• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày này vạn dặm đường quanh Phượng đô đều trống không, người người đứng ở hai bên ngã tư đường kiễng chân trông ngóng, vô cùng chờ mong nhìn về phía cổng thành, nơi đó, hoàng đế của bọn họ hôm nay sẽ khải hoàn trở về!

Mặc kệ người ta đồn rằng hoàng đế bạo lực thế nào, tàn nhẫn thế nào, cũng không thể phủ nhận hoàng đế đã tự mình bảo hộ lãnh thổ của họ, đem những kẻ có mưu đồ diệt quốc đuổi ra khỏi lãnh thổ Tây Hạ, đối với bọn họ mà nói, Hoàng đế chính là anh hùng, là thần thủ hộ trong lòng bọn họ.

“Đến rồi! Đến rồi!” Không lâu sau, một đội hai hàng bốn kỵ binh cưỡi ngựa mở đường chậm rãi đi về phía trước, binh lính mang vẻ mặt nghiêm trang, nhìn không chớp mắt, bốn con ngựa song song cùng đi, vô cùng chỉnh tề.

“Nhìn kìa! Hoàng thượng!” Ngồi trên con ngựa cao nhất bên trong hàng ngũ, Hiên Viên Tuyệt mặc một thân áo giáp đen vẻ mặt lạnh lùng, nhưng dù hắn như vậy, cũng không làm tiêu giảm nhiệt tình trong lòng mọi người.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Không biết ai mở đầu, mọi người tự động quỳ xuống, nguyên bản ngã tư đường mọi người đứng thẳng, toàn bộ quỳ thành một mảng, từ cửa thành, kéo dài một mạch đến trước cửa hoàng cung.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Một tiếng lại một tiếng tung hô, vang vọng khắp trời Phượng đô, cũng kích động tâm của vô số người.

Nhìn thấy người đàn ông đó chậm rãi đi tới, bọn họ nhịn không được muốn thần phục, muốn quỳ lạy, cam tâm tình nguyện quỳ!

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trước cửa hoàng cung, Lý Lương và Diệp Tuế Hàn cầm đầu, hai người mang theo mấy chục quan viên đứng chờ đội ngũ, nhìn thấy Hiên Viên Tuyệt giục ngựa đi đến, mọi người cùng nhau quỳ xuống.

Mấy người Diệp Tuế Hàn là lần đầu tiên bái kiến hoàng thượng, nhìn Hiên Viên Tuyệt giục ngựa quay về, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, liền liếc mắt một cái, bọn họ đã thừa nhận trung tâm, cam nguyện quỳ xuống thần phục!

Hiên Viên Tuyệt không nói gì, ánh mắt chuyển động trong đám người, cuối cùng nhìn về phía trên tường thành, cũng không thấy bóng dáng mình muốn nhìn, trong lòng không biết vì sao lại có chút mất mát; mà phía sau hắn, Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm liếc nhau, bọn họ hiểu rõ Hoàng thượng là đang tìm Hoàng hậu nương nương, trong khoảng thời gian này Hoàng thượng tuy rằng không nói gì, nhưng họ có thể cảm giác được Hoàng thượng rất nhớ nương nương, vốn cho rằng người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hoàng hậu, nhưng lại phát hiện nương nương không có ở đó.

“Chi nha!” Cánh cửa cung nặng nề mở ra, phát ra âm thanh trầm lắng, nghe tiếng động, văn võ bá quan lập tức tản ra hai bên, lộ ra một lối đi, mà cuối lối đi này, là một người toàn thân áo trắng, vô cùng tuyệt mỹ, Thiên Thanh Hoàng.

“Hoàng nhi!” Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng, rốt cục trong mắt Hiên Viên Tuyệt cũng lóe lên một tia sáng, nàng đến, nàng tới đón tiếp hắn!

Thiên Thanh Hoàng một thân cung trang trắng, đầu đội trang sức vàng, ngoại bào thêu đằng vân kéo dài ước chừng một trượng, hai tay đặt trên bụng, đi từng bước về phía Hiên Viên Tuyệt, vẻ mặt lãnh đạm tao nhã, lộ ra tôn quý cùng ngạo khí, mà khóe môi nhấc lên một ý cười nhẹ, nhất thời làm cho ánh mắt mọi người đều lấp lánh.

Thiên Thanh Hoàng đi tới trước ngựa của Hiên Viên Tuyệt thì dừng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, thanh âm như suối nước róc rách trên núi: “Ta đã nói rồi, ta sẽ ở đây, chờ chàng trở lại!”

Vui vẻ nâng chén rượu lên, như bình thường, cho Hiên Viên Tuyệt và Lãnh Diễm cùng Lãnh Nguyệt, Thiên Thanh Hoàng nâng chén với Hiên Viên Tuyệt, cũng không nói thêm gì, cũng không kể thêm bất kể chuyện gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Hoan nghênh trở về, người anh hùng của ta!”

Hiên Viên Tuyệt ngửa đầu đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm chén rượu ném sang một bên, kéo cương ngựa: “Giá!”

Con ngựa nhằm phía Thiên Thanh Hoàng, lướt qua bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, mà Hiên Viên Tuyệt liền lập tức khom lưng, duỗi cánh tay dài, kéo Thiên Thanh Hoàng lên, sau đó nhanh chóng giục ngựa phi nhanh vào hoàng cung, lưu lại phía sau là làn váy dài bay múa trong không trung, còn có hình ảnh anh hùng ôm mỹ nhân.

Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm nhìn thấy cảnh này, cằm thiếu chút nữa rơi xuống, mặc dù có điểm kinh ngạc, mặc dù có điểm đột nhiên, nhưng không thê phủ nhận, Hoàng thượng của bọn họ thật sự rất giỏi a!

Hoan Hỉ nhìn theo con ngựa đưa hai người rời đi, sau đó rốt cục cũng không nhịn được che miệng cười trộm, cô gia như vậy thực sự là…rất đẹp trai!

Bên trong ngự hoa viên, hai người gắt gao ôm nhau, không hề nói chuyện, không hề cử động, chỉ như vậy ôm nhau, trong lòng nhớ nhung sâu nặng, không biết nên dùng lời nào để diễn tả, ôm nhau là cách biểu đạt rõ nhất tâm tình lúc này, hai người cứ như vậy yên lặng ôm nhau, một hình ảnh duy mĩ đến cực điểm!

Rất lâu sau, Hiên Viên Tuyệt mới hơi buông lỏng cánh tay đang giữ Thiên Thanh Hoàng, tham lam nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn trầm thấp: “Hoàng nhi! Ta đã trở về!”

Thiên Thanh Hoàng ngước mắt, con ngươi quạnh quẽ chứa đầy ý cười: “Hoan nghênh trở về!” Dứt lời, kiễng chân hôn lên môi Hiên Viên Tuyệt, mà Hiên Viên Tuyệt không có ý định buông tha nàng, một phen túm lấy nàng, ngay tức khắc nâng đầu nàng lên, sau đó hung hăng hôn xuống, mọi nhớ nhung cùng lo lắng đều hòa vào trong nụ hôn.

Thiên Thanh Hoàng rất cẩn thận giúp Hiên Viên Tuyệt cởi khôi giáp, sau đó giúp hắn cởi thắt lưng, cuối cùng mặc vào long bào màu đen, trong lúc đó hai người đều không nói chuyện, nhưng có một loại tình cảm yên lặng chuyển động giữa hai người, so với bất kì ngôn ngữ nào đều không thể khắc sâu như vậy. Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Hiên Viên Tuyệt, trong mắt có chút đau lòng: “Chàng gầy đi!” Bao nhiêu tháng ngày bôn ba, suốt đêm công thành và suy tính kế sách, Hiên Viên Tuyệt gầy đi một vòng lớn.

“Nàng cũng gầy!” Hiên Viên Tuyệt vuốt ve khuôn mặt của Thiên Thanh Hoàng, có chút nghi ngờ khi hắn không ở đây nàng rốt cục có ăn cơm hay không? Vì sao chỉ thấy gầy đi, không thấy thịt đâu nữa?

“Được rồi! Không nói chuyện này nữa, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng nắm lấy tay Hiên Viên Tuyệt, hai người nhìn nhau cười, cùng đi ra ngoài, thấy Hoan Hỉ chờ bên ngoài cười cực kì hâm mộ.

“Tuyệt, chàng cảm thấy Diệp Tuế Hàn là người như thế nào?”

“Ta tin tưởng ánh mắt của Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt trả lời không chút do dự, ngược lại khiến Thiên Thanh Hoàng có chút không biết nói gì: “Quên đi, ta tin tưởng chính chàng cũng có thể nhìn ra năng lực của hắn!”

“Nếu Hoàng Nhi đã nói thế, ta lại rất muốn nhìn một chút!” Đánh giặc trở về một nhóm lớn quan viên trong triều bị thay đổi, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chuyện của Hàn Thái hậu hắn cũng biết, mà cách làm của Thiên Thanh Hoàng, hắn tin tưởng nhất định nàng có đạo lí của riêng mình.

“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt đồng thời bước vào đại điện, tất cả quan viên sớm đã đứng dậy quỳ lạy: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Hiên Viên Tuyệt đi đến trước long ỷ, ngẩng đầu đỡ Thiên Thanh Hoàng ngồi xuống, sau đó mới tự ngồi xuống, đưa tay ôm thắt lưng của nàng, kéo nàng vào trong lòng mình một chút, đến khi bản thân cảm thấy vừa lòng, lúc này mới phất tay với những người phía dưới: “Bình thân!”

“Tạ ơn Hoàng thượng!” Sau khi mọi người đứng lên, An công công lập tức tuyên bố khai yến, cung nữ thái giám nối đuôi nhau đi vào, đưa lên rượu ngon cùng cao lương mỹ vị, mà ca vũ cũng đồng thời bắt đầu.

Vì là yến tiệc chào mừng Hiên Viên Tuyệt chiến thắng trở về, cho nên tất nhiên không thể thiếu một phen chúc mừng, sau đó là kính rượu, Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt xem như là hai nhân vật chính không thể thiếu phần, bất quá hai người đều lấy nước thay rượu vì sẽ không có ai để ý; bởi vì được mang theo gia quyến, nên Tô Như Mộng cũng theo Lý Lương đến đây, một thân trang phục phu nhân, thoạt nhìn đặc biệt tao nhã.

Nhìn thấy tất cả mọi người kính rượu, Tô Như Mộng cũng bưng chén rượu đi đến dưới đài cao: “Thiếp thân không hiểu cái gì là quốc gia đại sự, cho nên thiếp thân xin chúc Hoàng thượng cùng nương nương, trăm năm hòa hợp, vĩnh viễn ân ái!”

Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt nhìn nhau, sau đó cùng nhau nâng chén với Tô Như Mộng, uống một hơi cạn sạch.

“Hoàng Nhi nhìn người, quả nhiên không sai!” Mãi đến khi Tô Như Mộng trở về vị trí, Hiên Viên Tuyệt mới nói; mọi người đều là chúc mừng về chiến sự và quốc gia, nhưng những câu chúc mừng này đều không phải điều Hiên Viên Tuyệt muốn nghe, chỉ có nàng ta biết rõ điều Hiên Viên Tuyệt để ý nhất là Thiên Thanh Hoàng, cho nên hai người mới chấp nhận lời chúc phúc của nàng.

Thiên Thanh Hoàng biết người hắn nói tới chính là Tô Như Mộng, cười khẽ: “Nàng quả thật rất có tài, can đảm cũng không thua gì nam nhi, chỉ tiếc sinh ra là thân nữ tử!”

Hiên Viên Tuyệt nghe được Thiên Thanh Hoàng có ý tiếc hận, nhịn không được cười khẽ: “Rất ít khi thấy được chuyện tình khiến Hoàng Nhi tiếc hận, thế nhưng đây là lần thứ hai ta nghe thấy nàng vì nàng ta mà cảm thấy thương xót!”

Thiên Thanh Hoàng nhướng mày tỏ vẻ bất đắc dĩ, nàng quả thật rất thích nữ tử Tô Như Mộng này!

Ngay tại lúc hai người nói chuyện phiếm, Diệp Tuế Hàn cũng bưng chén rượu đi tới, ánh mắt cung kính nâng chén: “Vi thần Diệp Tuế Hàn, chúc mừng Hoàng thượng chiến thắng trở về, ta nguyện hướng thiên triều vĩnh viễn bất suy, cũng mong ước Hoàng thượng và nương nương ân ái đến già, cùng giang sơn đồng thọ!”

Đến rồi! Hiên Viên Tuyệt nhìn nam tử đứng phía dưới, bộ dáng xuất chúng, nét mặt cung kính nhưng không kiêu ngạo không xiểm nịnh, khiến người khác không bắt được bất cứ sai lầm nào, thế nhưng nhìn cũng thoải mái, đây là thừa tướng Hoàng Nhi chọn giúp hắn, một tay nâng chén một hơi cạn sạch, Hiên Viên Tuyệt cũng không nói nhiều, về sau có rất nhiều thời gian quan sát vị thừa tướng này.

Không lâu sau, các đại thần bên dưới bắt đầu kính rượu nhau, Thiên Thanh Hoàng quan sát một lúc, phát hiện số người đi về phía Diệp Tuế Hàn nhiều hơn hẳn so với Lý Lương, hơn nữa Lý Lương lại một mình uống rượu giải sầu, Tô Như Mộng ngồi bên cạnh cũng không nói chuyện, hai người thoạt nhìn xa lạ hơn lúc trước rất nhiều, cũng không có bầu không khí ân ái như trước; Thiên Thanh Hoàng nhớ tới ngày đó nàng nhìn thấy bóng lưng ấy, đêm khuya trong lòng ngập tràn khó chịu.

“Làm sao vậy?” Hiên Viên Tuyệt nhận thấy Thiên Thanh Hoàng có chút khác thường, cúi đầu hỏi.

Thiên Thanh Hoàng khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ thấy một chút chuyện không vui!”

“Vậy thì đừng nhìn nữa!” Hiên Viên Tuyệt kéo đầu Thiên Thanh Hoàng quay lại phía mình, sau đó khẽ hôn lên trán nàng: “Hôm nay là ngày ta quay trở về, không cần nghĩ đến những chuyện khác, vui vẻ một chút có được không?”

Thiên Thanh Hoàng quyến luyến cọ cọ vào đầu vai hắn: “Rất vui vẻ, ta vẫn luôn vui vẻ mà, chỉ là thoáng cái không biết biểu đạt làm sao thôi!”

Hiên Viên Tuyệt nắm chặt tay Thiên Thanh Hoàng, có trời mới biết hắn nhìn thấy bộ dáng như chim nhỏ nép vào người của Hoàng Nhi, có bao nhiêu mong muốn hảo hảo yêu nàng, nếu không phải đang ở trên đại điện, khẳng định hắn phải hung hăng hôn nàng một chút mới buông tha!

Thiên Thanh Hoàng một tay bưng lên chén rượu, nâng mắt nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt: “Mặc dù đã uống lúc ở cổng thành, nhưng giờ ta lại kính chàng một ly nữa, cho Hoàng đế của ta, cạn chén!”

Hiên Viên Tuyệt bưng chén rượu lên, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Hoàng Nhi, nàng hình như vẫn còn nợ ta một chén rượu giao bôi đấy!” Đêm tân hôn Thiên Thanh Hoàng cứ như vậy mà ngủ luôn, nên cái gì cũng không có, ngay cả rượu giao bôi cũng bỏ qua!

“Rượu giao bôi?” Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, hậu tri hậu giác nhớ tới, tựa hồ thực sự có chuyện như vậy, nhìn nhìn một chút phía dưới có bao nhiêu người liên quan đang đợi: “Ách! Giờ ở đây nhiều người như vậy, nếu không thì chúng ta trở về rồi uống?”

“Ừm!” Hiên Viên Tuyệt gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, trong lòng lại đang suy nghĩ, rượu giao bôi đương nhiên phải uống sau khi trở về, nếu đã uống rượu giao bôi, tất nhiên không thể không động phòng hoa chúc!

Khi yến tiệc tiến hành được một lúc, Hiên Viên Tuyệt liền mang theo Thiên Thanh Hoàng ly khai, còn lại Hiên Viên Địch và Diệp Tuế Hàn, dù sao cũng chỉ là mở tiệc chiêu đãi mang tính chất tượng trưng, hai người vốn không lưu tâm.

Trở lại Tê Phượng cung, Thiên Thanh Hoàng lập tức triệu hồi ám vệ: “Đi thăm dò xem Lý Lương trong khoảng thời gian này đang làm những gì, còn có tình hình của Tô Như Mộng!”

“Dạ!”

Ám vệ rời đi, Hiên Viên Tuyệt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng từ phía sau: “Hoàng Nhi thấy được điều gì sao? Tại sao đột nhiên tra xét bọn họ!”

Sắc mặt Thiên Thanh Hoàng có chút lạnh: “Nếu ta nhìn không lầm, nam nhân ngày ấy xuất hiện ở Mị Âm các chính là Lý Lương, nhưng lại ôm một nữ nhân!”

“Hoàng Nhi tức giận vì hắn không chung thủy với nữ nhân kia sao?” Hiên Viên Tuyệt nghĩ đến bản thân mình và Thiên Thanh Hoàng, lúc trước khi hắn ở hậu cung quan tâm tới quý phi, Hoàng Nhi chưa từng có một chút sắc mặt hòa nhã, nói như vậy chắc chắn không chấp nhận được kẻ thứ ba xuất hiện, bất quá hắn cũng là toàn tâm toàn ý yêu Hoàng Nhi, nữ nhân khác cũng không tiến được vào mắt hắn, nhất sinh nhất thế nhất song nhân (trọn đời trọn kiếp chỉ có hai người), đây là điều hắn muốn.

“Tô Như Mộng vốn là tiểu thư chi thứ của Tô gia, mà Lý Lương bất quá chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, bởi vì thấy Lý Lương chí hiếu chí thiện, cho nên mới liều lĩnh đi theo hắn, phải trốn tránh truy sát của dòng tộc, cửu tử nhất sinh. Khi ta gặp bọn họ, lúc ấy hai người ân ái vô cùng, nói rằng cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ, thời điểm ấy ta bị thứ tình cảm liều lĩnh này của bọn họ làm cảm động, cho nên mới giúp bọn họ, nhưng hiện tại Lý Lương lại làm ra loại chuyện như vậy, thật sự khiến cho ta thất vọng!”

“Hắn chỉ sợ là bởi vì Hoàng Nhi vừa mới phong tước cho hắn đã lại phong hữu tướng cho Diệp Tuế Hàn, cho nên trong lòng cảm thấy không công bằng, do đó có chút sa sút tinh thần thôi!” Hiên Viên Tuyệt suy đoán, đây là khả năng lớn nhất.

“Thiên hạ này, người nào có khả năng thì có được, đồng dạng, chỉ cần hắn có năng lực, ta cũng sẽ cho hắn địa vị như thế, mà hắn làm được đúng những gì ta yêu cầu, cho nên ta cho hắn vị trí Thừa tướng; hắn có đủ tài học, nhưng thiếu mất đại khí, cho nên chỉ có thể ở vị trí tả tướng, mà Diệp Tuế Hàn bất kể mặt nào đều tốt hơn hắn, hoàn toàn xứng đáng với vị trí hữu tướng, hắn không tự kiểm điểm lại bản thân, ngược lại lại chìm đắm trong trụy lạc, thật sự không làm tròn chức vụ!”

Hiên Viên Tuyệt thở dài dưới đáy lòng, Hoàng Nhi của hắn quá thông minh, có thể nhìn thấu mọi thứ, thế nhưng có đôi khi, hắn như thế nào lại cảm thấy nàng hình như toàn tự đâm đầu vào ngõ cụt? “Được rồi! Hoàng Nhi hà tất phải vì chuyện của người khác mà làm mình khó chịu?”

Ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài, Hiên Viên Tuyệt nắm lấy tay Thiên Thanh Hoàng đi đến bên bàn, rót hai chén rượu, đưa một chén cho Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi có đáp ứng uống rượu giao bôi với ta?”

Thiên Thanh Hoàng thu hồi suy nghĩ, nhìn tuấn nhan của Hiên Viên Tuyệt, vứt chuyện rồi ra sau đầu, gật đầu, sau đó cầm chén rượu cùng Hiên Viên Tuyệt lồng hai khủy tay vào nhau, tiếp đó liền nâng chén rựu một hơi cạn sạch, sau khi uống xong thì chậc lưỡi, rượu giao bôi kì thật cũng chỉ có vậy, nàng thật sự không cảm nhận thấy có hương vị gì đặc biệt.

Đột nhiên, thân thể của Thiên Thanh Hoàng bị nhấc lên, gương mặt quen thuộc phóng đại ngay trước mắt, trên môi truyền đến cảm xúc ấm áp, rượu cay nồng từ miệng của Hiên Viên Tuyệt chảy qua; Thiên Thanh Hoàng không thể không há miệng nuốt xuống, mà Hiên Viên Tuyệt tranh thủ khe hở này, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, trong nháy mắt xâm nhập mọi giác quan của nàng, rất nhanh Thiên Thanh Hoàng đã bị hôn đến mơ màng.

Quần áo màu đen cùng màu trắng rơi xuống đất, đủ để chứng minh hai người điên cuồng như thế nào, trên giường phượng lớn như vậy, hai thân thể không ngừng quấn lấy nhau, viết lên khúc nhạc tình yêu.

Hoan ái qua đi, Thiên Thanh Hoàng mệt đến mức một chút cũng không muốn động, Hiên Viên Tuyệt nghiêng người tựa vào bên nàng, bàn tay thô ráp vuốt ve trên bụng nàng, cảm giác bằng phẳng khiến cho hắn nhịn không được nhíu mày: vì sao còn không có động tĩnh gì chứ?

“Hửm?” Thiên Thanh Hoàng bỗng rên rỉ, mở mắt nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, nhích lại gần tựa đầu vào ngực hắn: “Vì sao còn chưa ngủ?”

Hiên Viên Tuyệt nhìn thấy nàng vô thức dựa vào, ý cười bên môi càng sâu, bàn tay từ bụng của nàng trượt xuống thắt lưng, kéo nàng vào trong ngực, thanh âm lộ ra mong chờ: “Hoàng Nhi, sinh cho ta một đứa con được không?”

Thiên Thanh Hoàng trong lòng vừa động: “Một đứa con?!”

Thiên Thanh Hoàng không nhin được đem tay nhỏ đặt lên trên bụng mình, cười khổ nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt: “Ta thật sự không tưởng tượng ra hình dáng của đứa nhỏ!”

Hiên Viên Tuyệt biết rõ chỉ sợ Thiên Thanh Hoàng căn bản chưa từng nghĩ tới, xem ra về sau phải giáo huấn thêm một chút, thân thể hai người dán vào nhau, Hiên Viên Tuyệt ôn nhu nói: “Đứa nhỏ kì thật rất đáng yêu, nho nhỏ, mập mạp, hắn sẽ gọi nàng là mẫu hậu, gọi ta là phụ hoàng, sau đó sẽ muốn nàng ôm một cái, trừ ta ra đứa nhỏ sẽ là người yêu nàng nhất trên đời này, cũng là sợi dây gắn bó, bởi vì trong nó chảy dòng máu của cả hai chúng ta!”

Hiên Viên Tuyệt nói rất hay, làm cho Thiên Thanh Hoàng cũng nhịn không được ảo tưởng, một đứa bé nho nhỏ, tròn đô đô chạy tới bên mình, gọi mình là mẫu hậu, môi hồng chu chu, đáng yêu khiến người khác không thể buông tay.

Biết là Thiên Thanh Hoàng đã muốn bắt đầu bị hắn dẫn dắt, Hiên Viên Tuyệt thừa lúc rèn sắt khi còn nòng: “Cho nên, chúng ta sinh một đứa nhỏ được không?”

Thiên Thanh Hoàng suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cũng gật đầu: “Được!” Tuy rằng chưa hề ôm qua một đứa nhỏ, nghe Hiên Viên Tuyệt nói như vậy, nàng thật sự rất muốn có một đứa.

Mà ngay sau khi nàng gật đầu, thân thể nóng bỏng của Hiên Viên Tuyệt cũng sáp tới, dục hỏa bốc lên trong mắt: “Nếu Hoàng Nhi đã đáp ứng, vậy vi phu phải cố gắng thêm một chút!”

Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng biết mình đã lọt vào bẫy của Hiên Viên Tuyệt, đáng tiếc giãy giụa đã không kịp nữa rồi, như cũ vẫn bị Hiên Viên Tuyệt không chút khách khí ăn sạch, cuối cùng ngay cả sức mắng hắn cũng không có, nặng nề nằm xuống trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Hiên Viên Tuyệt đã trởi lại, Thiên Thanh Hoàng sẽ không phải mỗi ngày vào triều sớm, cho nên nàng hôm nay có thể ngủ lâu một chút, nhưng mà có trời mới biết nàng bị hắn ép như vậy, bị Hiên Viên Tuyệt dày vò như vậy!

Khi Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại nhìn đỉnh màn nghiến chặt răng, gọi Hoan Hỉ vào giúp mình thay y phục, sau đó mang theo Hoan Hỉ xuất cung!

Khi đi ra Thiên Thanh Hoàng mới phát hiện, trừ bỏ chính mình đi đến chỗ Hoa Úc, thật sự không có chỗ nào để đi, Thiên Thanh Hoàng đi loanh quanh đến được tướng phủ, mới hiểu được mình đi ra ngoài để làm gì.

“Cộc cộc cộc!” Kéo vòng tròn trên cửa gõ vài tiếng, rất nhanh có người đến mở cửa, khi trông thấy Thiên Thanh Hoàng có chút ngốc lăng, lập tức cười đến thật đáng khinh: “Xin hỏi vị tiểu thư này tới tìm tướng gia sao?”

Thiên Thanh Hoàng nhăn mày, mạng che che đi khuôn mặt của nàng, nhưng cũng không ngăn được mỹ mạo của nàng: “Vì sao là tới tìm Lý Lương, mà không phải tới tìm phu nhân của hắn?”

Thủ vệ nọ cười hèn mọn, sau đó dùng ngữ khí đắc ý nói: “Ai chẳng biết tướng gia của chúng tôi tuổi trẻ lại tuấn tú, nhưng lại là hồng nhân bậc nhất trước mặt hoàng hậu, tướng gia hiện tại chỉ cưới một phu nhân, hiện tại nữ nhi các nhà đều là nghĩ muốn nát óc làm sao chen vào tướng phủ, nếu vị tiểu thư này muốn gả cho tướng gia, tiểu nhân có thể giúp người nói tốt vài câu trước mặt tướng gia, đương nhiên, làm việc này, còn cần một thứ!” Nói xong, lấy tay ra dấu đưa tiền.

Thiên Thanh Hoàng nghe xong bỗng lạnh mặt: “Cút ngay!”

Nam nhân sửng sốt, lập tức giận dữ: “Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Đây chính là tướng phủ, cho dù ngươi có vài phần tư sắc, nơi này cũng không phải là chỗ ngươi có thể làm càn!”

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Bản cung còn không biết, hôm nay còn có chỗ bản cung không thể đi!”

“Cút ngay!” Hoan Hỉ tiến lên, một tay ném nam nhân kia đi, sau đó không chút khách khí nhấc chân, theo Thiên Thanh Hoàng nghênh ngang đi vào.

Tướng phủ của Lý Lương trước đây là từ phủ Ngụy tướng mà sửa thành, chẳng những có diện tích lớn, hơn nữa lại rất hoa lệ, bắt lấy một nha hoàn hỏi một chút viện của Tô Như Mộng, mang theo Hoan Hỉ đi đến.

“Phu nhân! Cẩn thận chút!” Thiên Thanh Hoàng còn chưa bước vào đã nghe thấy thanh âm của nha hoàn, nghiêng thân mình, Thiên Thanh Hoàng trông thấy Tô Như Mộng đang được một nha hoàn dìu, một tay vẫn còn chống thắt lưng, đi cẩn thận, ngay khi Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc khó hiểu, thanh âm của nha hoàn lại lần nữa vang lên.

“Bụng của phu nhân đã được năm tháng rồi, chắc chắn sẽ sinh ra một tiểu thiếu gia mập mạp!”

Tô Như Mộng vuốt ve bụng mình, trên mặt hiện lên vẻ nhu hòa: “Vì sao nhất định phải là tiểu thiếu gia, cho dù là nữ nhi, ta vẫn rất thích mà!”

Nha hoàn gật đầu: “Đúng! Sinh ra một tiểu thiếu gia giống như lão gia, sinh tiểu thư thì giống như phu nhân, nếu không phu nhân dứt khoát sinh một song bào thai là được rồi!”

Tô Như Mộng hờn dỗi cười: “Ngươi nha đầu này, cứ ba hoa!”

Nha hoàn Văn Hương le lưỡi, lập tức lại nhịn không được xị mặt: “Từ khi lão gia rời đi, đã một đoạn thời gian chưa tới viện của phu nhân, cũng không đến xem tiểu thiếu gia, thật không hiểu lão gia nghĩ gì nữa!”

Sắc mặt Tô Như Mộng cũng trở nên ảm đạm, liền cười khổ: “Mọi người đều sẽ thay đổi, khi nghèo khổ thì yêu nhau, chia ly tại cửa phú quý, giờ hắn là thừa tướng nhất phẩm, tất nhiên không thể so sánh với lúc trước!”

“Nhưng nô tỳ thay phu nhân cảm thấy không đáng, phu nhân vì tướng gia, một ngày một đêm thu xếp cho khoa khảo, còn giúp hắn xem tấu chương, lo lắng chuyện trên triều đình, thế nhưng lão gia lại bởi vì phu nhân mang thai không thể chung chăn gối mà phất tay áo bỏ đi, thậm chí lâu như vậy cũng chưa từng liếc mắt một cái đến xem phu nhân! Phu nhân vì lão gia dốc hết tâm huyết, nhưng lão gia ở đâu, lại còn học người ta đi dạo chốn thanh lâu, nô tỳ…”

“Được rồi! Đừng nói nữa!” Tô Như Mộng lớn tiếng đánh gãy lời Văn Hương, đau khổ trong mắt không thể nào ngăn được: “Hắn là phu quân của ta, người ta liều lĩnh yêu, chẳng nhẽ ngươi muốn ta cùng hắn ầm ĩ một trận? Cho dù ta cắn răng cùng hắn tách ra, một nữ tử như ta làm thế nào tự mình sống được? Huống chi giờ ta còn có cốt nhục của hắn, ta trừ bỏ nhẫn, còn có thể làm gì?”

