ngay khi Phù Linh muốn hỏi nàng muốn đi bên nào thì Thiên Thanh Hoàng lại giục ngựa đi vào vào vùng cỏ hoang vu bên cạnh đường.
Hiên Viên Tuyệt giục ngựa đi theo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Thiên Thanh Hoàng, hắn biết nàng hiện tại đang cực lực nhẫn nại, nhưng nàng đau, hắn cũng đau!
Xuyên qua một vùng cỏ hoang lớn, đi vào trong núi, ngẫu nhiên có thể gặp vài con thỏ cùng một ít tiểu động vật, nhưng lại không ai có tâm tư nhìn.
Xuyên qua rừng cây, đứng dưới một chân một ngọn núi, Thiên Thanh Hoàng dừng ngựa, đúng lúc này, một người cả người máu tươi từ một bên bụi cỏ đi ra. Thiên Thanh Hoàng nhìn quần áo người nọ, trong lòng trầm xuống.
“Trang… Trang chủ…” Người nọ thấy Thiên Thanh Hoàng, nhất thời kích động vô cùng, lại đi lên phía trước hai bước.
Thiên Thanh Hoàng phi thân nhảy xuống, rất nhanh điểm huyệt đạo cầm máu cho hắn, hai tay dán sau lưng truyền nội lực qua: “Sơn trang có truyện gì?”
“Là… Là hộ pháp… Nàng dẫn người tới giết toàn bộ sơn trang…” Hắn gian nan nói.
Thiên Thanh Hoàng nhăn mày: “Hộ pháp? Hộ pháp nào?” Nàng cảm thấy, đáp án kia hình như sẽ làm nàng chịu không nổi.
“Hoan… Hoan Lạc hộ pháp…”
Oanh! Thiên Thanh Hoàng cảm giác như có bom nổ mạnh trong đầu, ngay cả bản thân bị Hiên Viên Tuyệt ôm lấy cũng không biết, trong đầu vẫn vọng lên hai chữ kia: “Hoan Lạc… Hoan Lạc…”
“Không…!” Thiên Thanh Hoàng thật vất vả mới phục hồi tinh thần, nàng không tin Hoan Lạc phản bội nàng, nàng không tin, vừa nãy quá gấp gáp rồi. Không ai hiểu Hoan Lạc trung tâm hơn nàng, Hoan Lạc tuyệt đối không có khả năng phản bội nàng.
“Trang chủ…” Thanh niên kia còn muốn nói thêm, lại bị Hiên Viên Tuyệt đánh hôn mê, vì không để hắn kích thích Thiên Thanh Hoàng, cũng là vì bảo vệ mạng của hắn.
Thiên Thanh Hoàng rút ra chủy thủ, không chút do dự đánh lên hai cây cổ thụ bên cạnh, liền ở phía sau, cả tòa sơn như đang vặn vẹo, hình ảnh thoát ra phía sau, cảnh sắc phía trước làm Phù Linh mở to hai mắt nhìn.
Hiên Viên Tuyệt cũng đoán ra chỗ này khả năng có trận pháp, nhưng không nghĩ đằng sau trận pháp lại là nơi như vậy.
Bắt đầu từ bên chân Thiên Thanh Hoàng, từng mảnh bụi gai sắc nhọn cũng nở thành những đóa hoa trắng nhỏ, phía sau bụi gai là một thôn trang, nhà nhà xây bằng gỗ, bên ngoài có hai vọng đài, ở giữa có một đường dài cho xe ngựa thông hành.
Tấm tựa thanh sơn, chân núi còn có một dòng suối nhỏ, đây nghiễm nhiên chính là thế ngoại đào nguyên, có thể tưởng tượng người bên trong sống hạnh phúc như thế nào, nhưng đáng tiếc hiện tại chỉ còn phòng ở trống trải, sơ thủy lạnh lùng cùng mùi máu tươi kéo dài không tan.
Hiên Viên Tuyệt đi lên cầm tay Thiên Thanh Hoàng, gắt gao cầm, muốn mượn cho nàng mượn lực.
“Hoàng Nhi! Ta ở đây!” Vẫn luôn ở đây, chỉ cần nàng xoay người lại là thấy, luôn luôn chờ đợi nàng, cho nàng một vòng tay rộng lớn.
Thiên Thanh Hoàng nắm tay, xoay người tựa đầu trong ngực Hiên Viên Tuyệt không nói gì, mà Hiên Viên Tuyệt cùng Phù Linh cũng trầm mặc, hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới ngẩng đầu lên, trên mặt khôi phục bình tĩnh.
Quay đầu nhìn về phía thôn trang một tay mình từng tự thành lập lên, ánh mắt Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng có chút dao động: “Nơi này, người ở là các lão nhân của Thanh Hoàng sơn trang, bọn họ có trí giả, có tàn tật, có lão nhân, khi người của Thanh Hoàng sơn trang trở về, bọn họ sẽ đều mỉm cười cùng bao dung, là nơi vô cùng ấm áp!”
“Nơi này tượng trưng cho sự hứa hẹn của ta với mọi người trong Thanh Hoàng sơn trang, một lời hứa cả đời, nhưng bây giờ lời hứa này đã tan, vậy thì… Thanh Hoàng sơn trang tồn tại hay không cũng không còn quan trọng!”
Thiên Thanh Hoàng nói rất bình thản, bình thản như chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng nếu cẩn thận nghe vẫn có thể nhận ra một chút không nỡ, nhưng càng nhiều hơn là kiên quyết.
Bước qua bụi gai, ba người đi vào trong thôn trang, hai bên ốc xá mở rộng, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả bên trong, nhưng đáng tiếc đã không còn ai!
Ở Thanh Hoàng trong sơn trang, bên trong ban đêm có thể không cần đóng cửa, bởi vì bên ngoài có thiên phòng vạn phòng. Đáng tiếc vẫn không phòng nổi!
Trên đường có thể thấy được dấu vết máu tươi, duy nhất ít có chính là dấu vết đánh nhau, bởi vì nơi toàn là lão nhân, người lưu thủ cũng không có nhiều, bọn họ không có sức phản kháng, cho nên cái chết không thể tránh khỏi.
Một đám không có nhân tính…!
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn một lượt, nơi này tuy trên danh nghĩa là của nàng, nhưng bình thường một năm nàng chỉ đến một lần, mỗi lần cũng đến rồi đi rất vội vàng, rất ít khi lưu lại; nhưng sự nhiệt tình của những người đó đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ.
Tháng năm hàng năm, bọn họ đều mỗi ngày hy vọng ngóng chờ, muốn biết khi nào trang chủ của bọn họ sẽ về. Tất cả đều cùng đợi nàng, sau đó mỗi khi nàng xuất hiện, cho dù bọn họ có đang làm gì cũng bỏ hết những thứ trong tay xuống, lập tức chạy ra ân cần chào đón hỏi han, cái loại cảm giác này nếu không trải qua thì không ai biết nó thế nào.
Từng việc từng việc không ngừng hiện lên, Thiên Thanh Hoàng trong lòng lành lạnh, tâm cũng lạnh.
Tất cả… Từ nay về sau cũng không còn tồn tại!
Thiên Thanh Hoàng đi một lượt thôn trang, cũng đi tới phòng ở lớn nhất ở đây, đó là nơi ở của nàng khi đến đây, tuy nàng không ở nhiều, nhưng bọn họ vẫn luôn quét dọn sạch sẽ, chờ nàng hàng năm đến một lần.
“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng quay đầu, không liếc mắt thêm một cái.
“Hoàng Nhi! Hắn đi rồi!” Hiên Viên Tuyệt nhắc nhở, khóe môi lộ ra chút cười yếu ớt, có chút giống thực hiện được âm mưu.
“Ai đi rồi?” Phù Linh nghi hoặc hỏi, vì sao nàng cảm thấy bọn họ là lạ?
Thiên Thanh Hoàng nghe vậy, gợi lên một chút tà tiếu, không trả lời Phù Linh, chỉ im lặng đi qua bụi gai, nơi hẳn nên có người nằm giờ chỉ còn vết máu, những cái khác không hề có!
“Tỷ tỷ! Người đâu rồi?” Phù Linh đương nhiên không nghĩ phức tạp như vậy, chỉ kỳ lạ xem người ở đây đi đâu.
Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ đầu nàng: “Hắn là gian tế!”
“Gian tế?” Phù Linh cả kinh: “Vậy sao hắn trọng thương như thế?”
“Bởi vì hắn bị trọng thương nên mới làm cho người ta nghi ngờ, nếu như hắn không bị thương thì có lẽ còn chút phần thắng!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Võ công của những người đó ra sao, nhìn thủ đoạn lưu loát sạch sẽ giết người sẽ biết, giết người thậm chí ngay cả thi thể cũng vô thanh vô tức chở đi thì sao lại để một mình hắn cá lọt lưới?”
“Huống hồ ta tuy không đến Thanh Hoàng sơn trang thường xuyên nhưng đã gặp qua là không quên được, ta không nhớ nơi này có người như vậy!”
“Cho nên Hoàng Nhi biết hắn là người đến giám thị liền tương kế tựu kế, giả bộ bi thống khiến chúng nghĩ nàng thật sự bị mê hoặc!” Hiên Viên Tuyệt nói tiếp.
Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn một bộ hiểu rõ thì không khỏi nghi hoặc: “Khi nào chàng biết?”
“Ngay từ đầu đã biết!” Hiên Viên Tuyệt cười khẽ vì nàng giải đáp: “Nơi hắn xuất hiện chính là chỗ hổng lớn nhất, lại có hắn cư nhiên còn có thể sống lại! Ngay hai điểm này cũng biết hắn là gian tế!”
Thiên Thanh Hoàng không thể không bội phục Hiên Viên Tuyệt, cũng may hắn không phải địch nhân!
“Hoàng Nhi đừng lo, cả đời này ta cũng không thành kẻ thù của nàng!” Như nhìn ra tâm tư Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt nói, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc cùng với đó là an ủi hứa hẹn.
“Tỷ tỷ! Vậy giờ hắn chạy không phải là bại lộ sao?” Phù Linh nhíu mày hỏi.
“Ngươi có nhớ khi chúng ta đi hắn thế nào không?” Thiên Thanh Hoàng không đáp, hỏi lại.
Phù Linh ngẫm lại: “Bị tỷ phu đánh hôn mê!”
Thiên Thanh Hoàng tiếp tục hỏi: “Một người bị ngươi tự tay đánh choáng váng, ngươi sẽ hoài nghi hắn đột nhiên đứng lên chạy trốn sao?”
Phù Linh nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: “Ý tỷ tỷ là, tỷ phu cố ý đánh hắn, sau những người đó phát hiện ra hắn nên giết người diệt khẩu để chúng ta không nghi ngờ?!”
Thiên Thanh Hoàng nghe vậy, cho nàng một nụ cười tán thưởng: “Không ngốc a!”
Phù Linh kháng nghị: “Ta vốn đã không ngốc!”
“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, cũng không đùa nàng nữa.
“Hoàng Nhi, giờ nàng chuẩn bị làm gì?” Hiên Viên Tuyệt rất muốn nói để ta giúp nàng, nhưng hắn hiểu rõ Thiên Thanh Hoàng sẽ cự tuyệt, nàng có ngạo khí của nàng, nàng nhất định sẽ tự tay báo thù! Tuy họ vừa nãy đều nhìn ra âm mưu này, nhưng ánh mắt Thiên Thanh Hoàng nhìn thôn trang kia lại không phải giả!
“Bọn họ muốn đấu với ta, ta đương nhiên phụng bồi, dám đụng vào người của ta thì cứ giác ngộ trước đi!”
Thanh Hoàng sơn trang bị giết, ngắn ngủi hai ngày, tin tức này đã lập tức thổi quét đại lục, tất cả đều kinh ngạc không thể hoàn hồn, tin tức này là thật sao?
Sơn trang quật khởi cường thế xuất hiện trước mắt bọn họ, Thanh Hoàng sơn trang cư nhiên bị giết!
Không để mọi người có nhiều thời gian nghi hoặc, bởi vì những cửa hàng dưới danh nghĩa Thanh Hoàng sơn trang cơ hồ sau một đêm đã toàn bộ qua tay, cửa hàng vốn giá trên trời giờ lại như không cần tiền tống đi. Ngày hôm sau, đại lục rốt cuộc không còn thấy phượng hoàng xanh cùng bảng hiệu Kinh Cúc hoa nữa!
“Không phải chứ? Thanh Hoàng sơn trang thật sự bị diệt rồi?”
“Thật sự, ngươi không thấy mấy cửa hàng gần đây đã chuyển nhượng, bảng hiệu cũng không thấy sao?”
“Trời! Cái này không phải sự thật chứ? Thanh Hoàng sơn trang lớn như vậy mà chỉ sau một đêm đã biến mất!”
“Ai! Thế giới này thật vô kì bất hữu a!”
“Ai! Các ngươi nói xem, có phải bọn họ chọc phải cái gì không thể đắc tội không?”
“Trên giang hồ còn thế lực nào có khả năng làm bảng hiệu lớn như vậy bị gỡ xuống sau một đêm sao?”
“Ta có dự cảm giang hồ sắp loạn rồi…”
Tây Hạ đế đô:
“Hoa Úc đâu?” Trong Mị âm các, Thiên Thanh Hoàng cùng Goyard ngồi trong phòng, Thiên Thanh Hoàng một thân áo trắng lạnh lùng lạnh nhạt, Goyard một thân hồng y xinh đẹp mỹ lệ.
“Hơn mười ngày trước không biết vì sao hắn đột nhiên rời đi, đến bây giờ vẫn chưa về!” Goyard nhún vai, tỏ ý nàng không biết, lập tức nghĩ đến lời đồn bên ngoài, có chút lo lắng hỏi: “Chuyện Thanh Hoàng sơn trang, có ổn không?”
Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Không sao! Ta có thể xử lý tốt!” Đột nhiên,cửa bị ‘phanh’ một tiếng mở to, hồng y chợt lóe, Thiên Thanh Hoàng rơi vào một vòng tay lạnh lùng lại quen thuộc.
Một lát sau, Thiên Thanh Hoàng mới phản ứng lại: “Hoa Úc…”
“Hoàng Nhi! Hoàng Nhi…” Hoa Úc gắt gao ôm Thiên Thanh Hoàng, trời biết ngày đó hắn cảm giác được Hoàng Nhi gặp chuyện không may thì lo lắng bao nhiêu, nhưng vô nhai cách nơi này đâu chỉ ngàn dặm, cho dù hắn có mười chân cũng đuổi không kịp! Hơn mười ngày hắn sống trong lo lắng, ở trong bàng hoàng, khi hắn biết Thiên Thanh Hoàng còn sống trở về, hắn thật sự vui vẻ, gấp gáp quay ngựa trở lại, ngoài ý muốn trên đường nghe được nhiều nhất là tin tức của Thanh Hoàng sơn trang.
Hoàng Nhi của hắn a! Nàng có phải rất thương tâm hay không! Dù sao đó cũng là tâm huyết hơn mười năm của nàng!
Nhưng vẫn thật may khi Hoàng Nhi vẫn hoàn hảo vô khuyết, còn ở đây chờ hắn!
Goyard che miệng cười khẽ, yên lặng lui ra ngoài, đem không gian lưu lại cho hai người.
“Hoa Úc! Ta không sao!” Thiên Thanh Hoàng biết mình làm hắn lo, trong lòng cũng rất ấm áp, hắn cùng Đông Phương Mạc giống nhau, đều là người nàng để ý.
“Hoàng Nhi! Ta phải trừng phạt ngươi!” Hoa Úc đột nhiên buông Thiên Thanh Hoàng, lộ ra vẻ mặt ý xấu, cũng không đợi Thiên Thanh Hoàng phản ứng, hắn đã trực tiếp hôn lên mặt nàng.
Dính môi liền rời đi, nụ hôn chuồn chuồn lướt làm Thiên Thanh Hoàng Liên ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có!
Đây là lần đầu tiên Hoa Úc hôn nàng! Trước kia bọn họ cũng có rất nhiều động tác thân mật, nhưng duy nhất là không có hôn.
“Hoa Úc!” Thiên Thanh Hoàng mang theo một tia não, nhưng cũng không tức giận.
“Hoàng Nhi! Ta ở đây!” Hoa Úc mắt to chớp chớp, rất vô tội. Thiên Thanh Hoàng một đầu hắc tuyến, yêu nghiệt đáng chết này!
“Ta muốn ngươi giúp tìm đám người Hoan Lạc!” Tình báo của Mị âm các cũng là nhất đẳng, hiện tại Thanh Hoàng sơn trang không thể dùng, cũng chỉ có thể dùng Mị Âm Các.
Hoa Úc nghe vậy, mị hoặc cười: “Lần này ta không đi Thiên nhai chi cốc, nhưng cũng là có công lao, Hoàng Nhi trước hết nghĩ cách thưởng cho ta đi đã!”
“A?” Thiên Thanh Hoàng không biết hồ lô của hắn đựng thuốc gì, nhưng Hoa Úc cũng không nói cho nàng, chỉ cười thần bí vỗ tay với bên ngoài một cái.
Vỗ tay vừa dứt, vài bóng đen nâng cáng bay vào, bọn họ cung kính đem hai cái cáng cùng đặt trước mặt Thiên Thanh Hoàng. Khi Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy hai người trên cáng kia, kích động không biết nói gì cho phải.
Kia không phải là Hoan Hỷ và Hiên Viên Địch sao! Lần trước nàng bảo bọn họ toàn bộ trở về Thanh Hoàng sơn trang, lại không nghĩ khi trở về sẽ thấy một màn như vậy, nàng luôn cầu nguyện bọn họ còn sống, mà không phải biến thành thi thể hoang sơn dã lĩnh.
Thi thể trong Thanh Hoàng sơn trang toàn bộ bị mang đi, căn bản không có cách xác định đã chết bao nhiêu người, cho nên nàng vẫn hi vọng bọn họ chưa trở lại sơn trang.
“Lúc ta đến Thiên nhai chi cốc, vừa vặn ở nửa đường gặp bọn họ, lúc ấy bọn họ đã bị hạ mê dược, chỉ là Hoan Lạc không đi cùng, ngoài ra còn một hán tử, ta cũng sai người bắt con hổ nhỏ mang về, nhưng giờ đang nhốt vào lồng sắt bên ngoài.”
Thiên Thanh Hoàng tiến lên xem xét thương thế của hai người, sau khi biết chỉ là mê dược lợi hại thì dần yên tâm đồng thời càng thêm nghi hoặc, Hoan Lạc rốt cuộc đi đâu? Sao Hoan Hỷ lại không hề phòng bị? Hơn nữa những người kia vì sao chỉ hạ thuốc mê?
Cũng có thể là, có người muốn giá họa tất cả cho Hoan Lạc! Nhưng vì sao? Chẳng lẽ liền vì Hoan Lạc là người bên cạnh nàng?
“Đưa bọn họ vào phòng.” Thiên Thanh Hoàng ra lệnh xong mới ngồi lại vị trí, vẻ mặt trầm tư.
“Hoàng Nhi! Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Hoa Úc cảm giác như mình bị ruồng bỏ.
Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu, nhất thời trước mắt sáng ngời: “Lúc ngươi cứu bọn họ, những người kia như thế nào!”
