• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên nhớ tới lời Hoan Lạc vừa nói, hình như là nữ nhân hậu cung của Hiên Viên Tuyệt tìm đến đây? Tâm tình Thiên Thanh Hoàng vốn phiếm hồng nhất thời trở nên thấu bạch, vẻ mặt cũng lạnh lùng theo: “Hoan Lạc! Thay cho ta một bộ y phục đơn giản, chúng ta xuất cung!”

“A? Tiểu thư không gặp mấy phi tử sao?” Hoan Lạc khó hiểu hỏi.

“Các nàng muốn ồn ào thì cứ việc, không cần để ý tới!” Ẩn ẩn cảm giác được tâm tình Thiên Thanh Hoàng không tốt, Hiên Viên Tuyệt lập tức rời giường, cũng không quan tâm sự tồn tại của Hoan Lạc, trực tiếp ôm Thiên Thanh Hoàng vào lòng, thanh âm trầm thấp lộ ra mị hoặc: “Sự tồn tại của bọn họ nàng không cần để ý, nữ nhân của ta chỉ có một, vĩnh viễn đều là nàng.”

Nàng biết tâm tư Hiên Viên Tuyệt luôn hướng về mình, nhưng nghĩ đến hắn từng có nữ nhân khác, tâm lý vẫn như bị đá chặn, khó chịu vô cùng.

“Chúng ta đi!” Tâm tình không tốt, Thiên Thanh Hoàng trực tiếp đẩy Hiên Viên Tuyệt ra, kéo Hoan Lạc rời đi từ cửa sau.

Hoan Lạc quay đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Tuyệt, thấy hắn sắc mặt thâm trầm, muốn mở miệng khuyên nhủ tiểu thư nhà mình, nhưng khi nàng chạm đến ánh mắt tiểu thư bi thương thì tất cả đều nuốt vào bụng.

Hiên Viên Tuyệt đứng nhìn hai người rời đi, không có khuyên can cũng không cường lưu, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để đẩy nhanh tiến độ tiễn bước những người đó đi, bằng không không chỉ hắn phiền, mà ngay cả cảm tình của hai người cũng bị ảnh hưởng.

Xoay người nghĩ đến nữ nhân của hắn đang ở bên ngoài, trong lòng lại một trận phiền muộn, sau khi thay y phục liền đi từ cửa sau trở về ngự thư phòng. Nhóm phi tử thủ bên ngoài không ai hay biết người các nàng phải đợi đã sớm không còn bên trong.

“Hoàng tẩu! Bây giờ chúng ta đi đâu?” Trên ngã tư đường phồn hoa, Thiên Thanh Hoàng mang theo bốn người tiêu sái đi dạo, Hiên Viên Địch nhìn ngã tư đường đã đi qua hai lần, rốt cục nhịn không được hỏi.

Hắn vừa thốt lên, lập tức bị Goyard cùng Hoan Lạc xem thường, Hoan Hỷ lập tức vung quyền đầu. Che cái trán bị đánh, Hiên Viên Địch vẻ mặt vô tội: “Bánh bao ngươi sao lại đánh ta nữa?”

“Ngu ngốc!” Bỏ lại một câu này, mọi người đều đi về phía trước, bỏ lại Hiên Viên Địch mờ mịt không hiểu.

Ngay tại thời điểm Thiên Thanh Hoàng không biết đi hướng nào, đột nhiên một đống đỏ thẫm bỗng xông vào tầm mắt nàng, màu đỏ chói mắt kia làm nàng nghĩ tới Hoa Úc – cái kẻ yêu nghiệt yêu màu đỏ đến điên cuồng.

Nhìn lên bảng hiệu màu vàng, híp mắt lại thành một đường, ba chữ to nạm vàng Mị Âm các phá lệ chói mắt!

“Trước kia ở đây có lâu các này sao?” Những người khác đều lần đầu đến, cho nên người bị hỏi tất nhiên chính là Tây Hạ Thất hoàng tử, Hiên Viên Địch.

Hiên Viên Địch mếu máo, vì sao hắn đường đường là hoàng tử một quốc, vậy mà cuối cùng chỉ có tác dụng hỏi đường như vậy? Nhưng hắn cũng không biểu hiện bất mãn ra ngoài, ai bảo người hỏi là Hoàng tẩu hắn đâu!

Nhìn nhìn lâu các trước mắt, xác nhận mới có nên nói: “Ba tháng trước khi ta rời đi nhớ rõ cũng có một hoa lâu, bất quá hình như gọi là Mai Hương viên, hơn nữa trang hoàng cũng không xa hoa như vậy.”

Đâu chỉ đơn giản là xa hoa, Mị Âm các so với Mai Hương viên không chỉ lớn gấp hai, mà ngay cả cửa cũng ước chừng năm sáu trượng, đường dẫn vào trải thảm đỏ thẫm. Hiện tại là ban ngày, người lui tới không nhiều, đại môn thoạt nhìn có chút lạnh lẽo.

“Tiểu thư! Không phải là Hoa Hồ Điệp đến chứ?” Nhìn màu đỏ chói mắt cùng ba chữ to kia, Hoan Hỷ lập tức nghĩ tới Hoa Úc. Đoán như vậy cũng không phải không có lý, Mị Âm uyển cùng Mị Âm các chỉ khác một chữ, nhưng trong thiên hạ cũng không mấy người dám can đảm dùng tên này làm chiêu bài, bằng không chết thế nào cũng không biết!

Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nghĩ lời Lan Nhược nói trước khi nàng xuất phát, thì ra Hoa Úc không đến gặp nàng là do ở đây bận chuyện. Trong lòng xẹt qua một tia cảm động, tâm tình vốn buồn bực cũng vì tin tức này mà tiêu tán.

“Hoàng tẩu! Đây là hoa lâu sao?”

“Chính là hoa lâu!”

“Ha ha! Ta chưa tới hoa lâu bao giờ, bất quá đi xem cùng nha đầu cũng không tệ.”

“Tiểu thư! Chúng ta đi thôi.”

“Hoàng tẩu… Hoan Hỷ… Hoan Lạc… người… Các ngươi…” Hiên Viên Địch nhìn bốn người đi thẳng về phía đại môn, rõ ràng chỉ có hắn là nam nhân, nhưng vì sao hắn lại thấy bọn họ còn tự tại hơn hắn?

“Các ngươi đứng lại!” Vừa mới đi vào cửa, một tiếng khẽ kêu đã truyền đến, làm cho cước bộ mấy người dừng lại.

Một nữ tử hồng y xinh đẹp trừng lớn mắt hạnh, vẻ mặt khinh thường: “Giao tiền xong mới có thể vào, không biết quy củ sao?”

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Ngươi đang nói chuyện với ta?”

“Vô nghĩa! Ngươi không có lỗ tai sao?” Hồng y nữ tử vẻ mặt cao ngạo, nếu không biết nàng ta chỉ là quản sự nơi này thì còn tưởng là nhất quốc công chúa a!

“Lỗ tai ta rất dài, nhưng chỉ sợ ngươi không có mắt.” Muốn khóc lóc om sòm cũng không nhìn xem đối tượng là ai! Ánh mắt dừng phía trên hồng y, ngữ khí trào phúng: “Về sau không cho phép mặc hồng y nữa. Hồng y này mặc trên người ngươi đúng là vũ nhục.”

“Ngươi nói cái gì?” Hồng y nữ tử giận dữ, nàng ta là nhị quản sự nơi này, bình thường đều là người khác nịnh bợ nàng ta, cho dù người khác có bị mắng cũng phải khúm núm, vì rất thỏa mãn với hư vinh này cho nên luôn nghĩ mình tài trí hơn người.

Ở Mị Âm uyển cũng không cho phép mặt đồ đỏ, nhưng vì tên nàng ta vừa vặn là Hồng Y nên mới được người kia ban ân, cũng vì vậy mà địa vị của nàng ta còn cao hơn đại quản sự. Giờ phút này cư nhiên có người nói nàng ta vũ nhục hồng y, cơn tức này nuốt không trôi, lập tức rút nhuyễn kiếm bên hông ra.

“Hồng Y! Dừng tay!” Một đại quản sự tuổi hơi lớn vẻ mặt sốt ruột quát, nhưng Hồng Y đang thịnh nộ làm sao còn nghe được.

“Khanh… Phốc…” Nhìn Hồng Y đánh úp về phía mình bị đánh bay đi như diều đứt dây, Thiên Thanh Hoàng không chớt mắt một cái. Đừng nói nàng tàn nhẫn, nhưng không một ai có thể tha thứ cho kẻ mang sát tâm với mình.

Một yêu hồng bỗng xuất hiện, Thiên Thanh Hoàng lập tức bị rơi một vòng tay, chóp mũi quanh quẩn hương hoa: “Hoàng Nhi rốt cục đã đến! Có nhớ ta hay không a?”

Ngữ khí ngả ngớn quen thuộc làm Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, còn chưa mở miệng, Hiên Viên Địch đã nhảy ra: “Ngươi là ai? Không cho phép chạm vào Hoàng tẩu của ta!”

“A!” Ngay sau đó, Hiên Viên Địch cũng bị đá đi theo đường vòng cung, may mắn là Hoan Hỷ đúng lúc ra tay mới giúp hắn tránh khỏi vận rủi nát thịt.

“Nha đầu! Không giới thiệu?” Goyard lắc lắc thân hình như rắn nước đi tới, mị nhãn viết to hai chữ: bát quái! ( Bát quái: Tám chuyện)

“Ngươi là ai?” Hoa Úc quay đầu nhìn Goyard.

“Ta là tỷ muội của nha đầu kia, Goyard!” Goyard nhìn nam tử trước mặt làm cho nàng có cảm giác tự xấu hổ, kinh diễm qua đi trong lòng lại vô cùng hiếu kỳ.

“Một khi đã vậy, ở đây ta còn thiếu hoa khôi, ngươi tới làm đi.” Hoa Úc vừa nói xong đã khiến tất cả giật giật khóe miệng.

Có người vừa gặp đã kéo người ta về làm hoa khôi sao? Hơn nữa nàng còn nói là bằng hữu người ta, vậy mà nghe ngữ khí của hắn cứ như vì ngươi là bằng hữu của Thiên Thanh Hoàng ta mới cho ngươi làm, bằng không còn không tới lượt ngươi!

“Ách?” Goyard sửng sốt, lập tức tươi cười vô cùng xinh đẹp: “Được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK