“Giá! Hu!” Bên ngoài Tử Hà thành cao lớn, người cầm đầu kéo cương ngựa, một thân cẩm bào màu vàng, tóc đen có chút hỗn độn, nhưng không hề tổn hại đến tuấn mỹ, khuôn mặt như thần không phải ai khác ngoài Hiên Viên Tuyệt!
Một người khác cũng ngồi trên lưng ngựa, một thiếu niên toàn thân hắc y, Lãnh Nguyệt. Hắn tiếp nhận tờ giấy từ bồ câu đưa tin, sắc mặt ngưng trọng: “Chủ thượng, bọn họ đã bắt đầu cứu người, phu nhân tự mình dẫn Tranh Hành rời đi!”
Hiên Viên Tuyệt vốn đã lãnh liên, giờ phút này càng lạnh lẽo hơn. Chết tiệt! Hắn vẫn tới chậm sao?
Đột nhiên, Lãnh Nguyệt kinh ngạc ra tiếng: “Chủ thượng! Nhìn kìa!”
Hiên Viên Tuyệt quay đầu nhìn lại, ở phía sau phương hướng thành chủ phủ, một mảnh trời bị âm khí nồng đậm bao phủ, mà phía dưới âm khí lại phiếm ánh sáng lạnh lẽo màu trắng: “Nàng ở đó!” Hiên Viên Tuyệt trong lòng cả kinh, không quan tâm đây là đâu, vận khinh công trong chớp mắt biến mất tại cửa thành.
“Trời đất phù hộ nàng bình an!” Lãnh Nguyệt cầu xin nói, hắn cũng rất lo lắng, nhưng hắn biết võ công của mình vốn không làm được gì.
Mà Thiên Thanh Hoàng giờ phút này cũng khó chịu vô cùng, trên cái trán trắng nõn đã đầm đìa mồ hôi, nhất kích muốn đâm chủy thủ vào bụng Tranh Hành, nhưng thân thể hắn đã được tử khí luyện hóa, đao thương bất nhập, nếu trong tay nàng không phải là huyền thiết vạn năm thì chỉ sợ không tổn hại gì tới hắn!
Nàng muốn chuyển hướng của chủy thủ, nhưng chủy thủ lại không hề động đậy, đừng nói là đâm vào, ngay cả rút ra cũng là một vấn đề!
“Ha ha! Tiểu oa nhi, ngươi không giết được ta đâu. Võ công ngươi đúng là rất cao, nhưng muốn giết ta thì tuyệt đối không có khả năng!” Tiếng của Tranh Hành tùy ý bừa bãi, hắc vụ bên người càng lúc càng đậm, ngoại trừ ánh mắt lục u, những cái khác đều không còn thấy rõ.
Thiên Thanh Hoàng nhìn tay hắn sắp đưa qua liền buông chủy thủ, nhanh chóng phi thân lui ra phía sau, nhưng vì khoảng cách quá gần nên tử khí lạnh lẽo dễ dàng nhập vào thân thể của nàng. Thiên Thanh Hoàng rùng mình một cái, nàng biết, thứ đang lạnh bây giờ không phải thân thể, mà là linh hồn của nàng!
Hồng quang trên người càng lúc càng mờ nhạt, Thiên Thanh Hoàng biết hỏa mị không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng cười: “Tiểu tử! Không cần thể hiện nữa, nhanh đi đi, bằng không thật sự sẽ chết!”
Hồng quang chợt sáng lên, không tiếng động kháng nghị, lại cũng không rời đi, Thiên Thanh Hoàng lập tức thấy ấm áp, không kịp nói gì thì Tranh Hành đã tiến lại gần. Hiện tại nàng đã không còn sức lực chống lại hắn nữa, chỉ có thể chạy trốn.
Thiên Thanh Hoàng vận lực chạy về phía sau núi, Tranh Hành vẫn đuổi theo không bỏ. Thiên Thanh Hoàng cao ngạo vì tốc độ vậy mà giờ khắc này lại bị kẻ khác truy đuổi không còn chút sức lực, làm cho nàng vô cùng buồn bực, nhưng thật sự không còn cách nào nữa.
Cuối cùng, ‘bụp’ một tiếng, một chưởng hung hăng đánh vào lưng Thiên Thanh Hoàng, xuyên qua bảo hộ trên người, trực tiếp chấn động lục phủ ngũ tạng!
“A…” Thiên Thanh Hoàng nhịn không được hô đau, ý thức có chút mơ hồ, thân mình như một chiếc lá phiêu đi, sau đó hạ xuống.
“Không… Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt không ngờ lúc hắn tìm được Thiên Thanh Hoàng chính là thấy hình ảnh làm hắn tan nát cõi lòng này! Kia là Hoàng Nhi của hắn sao? Cái người cường đại quật cường, kiêu ngạo nhất thiên hạ?
“Ha ha…” Tranh Hành đứng trong đám hắc vụ còn muốn tiếp tục động thủ, nhưng lập tức bị một chưởng của Hiên Viên Tuyệt hất ra, đế vương khí thuần dương, là dương cương khí thuần khiết nhất, là khắc tinh của tất cả những vật u linh, cho dù Tranh Hành có muốn giết hắn cũng không dám động thủ.
“Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt đón được thân mình của Thiên Thanh Hoàng, thân thể vốn đã nhẹ giờ phút này hoàn toàn không còn sức nặng.
“Phốc…” Bị đụng vào, Thiên Thanh Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, chiếu trên váy áo màu trắng thật sự chói mắt.
Thiên Thanh Hoàng cố gắng mở mắt ra, vừa vặn thấy con ngươi lo lắng của Hiên Viên Tuyệt, một người bá đạo biến thành như vậy, chính là do nàng… Thiên Thanh Hoàng miễn cưỡng cười: “Chàng… Đến rồi…”
“Đồ ngốc!” Hiên Viên Tuyệt đau lòng đem Thiên Thanh Hoàng ôm vào lòng, nhìn nàng vô lực cười lại càng đau đớn hơn: “Sao lại liều mạng như vậy? Biết rõ mình không đánh lại được mà vì sao còn muốn ra tay? Nếu như nàng chết, cho dù có xuống địa ngục ta cũng phải kéo nàng lên. Cho nên nàng phải sống thật tốt đấy, có nghe thấy không?”
Thiên Thanh Hoàng ấm áp cười, bàn tay run rẩy chạm vào Hiên Viên Tuyệt: “Tuyệt! Thân thể của ta ta biết, bây giờ còn chưa chết được, nhưng hiện tại chàng phải giết chết hắn trước! Ta ở đây chữa thương chờ chàng, được không?”
Hiên Viên Tuyệt cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương, ấn lên trán nàng một nụ hôn, ánh mắt nhu giọt xuất thủy: “Chờ ta trở lại!”
“Ừ!”
Hiên Viên Tuyệt nhẹ nhàng đặt Thiên Thanh Hoàng xuống rồi mới đứng lên, trong nháy mắt khi xoay người, ánh mắt ôn nhu đã biến mất, thay vào đó là sát sắc! Kẻ dám đả thương Hoàng Nhi của hắn chỉ có một kết cục, chết!
Từ lúc Hiên Viên Tuyệt xuất hiện, Tranh Hành đã bắt đầu cảnh giác, nhưng hắn không biết thứ phát ra từ người Hiên Viên Tuyệt là đế vương khí, cho nên chỉ cẩn thận trốn cách đó không xa quan sát, muốn tìm cơ hội đánh lén giết chết cả hai, mà lúc này vừa vặn Hiên Viên Tuyệt quay lại.
“Thì ra tộc trưởng Vô Nhai chỉ là một con rùa đen rút đầu thôi sao?” Thanh âm của Hiên Viên Tuyệt lạnh như băng mang theo vẻ châm chọc, chỉ có chính hắn mới biết hắn phải cố gắng áp chế cảm xúc như thế nào!
“Ngươi là ai?” Tranh Hành từ chỗ tối đi ra, hắc vụ trên người vẫn lượn lờ, thấy không rõ bộ dáng vốn có. Sở dĩ hắn hỏi như vậy là muốn biết vì sao Hiên Viên Tuyệt có thể khắc chế cương khí!
“Người giết ngươi!” Hiên Viên Tuyệt không muốn nói nhiều, trực tiếp động tay, sát khí dày đặc làm đối phương kinh hãi, không dám trực tiếp cứng đối cứng.
Thiên Thanh Hoàng nằm trên mặt đất gian nan quay đầu, thấy chiêu thức kia của Hiên Viên Tuyệt thì trong mắt liền hiện lên cảm xúc không biết tên, nàng vẫn luôn xem thường Hiên Viên Tuyệt, nhưng ngày hôm nay được nhìn thì với võ công như vậy, không cần trăm năm công lực cũng có thể khiến người khác kinh hoảng, dù có là nàng cũng chỉ sợ không chiếm được thuận lợi. Thiên Thanh Hoàng bỗng thấy có chút may mắn, may mắn khi nàng không phải địch thủ của hắn, mà là người đi vào tâm can hắn, được hắn sủng ái độc nhất vô nhị.
“Ầm…” Tiếng trọng vật rơi xuống đất vang lên, cách Thiên Thanh Hoàng năm mươi mễ, mặt đất sâu hãm xuống một cái hố to, mà trong hầm giam chính là kẻ bị một chiêu của Hiên Viên Tuyệt đánh bại.
Nhưng cũng chỉ là bị thương mà thôi, muốn thật sự giết hắn vẫn rất khó!
Nhìn Hiên Viên Tuyệt dùng toàn lực muốn ra tay một chiêu cuối, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nhắm mắt, tập trung tư tưởng trong đầu, một ngọn lửa đỏ liền xuất hiện trên trán nàng. Thiên Thanh Hoàng mở lớn mắt, lấy tay dời hỏa diễm đến phía trên hố to. Hỏa diễm bị chưởng lực của Hiên Viên Tuyệt đẩy xuống, rơi vào giữa hố.
“A…” Chỉ là một hỏa diễm nho nhỏ, nhưng lại khiến Tranh Hành lăn lộn trên mặt đất, âm khí nồng đậm từ miệng vết thương phát ra, cuối cùng cả người đều hóa thành tro tàn.
Hiên Viên Tuyệt có chút kinh ngạc, hỏa diễm vốn có thể tách ra đã đáng ngạc nhiên, vậy mà đằng này còn có thể mang uy lực lớn như thế! Rốt cuộc trên người Hoàng Nhi còn bao điều kinh ngạc chờ hắn phát hiện?!
Thiên Thanh Hoàng dùng nội lực điều trị một chút, cuối cùng cũng có thể ngồi dậy, nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt đang chậm rãi đi tới, cười khẽ: “Ta cũng không rõ về hỏa diễm này, vừa nãy chỉ thử một chút thôi, cũng không ngờ…”
Hiên Viên Tuyệt không hỏi nhiều, xoay người ôm Thiên Thanh Hoàng vào lòng, hít sâu một ngụm mùi hương trên người nàng, thanh âm trầm thấp hơi khàn: “Hoàng Nhi! Về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!”
Thiên Thanh Hoàng tựa vào trước ngực hắn: “Ừ! Sẽ không!” Bởi vì nàng phải trở nên cường mạnh hơn, không bao giờ cho phép mình có một ngày như hôm nay nữa.
Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, cước bộ vững vàng đi về phía Tử Hà thành.
Bước vào cửa viện không khóa, hai người liền mẫn cảm phát giác bên trong có hơi thở không tầm thường, nhìn nhau, Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng đi theo đường tường.
“Tiểu thư đã về rồi.” Hoan Hỷ là người đầu tiên phát hiện ra Thiên Thanh Hoàng, hưng phấn kêu lên, nhưng vẻ u sầu giữa mi lại không che giấu được! Đột nhiên lại thấy trên quần áo của Thiên Thanh Hoàng có vết máu, nhất thời kinh hãi: “Tiểu thư! Ngươi bị thương?”
Một tiếng này nhất thời làm cho tất cả mọi người thu tâm nhìn vào.
Thiên Thanh Hoàng khẽ cười cho bọn họ an tâm: “Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại. Đừng lo.”
“A!” Hoan Hỷ rầu rĩ trả lời, trên mắt tất cả đều là đau lòng.
“Cô gia!” Hoan Lạc nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt.
“Ngươi cũng tới rồi!” Hình Tử Tiêu nhìn Hiên Viên Tuyệt, thản nhiên mở miệng, biểu tình rất lãnh đạm, cũng rất phức tạp.
Hiên Viên Tuyệt nhẹ nhàng gật đầu, vẫn như trước không nói gì.
“Mạc thúc! Nói cho ta biết sao lại thế này?” Thiên Thanh Hoàng nhìn sắc mặt bọn họ không tốt, thanh âm cũng lạnh xuống.
“Tiểu thư! Cô gia!” Mạc thúc đi lên, vẻ mặt ngưng trọng: “Đông Phương công tử đã cứu về rồi, nhưng tình huống không được lạc quan…”
“Hoàng tẩu! Hoàng huynh!” Hiên Viên Địch từ bên trong đi ra, hơi sửng sốt, lập tức nói: “Hoàng tẩu vẫn nên đi vào xem trước một chút đi!”
Thiên Thanh Hoàng không hỏi nhiều, trực tiếp từ trong lòng Hiên Viên Tuyệt nhảy xuống, ổn định thân mình đi vào, toàn bộ người trong sân cũng đi theo.
Còn chưa bước vào cửa phòng, Thiên Thanh Hoàng đã cảm giác được hơi thở lạnh như băng, lúc vào đến nơi, cả người lại lập tức ngây ngẩn.
Trong phòng khách rộng lớn, là một khối quan tài huyền băng, nắp quan tài đã mở, Phù Linh ngồi một bên, linh lực oánh bạch trong tay cuồn cuộn không ngừng phóng thích, nhìn là biết đang chữa thương cho người bên trong quan tài.
Thiên Thanh Hoàng cảm giác hai chân mềm nhũn, chậm rãi bước lại gần, khi nhìn rõ khuôn mặt bên trong, lại không biết nên dùng biểu tình thế nào.
Người trong quan đúng là Đông Phương Mạc, hắn lẳng lặng nằm đó, trên người vẫn là y phục màu xanh ngày ấy, hai tay giao nhau đặt trên bụng, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh mà an tường.
“Không… đây không phải Đông Phương…” Thiên Thanh Hoàng hung hăng đánh một chưởng lên huyền băng, mu bàn tay lập tức bị đâm thủng, máu tươi nhỏ xuống bên cạnh quan tài, nhìn mà thấy ghê người.
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, nhìn nàng vì một nam nhân khác thương tâm, tuy trong lòng không vui nhưng đau lòng lại nhiều hơn.
“Hắn không phải…” Thiên Thanh Hoàng tránh khỏi bàn tay của Hiên Viên Tuyệt, đi đến bên cạnh quan tài băng, nhìn người bên trong rồi hung hăng kéo áo Đông Phương Mạc, ép hắn đứng lên: “Ngươi tỉnh lại cho ta, ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi không phải đã nói mạng của ngươi giao cho ta sao? Ta chưa cho ngươi chết mà ngươi dám chết sao?”