Hoa Úc vô lực: “Hoàng Nhi! Ngươi rốt cục nghĩ đến ta!” Tuy rằng thực thất bại, nhưng vẫn cẩn thận đem đặc thù của những kẻ đó nói cho nàng nghe: “Những người đó mặc áo choàng màu xám, cả người che từ đầu tới chân, hơn nữa võ công không kém, ta giết được hai tên nhưng trên người không có cái gì đặc biệt nói lên thân phận, ngay cả khuôn mặt cũng bị hủy không nhìn ra bộ dáng.”
“Nhưng võ công cực kì quỷ dị, nhất là khinh công, bọn chúng giống như một bóng đen tránh đến tránh đi, vũ khí là đoản đao, xuất đao cũng không có chiêu thức cố định, mỗi lần bóng đen dùng sức đến gần đều muốn cắt một đao, dù trúng hay không vẫn đều vậy.”
Hoa Úc càng nói, Thiên Thanh Hoàng mày nhăn càng chặt, nói đến câu cuối, mặt Thiên Thanh Hoàng đã có thể dùng khổ mặt để hình dung!
“Hoàng Nhi? Nghĩ đến cái gì sao?” Hoa Úc nhìn nàng, cười cười an ủi: “Hoàng Nhi không cần sốt ruột, càng gấp càng làm mọi chuyện phức tạp!”
“Không sao!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu, nàng biết phải làm thế nào, tuy hiện tại không có thứ gì rõ ràng, nhưng nàng không vội, người những người đó muốn đối phó là nàng, cho nên chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết, hiện tại chỉ cần đợi.
Hoàng cung:
Rời đi hơn một tháng lại trở về, hoàng cung cũng không có nhiều biến hóa lớn, chỉ sợ biến hóa chính là, hậu cung không còn oanh oanh yến yến, ngay cả Hàn Thái Hậu cũng bị đuổi tới Hành cung, không bao giờ trở về nữa.
Thiên Thanh Hoàng tuy không biết Hiên Viên Tuyệt đã làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng không muốn quản sự tình quốc gia, nàng sở dĩ xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì Hiên Viên Tuyệt, còn chuyện của hắn, không quan hệ tới nàng.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Bên ngoài Ngự thư phòng, An công công đối Thiên Thanh Hoàng xoay người hành lễ, tuy hoàng hậu đột nhiên biến mất hơn một tháng, nhưng trong lòng hắn sớm đã có so sánh, chỉ ngoan ngoãn làm việc của mình.
“Hoàng Thượng đâu?” Dù sao cũng là hoàng cung, Thiên Thanh Hoàng vẫn cho Hiên Viên Tuyệt chút mặt mũi, gọi hắn là Hoàng Thượng chứ không phải hô thẳng tên.
“Hoàng Thượng đang cùng Hàn Tướng quân ở bên trong thương nghị!” An công công đáp: “Hoàng Thượng nói, nương nương đến thì cứ trực tiếp đi vào, không cần thông báo!”
Thiên Thanh Hoàng vốn muốn rời đi, nhưng ngẫm lại vẫn cất bước đi vào, vừa vặn lúc này có một người đi ra, bộ dáng không đến ba mươi tuổi, màu da tiểu mạch, kiện mỹ phi dương, mâu quang sắc bén, dáng người cao lớn, đây hẳn là Hàn Vân Phi đi, quả nhiên có phong phạm của võ tướng.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Tuy chưa gặp, nhưng người có thể xuất hiện ở trong này cũng chỉ có thể là hoàng hậu.
“Miễn lễ!” Thiên Thanh Hoàng vung tay lên, cũng không nói nhiều, đi thẳng vào bên trong.
Hàn Vân Phi nhìn chăm chú bóng dáng nàng, có chút suy nghĩ nhìn An công công: “An công công, hoàng hậu này…”
Hàn Vân Phi chưa nói hết, An công công đã đánh gãy lời hắn: “Hàn Tướng quân thận ngôn!”
Hàn Vân Phi ngẫm lại, dưới ánh mắt An công công bao hàm thâm ý rời đi.
“Tới rồi sao!” Thấy Thiên Thanh Hoàng vào, Hiên Viên Tuyệt ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng lại có vẻ thực tùy ý, hơn phân nửa liếc mắt một cái lại để một bên.
“Nhiều như vậy chàng không phiền sao?” Thiên Thanh Hoàng nhìn một bàn đầy tấu chương nhíu mày.
“Không sao! Quen rồi!” Hiên Viên Tuyệt cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật xem tấu chương.
“Hiên Viên Địch được Hoa Úc cứu về, chỉ ăn mê dược nên rất nhanh sẽ tỉnh!” Thiên Thanh Hoàng cảm thấy vẫn nên nói cho hắn một tiếng.
Hiên Viên Tuyệt rốt cục cũng buông tấu chương, đứng dậy đi tới bên Thiên Thanh Hoàng: “Ta không lo cho nó, ta chỉ lo cho nàng!”
“Ta không sao!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu, hiện tại nàng ổn lắm.
“Thật sao?” Hiên Viên Tuyệt không tin hỏi: “Vậy Đông Phương Mạc?”
Thiên Thanh Hoàng hít một tiếng trong lòng, cho dù nàng có che giấu thế nào, sự lo lắng kia vẫn bị Hiên Viên Tuyệt phát hiện, quả thật mấy ngày nay vẫn một chút tin tức cũng không có, nàng không thể không lo lắng, tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng Hiên Viên Tuyệt vẫn nhận ra. Hai người đều không nói gì, không khí trong lúc nhất thời lâm vào tĩnh mịch, Hiên Viên Tuyệt có chút vị trong lòng, bởi vì hai ngày nay Thiên Thanh Hoàng luôn có chút hoảng hốt, mà hắn rõ ràng biết nàng vì một nam nhân khác lo lắng, tuy biết nguyên do, nhưng vẫn nhịn không được ăn vị, hắn cũng không muốn vậy, nhưng lại không nhịn được.
“Đúng! Ta lo cho hắn, hắn bây giờ chỉ còn một cỗ thi thể, nếu hắn là người sống ta sẽ k lo chút gì, nhưng giờ hắn là người chết, cho dù có võ công cao cường tới đâu thì cũng chỉ là một cái xác, không lo sao được!” Thiên Thanh Hoàng không trốn tránh, bằng phẳng thừa nhận.
“Sự tồn tại của hắn rất đặc biệt với, ta nói muốn cứu sống hắn thì sẽ không màng tất cả thực hiện! Ta tin chàng rất rõ ràng!”
Thiên Thanh Hoàng không nhận thấy Hiên Viên Tuyệt khác thường, lời nói ra như ngòi nổ nhất thời thiêu đốt lý trí của Hiên Viên Tuyệt.
“Đúng! Ta rất rõ ràng!” Hiên Viên Tuyệt sắc mặt âm trầm, tức giận: “Nhưng vì rõ ràng, ta mới thấy càng khó chịu, nếu hắn là một người sống ta còn có thể ghen, nhưng hiện tại ta lại ghen cùng một người chết, ta khinh thường chính mình!”
Nói xong, Hiên Viên Tuyệt nhanh chóng rời đi, vượt qua bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, không chút dừng lại! Hơi thở lạnh lùng không che giấu, thực hiển nhiên, Hiên Viên Tuyệt tức giận!
Thiên Thanh Hoàng hoàn toàn ngây ngốc! Hiên Viên Tuyệt tức giận? Bởi vì nàng để ý Đông Phương Mạc? Nàng không phải đã thừa nhận sao? Vì sao hắn còn tức giận? Ghen cũng không phải cái dạng này đi?
Điều này cũng không thể trách Thiên Thanh Hoàng ngốc nghếch, bởi vì từ khi nàng quen Hiên Viên Tuyệt tới nay, đây là lần đầu tiên hắn phát giận với nàng, tuy nàng biết rõ tình cảm của mình, nhưng nàng không thực sự biết phải làm thế nào.
Trở lại Tê Phượng Cung, không có Hoan Hỷ Hoan Lạc, đuổi đi mấy cung nữ không biết tên, Thiên Thanh Hoàng ngồi trước gương, bắt đầu suy nghĩ xem mình làm sai chỗ nào! Suy nghĩ nửa ngày vẫn nghĩ không ra một nguyên cớ nên đành buông tha.
Mà bên kia, Hiên Viên Tuyệt lại một mình ở Bàn Long điện sinh hờn, An công công nhìn Hiên Viên Tuyệt một ly lại một ly, trong lòng thở dài, người khôn khéo đến đâu khi đứng trước tình yêu cũng có ngày đâm vào ngõ cụt.
Hiên Viên Tuyệt đầu óc trống rỗng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa cung điện, mỗi lần liếc mắt trong lòng lại mất mát một phần.
Một bóng đen bỗng bay vào, ở cách Hiên Viên Tuyệt không xa quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến chủ thượng!”
“Nói!” Hiên Viên Tuyệt mí mắt không nâng.
“Hồi chủ thượng! Thuộc hạ đã điều tra xong, đã nhiều ngày cũng không có thứ gì lớn xuất nhập Tử Hà thành, cho nên quan tài kia khẳng định còn ở trong thành, vị trí cụ thể cần kiểm chứng!”
“Ai động thủ?” Tay Hiên Viên Tuyệt nâng chén tạm dừng một chút, hỏi.
“Bọn họ là… người Ngô Đồng Lâm…”
“Ba!” Cái chén trong tay Hiên Viên Tuyệt vỡ vụn, tuấn mỹ vì câu này mà trở nên âm trầm.
“Cút!”
Tê Phượng Cung:
“Chủ tử!” Một người vô thanh vô tức quỳ gối phía sau Thiên Thanh Hoàng, hắn một thân áo xanh, trên mặt có đeo mặt nạ, không rõ bộ dáng, nhưng ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng có thể thấy kích động.
“Ngươi rốt cục cũng đến!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ quay đầu, trong lòng đồng thời cũng thở một hơi.
“Xung quanh Tây Hạ hoàng cung có rất nhiều cơ sở ngầm, thuộc hạ không dám lỗ mãng, đã để chủ tử lo lắng!”