“Phu nhân…” Văn Hương nhịn không được khóc lên: “Phu nhân là một nữ nhân tốt như vậy, vì sao tướng gia lại không nhận ra chứ!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy hai người chủ tớ khóc thành một đoàn bên trong, hơi thở quanh thân trở nên lạnh lẽo, mà Hoan Hỉ cũng vô cùng tức giận, khuôn mặt bánh bao tròn tròn phẫn nộ.

Ngoài cửa lớn, Lý Lương hạ triều về thì thấy đại môn nhà mình mở to, mà người gác cổng bị đánh ngất trên mặt đất, nhất thời kinh hãi, gọi người đánh thức người gác cổng: “Đã xảy ra chuyện gì? Đại môn vì sao lại mở? Vì sao ngươi lại nằm ở đây?”

Người gác cổng kia vừa thấy Lý Lương, lập tức tìm thấy hy vọng: “Tướng gia, có hai nữ tử đi tìm phu nhân gây phiền toái, các nàng còn nói năng bất kính với tướng gia, nô tài không cho các nàng đi vào, các nàng liền đánh nô tài!”

Lý Lương biến sắc, vén vạt áo đi vào trong tướng phủ, người gác cổng kia vội vã đuổi theo, hắn còn phải xả giận, dám đánh hắn, hắn nhất định phải trả thủ.

Đi tới viện của Tô Như Mộng, rất xa liền nhìn thấy hai người chủ tớ đứng trước cửa viện, lập tức trở nên phấn khích, hắn rất nhanh có thể xả giận: “Tướng gia, chính là bọn họ!”

Mà khi Lý Lương nhìn thấy hai người, nhất là nữ tử dùng sa che mặt, sắc mặt chợt biến đổi, bước nhanh đi tới quỳ xuống: “Vi thần không biết Hoàng hậu nương nương giá lâm, thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội!”

“Hoàng…Hoàng hậu nương nương…” Người đi theo phía sau Lý Lương tức khắc bị dọa cho choáng váng, dưới chân mềm nhũn, tê liệt ngồi trên đất, chết rồi, hắn cư nhiên dám nói vậy với Hoàng hậu nương nương.

Mà người bên trong cũng bởi thanh âm của Lý Lương mà đi ra, Tô Như Mộng thấy Thiên Thanh Hoàng thì cả kinh: “Hoàng hậu nương nương!” Nói xong liền quỳ xuống, bị Thiên Thanh Hoàng ngăn lại, đưa tay sờ lên bụng nàng, sau đó nhíu mày: “Đây là hình dáng của đứa nhỏ?”

Thấy Thiên Thanh Hoàng có vẻ không hiểu, Tô Như Mộng mới nhớ tới hình như hoàng hậu tuổi vẫn còn nhỏ, một tay sờ lên trên bụng: “Đây là mới được năm tháng, qua một đoạn thời gian nữa có thể lớn hơn!”

Thiên Thanh Hoàng còn chưa thể lý giải, nhìn thấy bụng nàng lớn như vậy, lông mày càng nhíu chặt lại: “Không đau chứ?”

“Ha ha!” Tô Như Mộng cười khẽ: “Chờ khi nương nương có thai sẽ biết, cho dù hiện tại thiếp thân có nói cho nương nương, nương nương cũng không hiểu được!”

Biết rõ điều nàng nói là sự thật, nhưng nhìn thấy bụng lớn như vậy, Thiên Thanh Hoàng đối với việc sinh đứa nhỏ lại nổi lên hoài nghi!

“Người chính là Hoàng hậu nương nương mà phu nhân vẫn hay nhắc tới a!” Văn Hương mở to mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng, sau đó mới nhớ tới mình vẫn chưa hành lễ, vội vã quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

“Đứng lên đi!” Chuyện tình vừa rồi, Thiên Thanh Hoàng đối với tiểu nha đầu này vẫn là rất có hảo cảm.

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!” Văn Hương đứng dậy, đứng phía sau Tô Như Mộng, ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng mang theo tôn kính.

“Nương nương vì sao lại tới tướng phủ, đột nhiên tiến đến thiếp thân không kịp chuẩn bị gì!” Nói xong Tô Như Mộng nghiêng thân mình: “Nếu nương nương không chê thì vào trong viện của thần thiếp ngồi đi!”

“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, mang theo Hoan Hỉ đi vào, lưu lại một mình Lý Lương quỳ trên mặt đất, coi như chưa từng trông thấy; Tô Như Mộng tuy rằng đau lòng hắn, nhưng biết rõ đây là nương nương thay nàng trút giận, sẽ không mở miệng cầu tình.

Đi vào trong viện, hai người tới bên bàn đá ngồi xuống, Văn Hương tức khắc bưng điểm tâm cùng trà tới, Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy điểm tâm quen thuộc: “Ngươi lại xuống bếp à?”

Tô Như Mộng cười yếu ớt: “Nhàn lai vô sự nên làm chút việc, tiếc là không dám mang đến cho nương nương!”

Thiên Thanh Hoàng không để ý nhếch môi: “Ta không ngại, nhưng lại nghĩ hơn phân nửa sẽ vào bụng của Hoan Hỉ đấy!”

“Ha ha!” Bị nhắc đến tên Hoan Hỉ cười ngượng ngùng le lưỡi: “Điểm tâm của phu nhân ăn thật ngon, không kiềm chế được ăn nhiều một chút!”