“Hoàng Nhi! Nàng bình tĩnh đi!” Hiên Viên Tuyệt lại ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, hắn chưa từng thấy Hoàng Nhi điên cuồng như vậy, Hoàng Nhi của hắn vĩnh viễn đều rất bình tĩnh cơ! Chẳng lẽ nam nhân này thật sự rất quan trọng? Quan trọng đến mức làm nàng phát điên?
“Ta rất bình tĩnh!” Thiên Thanh Hoàng thu hồi biểu tình hung hăng, ánh mắt lạnh băng thả Đông Phương Mạc xuống, nhưng mà giờ khắc này, tâm nàng thật lạnh!
Nàng đương nhiên biết rõ người trong quan tài là Đông Phương, cũng càng biết rõ, hắn có thể đã chết, nhưng nàng không muốn chấp nhận! Trong trí nhớ của nàng, nàng chưa từng thấy Đông Phương như vậy. Đông Phương trong trí nhớ chưa bao giờ có biểu tình an tĩnh như thế. Mỗi khi đối mặt với nàng, Đông Phương đều cười, đều chơi xấu, đều giả bộ đáng thương, đều tử triền lạn đánh với nàng, đừng nói là khi trợn mắt, ngay cả lúc ngủ, Đông Phương cũng không bao giờ nằm im, luôn biến giường ngủ thành cái ổ heo.
Đông Phương cười, vĩnh viễn đều ấm áp, tựa như một đại ca. Nếu nàng không để ý tới hắn, hắn sẽ cười đùa nàng, nếu nàng ra tay với hắn, hắn cũng sẽ cười hì hì bao dung. Khi hắn nhảy vào phòng nàng, bị nàng một cước đá ra ngoài, hắn sẽ bò từ mặt đất dậy, phủi phủi tro bụi trên quần áo, rồi lại cười như trước với nàng…
Nhưng bây giờ, hắn sẽ không bao giờ nở nụ cười nữa!
Trong mắt toan chát vô cùng, cho dù Thiên Thanh Hoàng có kiềm chế như thế nào, nước mắt vẫn rơi xuống, dọc theo hai má lăn dài, giọt nước trong suốt mỹ lệ rơi vào trong quan tài, nhỏ xuống mặt Đông Phương Mạc, lại kỳ lạ biến mất không thấy, nhưng một màn này lại không có bất luận người nào nào chú ý tới.
Kiếp trước, nàng chưa bao giờ biết cái gì gọi là thân tình, thứ nàng nhìn thấy chính là lợi dụng cùng phản bội, đạt được rồi thì chính là tàn nhẫn cùng hận thù khôn cùng! Nhưng mà, đoạn thời gian ở núi Đông Hoa kia, nàng đã lần đầu tiên cảm nhận được sự dịu dàng giữa người với người, nàng dần dần tiếp nhận nam nhân tên Đông Phương Mạc ấy, bỏ hắn vào trong lòng, cảm nhận sự ấm áp của tình người.
Nhưng mà, ngay cả hắn cũng muốn bỏ nàng mà đi sao? Đủ loại tư vị của kiếp trước lại hiện lên trước mắt, cô độc khôn cùng cùng tuyệt vọng bao vây lấy Thiên Thanh Hoàng làm trước mắt nàng trở nên mê man, cuối cùng tối sầm lại…
Hiên Viên Tuyệt ôm chặt thân thể mất đi lực đạo, trong mắt có đau lòng cũng có bất đắc dĩ, nhờ Mạc thúc dẫn đường rồi bế nàng vào phòng.
“Hoàng tẩu rất để ý đến hắn sao?” Hiên Viên Địch vừa mới hoàn hồn từ khiếp sợ, hơi thở tuyệt vọng vừa phát ra trên người Thiên Thanh Hoàng kia hắn chưa từng thấy qua. Ở trong trí nhớ của hắn, Hoàng tẩu là người rất lạnh lùng, cũng rất bình tĩnh, cho dù có ngẫu nhiên cười thì phần lớn đều mang theo vẻ phúc hắc cùng tính kế…
“Chúng ta quả thực không thể so với hắn.” Một tiếng cảm thán này là của Ngũ Tử Tính.
“Đúng vậy!” Hình Tử Tiêu nhẹ nhàng mím môi, nhìn Đông Phương Mạc trong quan tài, thần sắc làm người ta không thể thấy rõ.
“Các ngươi đang nói cái gì thế?” Hiên Viên Địch nhìn hai người ngươi một câu ta một câu mà hắn lại nghe chẳng hiểu gì.
Hai người kia vốn không để ý tới hắn, Ngũ Tử tính tiếp tục thở dài: “Trong năm sư huynh sư muội chúng ta, đại sư huynh ổn trọng, phần lớn thời gian nói chuyện đều có nề nếp, Tử Tiêu ngươi lạnh lùng, đối với mọi chuyện đều coi như không liên quan, mà ta lại nhìn thấy kiếp trước của nàng, chỉ có nhị sư huynh thân với nàng nhất, tử triền lạn đánh với nàng, quan tâm đầy đủ, cho dù bị thương vì nàng cũng không cho nàng biết, thật sự chiếm được sự để ý của nàng, mà nay còn vì hắn chết mà thương tâm đến ngất xỉu!”
“Rõ ràng tiểu tử này đã chết, nhưng vì sao còn khiến ta ghen tị như vậy!”
Hình Tử Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Bây giờ nói việc này còn có ý nghĩa sao?” Từ rất lâu trước đây, tất cả đều đã được định đoạt!
Hiên Viên Địch lúc này mới nghe hiểu, thì ra bọn họ là sư huynh sư muội, mà tất cả giống nhau rất để ý đến Hoàng tẩu, nhưng Hoàng tẩu lại chỉ coi trọng người kia!
“Hai vị sư thúc có biết cái gì gọi là nhân quả không?” Hoan Lạc nghe hai người nói mà nhịn không được mở miệng.
“Tiểu nha đầu có ý gì?” Hai người Ngũ Tử Tính tất nhiên biết nha đầu bên người Thiên Thanh Hoàng này, tuy nàng mới mười bốn tuổi, nhưng bọn họ không hề xem thường, có khác gì sư muội mới mười lăm đâu.
Hoan Lạc ngẩng đầu nhìn hai người, lập tức đem ánh mắt chuyển qua Đông Phương Mạc nằm trong băng quan: “Hai người và Đông Phương sư thúc đồng thời gặp tiểu thư, nhưng lại chỉ có Đông Phương sư thúc mới chiếm được cảm tình của tiểu thư, không phải bởi vì tính cách của hai người, cũng không phải vì tiểu thư lạnh lùng, mà bởi vì hai người vốn không thật sự vì tiểu thư mà phải trả giá điều gì!”
“Tiểu thư rất cô độc, tâm tư của nàng như một bức tường băng không thể phá vỡ, nhưng Đông Phương sư thúc lại rất kiên nhẫn dùng phương pháp vô sỉ nhưng rất đơn giản đả động lòng người, làm cho tiểu thư nhớ kỹ hắn, sau đó dần dần cho nàng cảm giác ấm áp!”
“Tiểu thư có khát vọng với thân tình, thứ mà Đông Phương sư thúc cho tiểu thư chính là nhu tình mà đại ca cưng chiều muội muội, cho nên tiểu thư mới coi hắn như thân ca ca, là thân tình không thể xóa nhòa chiếm cứ lòng người!”
“Nếu nói lạnh lùng, ta tin Đông Phương sư thúc cũng lạnh lùng như hai người, hơn nữa hắn cũng có kiêu ngạo của hắn, nhưng vì tiểu thư mà hắn nguyện ý buông kiêu ngạo, thậm chí là tự tôn. Hai người nguyện ý sao? Hay là nói hai người đã làm sao? Hai người không có! Hai người chỉ biết làm theo tính tình của mình, giữ vững kiêu ngạo của bản thân rồi muốn tiểu thư có thể chủ động hiểu được tâm tình của hai người. Hai người nghĩ rằng tiểu thư có thể sao? Có nguyên nhân tất có quả, mọi chuyện đều do mình gây ra, không trách người khác được.”
Không thể không nói, Hoan Lạc đã nói rõ ràng tất cả, lời nói cũng rất sắc bén, làm cho hai người á khẩu không trả lời được, nhưng cuối cùng cũng hiểu được bản thân kém Đông Phương Mạc ở điều gì, đáng tiếc bây giờ đã không thể quay lại nữa! Chỉ hi vọng về sau có thể ở bên cạnh nàng là bọn họ thỏa mãn rồi.
Mà trong phòng, Thiên Thanh Hoàng từ trong lòng Hiên Viên Tuyệt từ từ tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt hắn rõ ràng có chút bi thương liền sửng sốt: “Tuyệt! Ta…”
“Nàng không cần giải thích! Ta biết!” Nếu như nói vừa rồi hắn vẫn còn ghen tuông thì khi nghe Hoan Lạc nói xong hắn lại thấy đau lòng nhiều hơn, hắn hiểu rõ tâm trạng của nàng lúc này, cho nên không cần giải thích.
Thiên Thanh Hoàng ngồi dậy, Hiên Viên Tuyệt để nàng tựa vào người mình: “Thân thể nàng vẫn chưa hồi phục, nghỉ ngơi một chút nữa đi!”
“Không cần!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu, cố chấp: “Ta không an tâm, ta không thể để hắn cứ như vậy chết đi!” Nàng đã từng thề trong lòng, cả đời này nhất định phải giữ chặt những thứ nàng muốn, cho nên chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng cũng phải cứu Đông Phương! Cho dù phải trả bất cứ giá nào!
Hiên Viên Tuyệt thở dài trong lòng, coi như chưa nói gì, hắn không muốn ngăn cản nàng. Thứ hắn có thể làm, chính là yên lặng bảo vệ phía sau nàng, lúc nàng gặp nguy hiểm sẽ đứng ra che chở, khi nàng cô độc sẽ cùng nàng sóng vai…
“Ta biết cách cứu sống hắn!” Tiếng Phù Linh ở cửa vang lên, khi thấy hai người quay đầu lại nhìn mới cất bước đi vào.
“Nói!” Một chữ lạnh lùng từ trong miệng Thiên Thanh Hoàng thốt ra không mang theo một tia cảm xúc dư thừa.
“Trên Thánh kinh ở tộc ta có ghi, phía dưới Thần đàn có một loại Thánh Thủy khởi tử hồi sinh, nhưng bây giờ Thần đàn đã bị phong ấn, bên trong vô cùng hung hiểm, rất nhiều người muốn lấy loại nước này đều biến mất một cách khó hiểu, chưa ai thoát ra được.” Phù Linh chậm rãi nói, nàng vốn muốn thuyết phục Thiên Thanh Hoàng cùng nàng trở về, nhưng xem ra không cần nữa, lần này Thiên Thanh Hoàng không thể không đi một chuyến.
“Ngươi nói thật sao?” Hiên Viên Tuyệt cảm thấy có chút không thể tin, khởi tử hồi sinh, đây là chuyện nghịch thiên!
Phù Linh bất mãn vì bị nghi ngờ: “Ta lấy danh nghĩa thần nữ hiến tế của ta để thề, lời ta nói tuyệt đối không nửa câu hư ngôn! Vừa nãy ta đã dùng thần lực khôi phục thân thể của hắn, bây giờ chỉ cần tìm được Thánh Thủy cho hắn uống là có thể cứu được!”
“Được! Ta đi theo ngươi!” Thiên Thanh Hoàng không chút do dự trả lời, nàng tin Phù Linh không dám lừa nàng, mà cho dù nàng ta dám thì hậu quả phía sau cũng không phải thứ nàng ta có thể chịu nổi!