“Hắn đâu?” Thiên Thanh Hoàng không đề cập tới trách phạt, thanh âm thản nhiên hỏi.
“Vẫn ở Tử Hà thành, Mạc lão đã đưa hắn tới nơi an toàn, hai ngày tới sẽ đưa tới đây, chủ thượng không cần lo lắng!” Tuy Thiên Thanh Hoàng không nói rõ, nhưng hắn cũng biết Thiên Thanh Hoàng hỏi ai.
“Nhìn thấy ngươi ta đã không lo lắng!” Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng yên lòng, lạnh lùng cười, trên mặt nở rộ nụ cười tự tin sáng rọi.
“Ngươi trước hết cứ ở bên cạnh ta, lục tinh khác bất động, chờ thời cơ tốt nhất!” Thất Tinh, chính là lấy Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang mệnh danh thất đội nhân mã, bọn họ trực tiếp nhận lệnh Thiên Thanh Hoàng, cho dù là Hoan Hỷ hay Hoan Lạc cũng không thể kêu động bọn họ.
Bọn họ là địa hạ ám quân của Thanh Hoàng sơn trang, người người giấu ở đại lục, chỉ cần Thiên Thanh Hoàng triệu hồi một tiếng, lập tức có thể tập kết, về phần có bọn họ thực lực ra sao, cũng chỉ có khi bọn họ chân chính xuất hiện mới biết.
“Dạ!” Nghe được Thiên Thanh Hoàng tin tưởng hắn, thân là thủ lĩnh Thất Tinh, Thiên Khu bình thường vẫn ổn trọng cũng rất kích động, nghe thấy bên ngoài có tiếng người tiến vào, thân ảnh lập tức biến mất.
“Nương nương! Người muốn dùng bữa không ạ?” Một cung nữ vén mành hỏi.
“Không cần!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, nghĩ nghĩ rồi đi ra cửa cung, cự tuyệt cung nữ đi theo, một đường đi về phía Bàn Long điện.
Tê Phượng Cung cùng Bàn Long điện cách nhau chỉ vài chục bước, rất nhanh liền đi qua. An công công thấy Thiên Thanh Hoàng đến mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa để Thiên Thanh Hoàng đi vào, thuận tiện cho lui cung nhân.
“Hết giận chưa?” Thiên Thanh Hoàng vừa vào liền thấy Hiên Viên Tuyệt tay cầm quyển sách tựa vào nhuyễn tháp xem, liền đi qua ngồi bên cạnh hắn.
Hiên Viên Tuyệt nâng mâu, ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn như nhìn một đứa nhỏ bốc đồng thì nhất thời đen mặt: “Ta phát giận, nàng không hờn?”
“Chàng uống rượu?” Tuy đã dọn dẹp, nhưng nàng vẫn ngửi được.
Hiên Viên Tuyệt nhìn nàng không chút giận dỗi, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với nàng.
“Chàng muốn ta hờn cái gì? Hờn chàng ghen với Đông Phương Mạc? Hay là hờn chàng rống ta?” Thiên Thanh Hoàng lượng lượng hỏi; vừa nãy mới xác định Đông Phương Mạc cùng Mạc lão không có việc gì xong, nàng đột nhiên nghĩ cẩn thận xem vì sao Hiên Viên Tuyệt lại như vậy, tuy cảm thấy Hiên Viên Tuyệt thế này rất ngây thơ.
Nhìn nàng, Hiên Viên Tuyệt thở dài, đem nàng ôm vào trong lòng, ngửi hương vị của nàng, tâm phiền cũng dần bình ổn, hồi lâu, hắn mới nói: “Ta thấy nàng lo cho hắn như vậy liền cảm thấy rầu rĩ, nhưng hiện tại không sao rồi!”
Thiên Thanh Hoàng ôm hắn, dán má lên má hắn: “Ở trong lòng ta, có thể trở thành nam nhân của ta, cũng chỉ có một mình chàng!”
Không nói động lòng người tình, không có từ ngữ triền miên, chỉ một câu đơn giản hứa hẹn cũng làm tâm tư Hiên Viên Tuyệt rối rắm nửa ngày thả lỏng, đúng vậy! Hắn vẫn biết người kia quan trọng với Hoàng Nhi! Nhưng dù quan trọng đến đâu cũng chỉ là thân nhân, mà hắn, lại là phu quân của Hoàng Nhi, nam nhân của nàng!
“Hoàng Nhi!” Trong lòng rung động, đem Thiên Thanh Hoàng đặt lên nhuyễn tháp, nhắm mắt in lên dấu son của nàng, một tay gắt gao nắm nàng, nhấm nháp tơ vương tốt đẹp đã lâu…
Hồi lâu, Hiên Viên Tuyệt mới buông Thiên Thanh Hoàng ra, đại chưởng nhẹ ma sát mặt nàng, thanh âm trầm thấp mang theo nùng tình: “Hoàng Nhi! Hoàng Nhi của ta!”
Thiên Thanh Hoàng không tránh ánh mắt, con ngươi lạnh lùng cùng đan vào, có vẻ hoặc nhân: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Hiên Viên Tuyệt lắc đầu, lại đem Thiên Thanh Hoàng ôm vào lòng, thật lâu mới buông: “Người của ta tra được, hắn còn ở Tử Hà thành!”
Thiên Thanh Hoàng không nghĩ hắn nói với mình, hơi câu môi: “Ta biết!”
Hiên Viên Tuyệt sửng sốt, nhưng không ngoài ý muốn, có thể làm Thanh Hoàng sơn trang trong một đêm biến mất hoàn toàn đã làm hắn biết Hoàng Nhi không phải đơn giản: “Ta biết, Hoàng Nhi của ta rất lợi hại!”
Thiên Thanh Hoàng nhướn môi: “Thanh Hoàng sơn trang muốn lớn mạnh, chỉ cần tiền tài không đủ, cần nhất vẫn là thế lực cường đại, bằng không nó không thể sống yên ở đại lục.”
“Khi trù bị Thanh Hoàng sơn trang, ta đã huấn luyện địa hạ ám quân, nhưng chưa từng sử dụng bọn họ, mà lúc này chuyện Thanh Hoàng sơn trang thành như vậy, ta cũng có đủ lý do mà dùng!”
Hiên Viên Tuyệt sủng nịch vuốt tóc Thiên Thanh Hoàng, ngăn cách đã không có, tâm tình cũng tốt rất nhiều: “Hoàng Nhi biết Ngô Đồng Lâm không?”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng khẽ nhíu mày: “Người trong giang hồ quỷ dị nhất, Ngô Đồng Lâm?”
Trên giang hồ có ba đại tông phái, Đông Huyền tông, Minh tông, Chuyên Môn phái; mà thất thế lực lớn nhất theo bài danh là, Tử Hà thành, Tiên đảo thần bí, Ngô Đồng Lâm quỷ dị, Ẩn sĩ Kiếm trủng, Độc vật Vô nhai, Thiên nhai chi cốc Nam hoang, Khai sơn lập phái Chuyên Môn phái.
Ngô Đồng Lâm lấy trứ danh quỷ dị, đã trăm năm không xuất nhập giang hồ, nhưng địa vị vẫn xếp hạng võ lâm đệ tam, thậm chí còn đứng trước Kiếm trủng, đủ để tưởng tượng nó bất phàm.
“Ân!” Một chút sát ý hiện lên trong mắt Hiên Viên Tuyệt: “Ngô Đồng Lâm rời khỏi giang hồ hơn trăm năm, rất nhiều người đã lãng quên, nhưng lúc này không biết vì sao lại xuất hiện!”
“Ngô Đồng Lâm có một loại công pháp quỷ dị, gọi là u hồn công, được cho là khinh công số một, có thể làm người tu thành như quỷ mỵ, vô thanh vô tức!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng đã có thể xác định thân phận những người này, nàng rất ít chú ý tới thế lực giang hồ, huống chi là thế lực đã rời khỏi giang hồ nhiều năm: “Ngô Đồng Lâm sao?”
“Hoàng Nhi chuẩn bị làm thế nào?” Hiên Viên Tuyệt như vô tình hỏi, lời tuy nói vậy, nhưng hắn đã đoán được kết cục đám người đó.
“Nếu đã có người hạ chiến thư, ta không tiếp, chẳng phải nói ta sợ bọn họ?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: Ta mặc kệ các ngươi là ai, dám cảm thương người của ta, ta tuyệt đối sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!
Hiên Viên Tuyệt nghe vậy, hơi nhướn mày, trong mắt đều là ánh sáng sủng nịch, Hoàng Nhi của hắn a! Như thế này mới làm hắn yêu thích không buông!
“Hoàng Nhi phái người đi thăm dò Tử Hà thành xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch không nhỏ!” Hiên Viên Tuyệt tùy ý nói.
“Chàng nói thành chủ phủ?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Hay chính xác là, nữ nhân Tô Như Tuyết?”
Hiên Viên Tuyệt không khẳng định cũng không phủ định: “Cái này cần Hoàng Nhi tự đi tìm đáp án!”
Thiên Thanh Hoàng trầm tư, theo như lời Thu Triển Hạo, thành chủ phủ có một nửa quyền lực nằm trong tay mẫu thân hắn, mà Tô Như Tuyết chỉ là một chi nữ thương nhân, làm thế nào để khiến võ lâm quần hùng thừa nhận địa vị của nàng ta ở Tử Hà thành?
Đợi chút! Thiên Thanh Hoàng lập tức ngồi dậy, nàng rốt cục đã phát hiện ra một chuyện rất quan trọng mà nàng xem nhẹ!
Thu Triển Hạo cùng Hoan Hỷ trở về, vì sao Hoa Úc chỉ cứu được ba người? Hoan Lạc đã mất tích, vậy Thu Triển Hạo đâu?