“Ha ha!” Nhìn thấy Hoan Hỉ như vậy, Văn Hương đứng một bên cũng cười lên, nàng thấy được tính cách của Hoàng hậu nương nương cũng thật tốt, khiến cho người bên cạnh nàng cũng rất tin phục.

Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía Văn Hương: “Có thể mang nha đầu Hoan Hỉ kia đi dạo hộ ta được không?”

“A? ” Văn Hương thoáng cái không phản ứng kịp, chờ nàng hiểu được ý Thiên Thanh Hoàng nói, nhất thời liền thụ sủng nhược kinh, gật đầu thật mạnh: “Được…được ạ!”

“Chúng ta đi thôi!” Hoan Hỉ biết rõ tiểu thư có chuyện muốn nói cùng Thừa tướng phu nhân, nên cũng thức thời đi theo Văn Hương: “Đi thôi!”

Đợi đến khi hai nha đầu kia đi khỏi, Thiên Thanh Hoàng mới nâng chung trà lên nhìn về phía cửa viện: “Đây là tình yêu mà ngươi vẫn luôn kiên trì sao?”

Tô Như Mộng đoán rằng Thiên Thanh Hoàng có thể hiểu rõ chuyện tình của bọn họ lúc này, khi Thiên Thanh Hoàng nói ra những lời này, nàng liền minh bạch, nàng ấy cái gì cũng đều biết rõ, rốt cuộc cũng không thể giữ được vẻ mặt kiên cường nữa, một mặt mềm mại của nữ nhân rốt cục cũng lộ ra ngoài, mang theo một chút bi thương: “Ta bây giờ có thể làm gì nữa?”

“Đây là tình yêu của ngươi sao? Bởi vì sợ mất đi, nên cho dù tổn thương cũng muốn kiên trì giữ lấy, cho dù hắn phản bội lại tình yêu của ngươi, ngươi vẫn muốn bảo vệ hắn?” Thanh âm của Thiên Thanh Hoàng bình thản, không nghe ra vui buồn.

“Nếu đổi lại là Hoàng thượng thì sao?” Tô Như Mộng hỏi vặn lại.

“Hắn?” Thiên Thanh Hoàng đảo mắt: “Nếu là hắn, ta sẽ giết hắn, không chút do dự!” Tình yêu của nàng không dung thứ cho bất kì tạp chất nào, nếu nàng đã trao chân tình, nhất định phải có được chân tình của hắn, nếu như hắn dám vi phạm điều này, nàng sẽ giết hắn, cho dù cuối cùng bản thân mình đau lòng đến chết, nàng vẫn sẽ xuống tay!

“Nương nương…” Tô Như Mộng bị lời nói của Thiên Thanh Hoàng làm cho kinh đảo, sau đó thoải mái cười: “Ta thiếu chút nữa đã quên, nương nương là khác biệt, ta sao có thể lấy suy nghĩ của nữ tử bình thường ra so sánh với người!”

“Người cũng khác biệt, ở trong mắt ta ngươi vẫn luôn là một kì nữ, ta thấy tiếc khi ngươi không thể bước vào triều đình, chân chính biểu lộ tài năng của mình; ta xem ngươi là một người bằng hữu khó có được, cho nên không hi vọng ngươi bị tổn thương, vì thế ta mới đến đây!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy: “Chuyện của các ngươi ta không muốn can thiệp vào nhiều, tình cảm là của các ngươi, nhưng ta chỉ muốn cho ngươi biết, yêu là bao dung, chứ không phải dung túng và nhường nhịn, ngươi tự mình suy nghĩ đi, nếu có một ngày muốn đến hoàng cung trú tạm, thì cứ đến!”

Thiên Thanh Hoàng cười nhạt, sau đó đi về phía cửa viện, nhìn đến Lý Lương quỳ trên mặt đất, Thiên Thanh Hoàng khẽ thở dài: “Ngươi đang trách bổn cung sao?”

Lý Lương nghe vậy, lắc đầu: “Thần không dám!”

“Không dám?” Thiên Thanh Hoàng đứng chắp tay, nhìn về phía chân trời xa xôi: “Một năm qua, ngươi từ một thư sinh bình thường, ngồi đến vị trí thừa tướng hiện tại, trong thiên hạ này có mấy người có được cơ hội như vậy? Lúc trước bản cung đề bạt ngươi, một là cảm thấy người là một nhân tài, hai là bản cung muốn nhìn một chút, tình yêu mà các ngươi gọi là có thể sống chết cùng nhau rốt cuộc chắc chắn bao nhiêu, nhưng Lý Lương, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!”

“Nương nương thứ tội!”

“Miễn! Đây là chuyện của các ngươi, bản cung không muốn quản nhiều, bản cung chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, đừng khiến bản cung tức giận, cái giá phải trả rất đắt, ngươi không có khả năng thừa nhận đâu!” Thiên Thanh Hoàng lưu lại một cái phiêu tán trong không trung, sau đó nhấc chân rời đi.

Lý Lương nhìn về chỗ Thiên Thanh Hoàng vừa đứng, sắc mặt trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mà Tô Như Mộng tựa vào sau cửa viện, một tay che miệng cố không để chính mình bật khóc, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: Nương nương, cảm ơn người, thật sự cảm ơn người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK