• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư muội! Ngươi thật sự không quay về sao?” Trên nóc khách điếm, Thiên Thanh Hoàng cùng Đông Phương Mạc sóng vai ngồi, Thiên Thanh Hoàng một tay cầm bầu rượu, một tay cầm chén rượu, tự châm tự ẩm, còn Đông Phương Mạc thì trực tiếp uống cả.

Giờ phút này tuy toàn thân hắn vẫn thoát ra tà khí, nhưng lại rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng cũng vô cùng phức tạp.

Thiên Thanh Hoàng uống cạn chén rượu xong mới khẽ cười: “Đây là thành trấn cuối cùng để tới Tây Hạ, vốn ta còn thắc mắc xem vì sao ngươi lại bị một nữ tử đuổi tới nơi này, thì ra là đang đợi ta!”

Đông Phương Mạc mạnh mẽ uống một ngụm rượu: “Sư phụ bảo ta đón ngươi hồi sơn môn.”

“Vì cái mệnh kiếp kia?”

Nghe khẩu khí nàng không chút để ý, vẻ mặt Đông Phương Mạc nghiêm túc nhìn về phía nàng: “Sư muội! Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì Ngũ Tử vẫn là sư huynh ngươi, quẻ hắn tính ra chưa bao giờ sai, hơn nữa lần này ngay cả sư phụ cũng bảo ta tới đón ngươi về, ngươi đừng cố chấp như vậy nữa được không?”

“Lão nhân kia không chỉ nói với ngươi như vậy đi!” Nàng chưa bao giờ gọi người kia là sư phụ, cũng chưa bao giờ có sự tôn kính mà một đồ đệ nên có, nhưng đối với người kia, nàng vẫn có vài phần hiểu biết.

Quả nhiên, Đông Phương Mạc có chút nổi giận, hắn biết không có gì có thể gạt được người này, vô cùng không muốn nói: “Sư phụ bảo ta đi khuyên ngươi, nếu ngươi đồng ý thì lập tức hồi sơn môn, người có thể giúp ngươi hóa giải một kiếp, nhưng nếu ngươi cố ý muốn đi, thì bảo ta truyền đạt một câu lại cho ngươi ‘Hồng trần nhiều ma, cả đời là kiếp, dục niệm mà thôi, cần gì tham niệm, thành tiên thành ma, tất cả do ngươi!’ “

Thiên Thanh Hoàng cười nhạo: “Lão nhân kia năm nay cũng sắp hai trăm tuổi rồi, tu luyện lâu như vậy sao còn chưa thấy thành tiên?”

“Sư muội! Đó là sư phụ ngươi!” Rõ ràng là người mà thế nhân tôn trọng, nhưng vì sao người trước mặt này lại không muốn gặp?

Thiên Thanh Hoàng dứt khoát uống cạn một chén rượu, nhìn về phía xa xa, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một khoảng sương mù Đông Phương Mạc chưa từng gặp qua.

Ở trong lòng Đông Phương Mạc, sư muội của hắn vĩnh viễn đều thần bí như vậy, cũng là người làm cho hắn không thể thông thấu. Tuy rằng thời gian ở chung không nhiều lắm, nhưng hắn đối với sư muội này vẫn có chút hiểu biết, nàng lạnh lùng nhưng không lãnh huyết, chỉ cần là người thật tâm đối đãi nàng, nàng sẽ vô cùng đối tốt với hắn. Trong các môn đồ, võ công của nàng so với các vị sư huynh còn cao hơn, đến bây giờ chưa có ai có thể chân chính hơn nàng, thật không biết tại sao nàng lại học được võ công lợi hại như vậy.

Nàng lãnh ngạo cô tịch, rất ít khi cùng người chủ động nói chuyện, nếu không có ai để ý đến nàng, thì nói không chừng một tháng cũng không mở miệng. Từ lần đầu tiên hắn bắt gặp oa nhi gốm sứ lạnh như băng này, thì mỗi ngày hắn đều muốn làm nàng vui vẻ, nhưng chỉ tiếc nàng chưa từng cười, ngẫu nhiên mặt nhăn cũng có thể làm hắn cao hứng một chút, bởi vì nàng rốt cục cũng có biểu tình, sau dần dần cảm giác được hắn không có ác ý, nàng mới miễn cưỡng nói với hắn hai ba câu, lúc vui vẻ sẽ nhướn môi, thời điểm đó là lúc hắn vui vẻ nhất. Toàn thân nàng đều có ma lực làm cho tâm tình người ta trầm tĩnh, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, nhưng khi đến gần rồi lại phát hiện không biết từ bao giờ đã xuất hiện bức tường cao không một ai có thể vào được.

Có một lần hắn nói giỡn nói về sau muốn nàng làm tân nương của hắn, kết quả là lại bị sư phụ kéo vào phòng, bảo hắn nên thu hồi tâm tư, bởi vì nàng có mệnh kiếp nghịch thiên, hơn một phần tình chính là hơn một phần nghiệt, nếu để nàng cuốn vào hồng trần, thì chính là đẩy nàng vào ma đạo, vĩnh viễn không thể siêu sinh!

Vì thế, hắn lập tức cắt đứt phần tình cảm vừa mới nảy sinh, chỉ lấy thân phận huynh trưởng bảo vệ nàng. Hiện tại hắn biết rõ mình không lừa được nàng, nhưng vẫn muốn mang nàng đi.

“Đông Phương, ngươi nói xem có kiếp sau không?” Hồi lâu sau, thanh âm Thiên Thanh Hoàng mới tựa hồ từ chân trời vọng lại.

“Sư phụ nói có, có lẽ là có đi!” Đông Phương Mạc nhướn môi cười khẽ, hắn thích nhất là khi nàng gọi hắn là Đông Phương, trước kia hắn hận nhất là cái họ này, nhưng mỗi lần nghe nàng chỉ nói hai chữ này, hắn lại không chán ghét chút nào, bởi vì chỉ có nàng gọi hắn như vậy, thực đặc biệt!

“Tiếp theo sẽ thế nào đâu có ai biết? Người đã chết, còn quản cái gì?”

“Cho nên chỉ cần kiếp này sống tiêu sái, sống thật vui vẻ là tốt rồi!” Đông Phương Mạc không biết vì sao Thiên Thanh Hoàng lại đột nhiên nhắc tới loại chuyện này, nhưng hắn cảm thấy đề tài này quá trầm nặng, cho nên chạy nhanh nói sang chuyện khác: “Sư muội lần trước không phải đã đồng ý cho ta một kiện binh khí tốt sao? Tìm được chưa?”

“Ta để ở Thanh Hoàng sơn trang, tự ngươi đi lấy đi!” Thanh âm Thiên Thanh Hoàng khôi phục bình thường.

“Là cái gì thế?” Binh khí dù được cho nhưng cũng phải xứng tay mới được a, hắn cũng chưa từng dùng qua binh khí nên không biết nàng sẽ cho cái gì.

“Tự mình nhìn chẳng phải sẽ biết sao!”

“Không được nha. Bây giờ ta rất chờ mong.”

Thiên Thanh Hoàng không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía tây, nơi đó có một viên kim tinh tử sắc, đại biểu cho Tây Hạ đế vương, nam tử giống như thần, Hiên Viên Tuyệt!

Nửa tháng trôi qua nàng vẫn chưa đến Tây Hạ, mà đội ngũ hòa thân vẫn đình trệ ở biên giới Tây Hạ, xem ra Hiên Viên Tuyệt hẳn là đang nhắc nhở nàng!

Nàng luôn luôn suy nghĩ, luôn luôn rối rắm, nhưng giờ khắc này nàng đột nhiên thông suốt, một mình buồn rầu không bằng cứ thuận theo tự nhiên, đi từng bước tính từng bước, không phải chỉ là một bức tường cung thôi sao, sao có thể vây khốn nàng đây!

Trong hoàng cung, Hiên Viên Tuyệt tựa như có sở cảm, ngẩng đầu nhìn về phía đông, nói với ám vệ trong bóng tối: “Nàng đang ở đâu?”

Ám vệ tất nhiên biết “nàng” trong miệng Hoàng Thượng là ai: “Vẫn dừng ở biên trấn, chưa có dấu hiệu đi qua!”

Bạc môi Hiên Viên Tuyệt khẽ gợn lên: “Nàng sẽ đến!”

Đúng vậy! Nàng sẽ đến! Trong đôi mắt Thiên Thanh Hoàng hiện lên một chút kiên định, lúc trước nàng luôn muốn trốn tránh, bởi vì sự xuất hiện của Hiên Viên Tuyệt ảnh hưởng đến tâm tư của nàng, ngay cả nàng cũng không thể khống chế được tình cảm của chính mình!

Kiếp trước nàng không biết làm thế nào để yêu một người, kiếp này cũng không từng yêu một người, nhưng nam tử kia lại không biết từ khi nào đánh mất trong tâm trí nàng một hạt mầm, để rồi bất tri bất giác nó đã nẩy mầm, đợi đến lúc nàng muốn nhổ đi, thì nó đã thâm căn cố đế!

Đứng lên, cũng không nhìn Đông Phương Mạc phía sau: “Trở về nói lại với lão nhân kia, hồng trần vạn trượng, chỉ cần có người tướng bồi, cho dù là ma cũng có sao?”

Đế vương vị thì sao, ba ngàn hậu cung thì sao, Hiên Viên Tuyệt, là ngươi trêu chọc ta trước, vậy nên trước khi ta vứt bỏ ngươi, ngươi chạy không thoát đâu!

Một đạo thanh âm bỗng nhiên vang nên như đến từ chân trời: “Vui vẻ chịu đựng!”

Thiên Thanh Hoàng không quay đầu, cho nên nàng chưa từng biết nam tử phía sau nhìn về phía nàng bằng loại nào thần sắc nào! Sủng nịch có, đau thương có, mất mát có, còn có… chúc phúc. Có lẽ nàng biết, và vì biết, cho nên mới lựa chọn không quay đầu.

Đông Phương Mạc một thân lục y nhìn về phía chân trời xa xa, gió nhẹ thổi loạn từng đoạn tóc, phất qua dung nhan tuấn dật, không lưu lại một tia dấu vết, lại cũng không mang theo một tia đau thương.

Hồng trần vạn trượng, nhưng nhất định sẽ có người dắt nàng bước qua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK