• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tỷ tỷ…” Phù Linh sau khi rơi xuống đất lập tức nhào đến bên vách núi, đáng tiếc đã sớm không còn thấy Thiên Thanh Hoàng, bên tai lại vang lên lời Thiên Thanh Hoàng vừa nói, nước mắt như trân châu đứt dây: “Tỷ tỷ! Vì sao lại làm như vậy a! Phù Linh không đáng!”

“Tỷ tỷ…” Phù Linh tê tâm gọi to, nhưng Thiên Thanh Hoàng đã không thể nghe thấy!

Hoa Úc ở xa ngàn dặm bỗng thấy trong lòng đau xót, hắn biết Hoàng Nhi chắc chắn đã gặp chuyện không may, thân ảnh chợt lóe bay ra ngoài: “Hoàng Nhi…”

“Rống!” Khâu Tạp bị Hiên Viên Địch túm chặt cũng cảm giác được điều gì đó, nó không để ý tới đau đớn trên người, tránh thoát khỏi Hiên Viên Địch, quay đầu chạy nhanh lại!

Thiên Thanh Hoàng cảm giác được cơ thể đang rơi nhanh, gió bên tai tấp vào mặt sinh đau, không kinh hoảng, không sợ hãi, cũng không giãy dụa, khuôn mặt bình thường cười nhẹ, đây là giải thoát, là thoải mái, là hồn nhiên. Thiên Thanh Hoàng chưa từng thấy nhẹ nhàng như vậy, không cười nhạo, không giết chóc, không kiếp này kiếp sau, nếu có cũng chỉ là một chút muốn hồn phách trôi đi trong thiên địa, nhưng từ nay về sau lại không còn Thiên Thanh Hoàng nữa!

“Hoàng Nhi…” Một tiếng la lên giống như đến từ chân trời. Sao nàng lại nghe thấy tiếng của Hiên Viên Tuyệt a? Có phải vì sắp chết nên xuất hiện ảo giác không?! Nhưng mà, tâm tư vẫn không chịu khống chế run run. Nàng bỗng nhiên muốn sống…

Nhưng, cũng chỉ là trong nháy mắt. Tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước kiếp này lần lượt xẹt qua trước mặt, từng thương từng đau, từng hận từng oán, tất cả như đang tái hiện lại… giờ khắc này, Thiên Thanh Hoàng lại có thể bình thản nhìn, không phát điên, cũng không thể không khống chế. Thì ra lúc một người phải chết, thật sự có thể buông xuôi tất cả… Nàng nghĩ đến Hiên Viên Tuyệt, nghĩ đến con ngươi bao hàm thâm tình, trái tim lại run rẩy, nhưng cũng không làm nàng giãy dụa quá mức, nhớ tới những lời mình từng nói, nàng bỗng phát hiện, kỳ thật nàng cũng không yêu Hiên Viên Tuyệt đến vậy, có lẽ chỉ vì hắn là người duy nhất khiến nàng có cùng cảm giác, cho nên nàng đã ngộ nhận là yêu…

“Hiên Viên Tuyệt! Giờ ta buông tha chàng… Ta từng nói sẽ kéo chàng xuống địa ngục, nhưng ta đã quên nói cho chàng biết, sau khi ta chết sẽ không có hồn phách, ngay cả địa ngục, cũng không thể chứa chấp ta…”

Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng nhắm hai mắt lại, thân mình thẳng tắp rơi vào đáy cốc, một khắc trước khi mất đi ý thức, nàng bỗng cảm giác như mình được ôm lấy, độ ấm quen thuộc, Long Tiên Hương dễ ngửi…

“Không…” Sau khi Thiên Thanh Hoàng rơi xuống, có một người cũng đi theo nhảy xuống, thấy nàng lọt vào trong nước, hắn cũng không chút do dự đâm xuống. Đợi tới khi vớt được thiên hạ trong nước lên lại thấy nàng hô hấp rất mỏng, tùy thời đều có thể biến mất.

Hiên Viên Tuyệt ôm cơ thể Thiên Thanh Hoàng dần dần lạnh như băng đặt lên bụi cỏ, dùng nội lực hong khô quần áo cho nàng, lại lục tìm hai đan dược đút cho nàng, ngón trỏ run rẩy thăm dò hơi thở của nàng. Đối mặt với giờ khắc này, thì ra Hiên Viên Tuyệt hắn cũng sợ hãi phát run, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết hắn không sợ, đối mặt với Thái Hậu hắn không sợ, đối mặt với văn võ bá quan hắn cũng chưa từng sợ, nhưng bây giờ hắn mới chân thực cảm nhận được cảm giác này. Đầu ngón tay chạm được vào hơi thở ấm áp, lúc này hắn mới như từ địa ngục lên thiên đường, còn sống!

Hiên Viên Tuyệt kích động ôm Thiên Thanh Hoàng vào lòng, ôm thật chặt: “Hoàng Nhi! Hoàng Nhi của ta! …”

Hồi lâu sau, Hiên Viên Tuyệt mới buông Thiên Thanh Hoàng, vén tóc nàng lên nhìn, nhìn khuôn mặt vô kỳ bình thường nhưng lại khiến hắn yêu sâu đậm, chỉ có trời mới biết hắn nhớ nàng bao nhiêu, mọi chuyện vừa thu xếp xong đã lập tức đến đây, kết quả lại biết nàng đã đi lên xích sắt, vừa đuổi kịp thì lại thấy hình ảnh nàng ngã xuống cùng nụ cười giải thoát quyết tuyệt cùng câu nói tan nát cõi lòng kia!

“Hoàng Nhi! Ta không cho nàng chết! Hiên Viên Tuyệt không cho Thiên Thanh Hoàng chết! Nàng có nghe thấy không?” Hiên Viên Tuyệt nắm chặt tay, một câu kia của Thiên Thanh Hoàng như tảng đá chặn trong lòng làm hắn khó chịu muốn chết.

Nhìn dung nhan nàng an tĩnh ngủ, không để ý nàng có nghe được không, hắn cũng bá đạo tuyên bố: “Thiên Thanh Hoàng! Ta mặc kệ nàng có đồng ý hay không, Hiên Viên Tuyệt ta đời này kiếp này đều là phu của nàng, dù lên trời  xuống đất cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta… Nếu nàng dám biến mất, ta sẽ hủy diệt tất cả những gì nàng để ý, mang tất cả đi chôn cùng nàng!”

Tiếp đó, nụ hôn có chút run rẩy hạ xuống cánh môi lạnh như băng, hai tay xiết chặt để bản thân cảm giác nàng còn tồn tại. Suốt đêm lên đường, đã mấy ngày liền không ngủ, cho nên ở giờ khắc này rốt cục không chịu nổi, trước mắt tối sầm ngã xuống!

Không biết qua bao lâu, Thiên Thanh Hoàng mới run rẩy lông mi, ‘Còn sống’? Đây là ý thức duy nhất của nàng, nhưng, khi nàng cảm nhận được cái ôm ấm áp cùng Long Tiên Hương quen thuộc kia lại nhất thời không biết nói gì cho phải.

Hắn thật sự đã đến, không phải là ảo giác của nàng! Khi nàng rơi xuống đã muốn buông tha tất cả, nhưng nghĩ đến hắn, nàng lại thấy tim đập nhanh, thì ra nàng quyến luyến như vậy.

Mở mắt ra, ánh vào mi mắt là dung nhan nặng nề ngủ, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, nhưng lại không ảnh hưởng tới tuấn mỹ, hắn như đứa con cưng của trời, một nam tử như thần!

Vén sợi tóc trên mặt hắn ra sau tai, vừa nãy hình như nàng ngã vào trong nước, mà hắn cũng nhảy xuống theo, cho nên mới cứu được nàng.

“Hiên Viên Tuyệt! Vì sao chàng lại tới?” Tại sao luôn xuất hiện, để rồi luôn ảnh hưởng tới tâm tình của nàng, để rồi lại vì nàng mà liên tiếp gặp chuyện xấu…

Thiên Thanh Hoàng cử động cơ thể cứng ngắc ngồi dậy, dùng nội công điều tức xong mới truyền nội lực vào người Hiên Viên Tuyệt, cảm giác thân thể hắn suy yếu, nàng hơi có chút đau lòng. Đồ ngốc này không phải lại ngày đêm lên đường chứ? Bằng không sao có thể yếu như vậy, lại còn đến bây giờ vẫn chưa tỉnh!

Đưa nội lực vào xong, Thiên Thanh Hoàng nằm xuống bên cạnh hắn, mặt đối mặt nhìn Hiên Viên Tuyệt, trước kia ở hoàng cung, mỗi ngày hắn đều ôm nàng vào trong ngực, lúc ấy hắn luôn là người nhìn bộ dáng nàng khi ngủ, còn nàng thì chưa từng nhìn hắn, bởi vì nàng sống thoải mái như một con mèo được nuông chiều, người luôn đi ngủ trước là nàng. Được hắn ôm, cảm giác rất an toàn.

Hiên Viên Tuyệt rất tuấn mỹ, thiên hạ này không mấy người có thể so sánh với hắn, Hoa Úc đẹp là lạnh và yêu, mà hắn đẹp là như thần như tiên, nếu nói Hoa Úc đẹp mơ hồ nam nữ, như vậy Hiên Viên Tuyệt tuấn mỹ chính là nam thuần; cương nghị, bá đạo, thần thánh!

Có lẽ Hình Tử Tiêu và Tiêu Ngôn, còn có rất nhiều mỹ nam khác cũng không kém, nhưng tất cả lại không giống hắn, khí chất của hắn để khí thế đế vương, là loại khí thế liếc mắt cũng làm người ta rung động.

“Hô!” Thiên Thanh Hoàng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt, sờ sờ cái bụng xẹt lép, bắt đầu suy nghĩ tìm chút đồ ăn.

Nơi này chắc là Thiên nhai chi cốc, hai mặt là hai vách núi đen giáp nhau, ở giữ có một sơn cốc trống trải, nơi bọn họ vừa ngã xuống là một cái hồ không lớn nhưng rất sâu, xung quanh đều là thảo dược thiên kim khó mua, tuy không có gì nguy hiểm nhưng cũng không thể bất cẩn.

Thiên Thanh Hoàng đi tới bên cạnh hồ nước, lập tức cảm nhận được hàn ý tập nhân, nước hồ lạnh như băng, nhưng lại trong suốt thấy đáy, mấy con cá to mọng bơi qua bơi lại, Thiên Thanh Hoàng vui vẻ: “Bữa tối hôm nay, chính là ngươi!”

Tay cầm sợi tơ, dùng nội lực bắt nó thẳng ra, sợi tơ kia như  có sức sống bay về phía hồ nước, xuyên ngang qua đàn cá, đợi đến khi Thiên Thanh Hoàng kéo lên đã được ba con. Ba con cá không ngừng vùng vẫy, nhưng không thể tránh thoát.

Thiên Thanh Hoàng xách ba con cá về, thuận tay hái được vài cái lá to trơn bóng.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt tỉnh lại vừa vặn thấy Thiên Thanh Hoàng đang xách cá về, trái tim vốn kinh hoảng dần yên ổn, ánh mắt dừng lên người mấy con cá: “Hoàng Nhi chuẩn bị nướng cá sao?”

“Tỉnh rồi à!” Thiên Thanh Hoàng thấy hắn tỉnh lại cũng rất vui, dơ cao tay cầm cá lên nói: “Để ta cho chàng chút mới mẻ!”

Dưới ánh mắt chăm chú của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng lưu loát mổ bụng cá, rửa sạch, sau đó xuyên vào một nhánh cây, dùng huyền thiết chủy thủ cắt nhỏ. Huyền thiết rét lạnh, vừa chạm vào miếng thịt đã khiến chúng băng lạnh!

“Không ngờ Hoàng nhi có thể làm vậy a!” Hiên Viên Tuyệt nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng không chút ướt át bẩn thỉu, khẽ cười nói.

“Nếm thử đi!” Thiên Thanh Hoàng cũng không nói nhiều, trực tiếp đặt một miếng thịt lên miệng hắn.

Có thể ăn sao? Hiên Viên Tuyệt rất muốn hỏi, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng với Thiên Thanh Hoàng, hắn vẫn mở miệng ra, chỉ cần là Hoàng Nhi cho, cho dù là độc dược hắn cũng đồng ý ăn.

Nhưng trái ngược với suy nghĩ ban đầu, lúc ăn vào quả thật rất tốt, miếng thịt lạnh lẽo ngon miệng mang theo chút vị, không biết Thiên Thanh Hoàng cho gì vào bên trong mà có chút cay, có chút mặn, nhưng rất ngon!

“Ăn ngon không?” Thiên Thanh Hoàng hỏi, nhưng ngay sau đó lại có một miếng thịt được đặt đến bên miếng.

Hiên Viên Tuyệt cười hàm chứa, đầu ngón tay lướt qua lưỡi nàng, cảm nhận cơ thể nàng nhẹ run: “Ngon lắm!”

“…” Thiên Thanh Hoàng không nói gì, tuy không đủ gia vị nhưng vì nơi này không bị ô nhiễm, hương vị ngon tinh thuần, nhưng thật ra khó được mỹ vị.

Ăn xong, Thiên Thanh Hoàng cuối cùng cũng trở lại chính đề: “Sao chàng lại đến đây?” Nàng nhớ Tây Hạ cách nơi này rất xa, sao hắn lại đi nhanh như vậy.

Hiên Viên Tuyệt nghe vậy nhìn thật sâu nàng: “Nếu ta không đến, có phải nàng sẽ rời xa ta không?”

Thiên Thanh Hoàng nghẹn lời, trong giây phút sinh tử kia, rõ ràng nàng đã từng nghĩ vậy, nhưng giờ nàng bỗng thông suốt một số chuyện, chỉ có điều khi bị Hiên Viên Tuyệt hỏi thẳng, nàng lại không biết trả lời ra sao.

“Chúng ta nhanh đi tìm đường ra đi! Phù Linh trở về một mình nên ta lo!” Thiên Thanh Hoàng lảng sang chuyện khác, nhưng sự lo lắng kia là thật, Phù Linh tuy là thần nữ, nhưng đám người kia lại có ý mưu phản, rất nguy hiểm, không lo không được.

“Đi thôi!” Hiên Viên Tuyệt cũng không làm nàng khó xử, có một số việc không cần phải nói, để ở trong lòng tự biết là tốt rồi.

Thiên Thanh Hoàng tạm yên tâm, đợi Hiên Viên Tuyệt đứng dậy, hai người cùng chọn một phương hướng nâng bước, tuy sắc trời đã dần tối, nhưng bọn họ biết nơi này không thể ở lâu, thoát ra càng sớm càng tốt.

Trên đường đi có thấy hai cỗ thi thể, chắc đây là thi thể của đám người võ lâm phía trên, nhưng bọn họ không may mắn như hai người, cho nên chỉ có kết cục thịt nát xương tan.

Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nghĩ đến người làm nàng rơi khỏi cầu treo. Nếu để nàng biết là ai, nàng nhất định sẽ lột da, róc xương hắn! (Tuyệt ca, ca xác định đi:v)

Sắc trời ngày một tối, ngoại trừ hai bên là tuyệt địa thì không còn đường ra. Đi mãi, Thiên Thanh Hoàng cũng bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng vẫn duy trì cảm xúc bình tĩnh như trước, cố gắng không để ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.

“Hoàng Nhi! Đừng cử động!” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên kêu lên, nhưng Thiên Thanh Hoàng đã bước chân đi qua, sau đó phía dưới đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, Thiên Thanh Hoàng không phòng bị lập tức rơi xuống. Hiên Viên Tuyệt không hề nghĩ ngợi cũng nhảy theo ôm chặt Thiên Thanh Hoàng vào lòng.

“Ầm!” Hai người rốt cục cũng rơi xuống dưới, nhưng cũng cùng lúc đó là tiếng xương gãy của Hiên Viên Tuyệt.

“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng nhanh chóng dời khỏi Hiên Viên Tuyệt, lập tức thấy trán hắn đầy mồ hôi nhưng lại cố nhịn xuống: “Gãy xương sao?”

Hiên Viên Tuyệt gật đầu, sủng nịch cười với Thiên Thanh Hoàng: “Không sao!”

“Gãy xương mà còn nói không sao?!” Ánh mắt toan chát nhưng đành cố nhịn, nếu là nàng trong trường hợp này cũng phải kêu khẽ một tiếng, vậy mà hắn bây giờ, lại làm nàng còn đau hơn thế vạn lần.

Thiên Thanh Hoàng đưa tay cởi quần áo hắn, Hiên Viên Tuyệt biết thương thế nghiêm trọng nên không ngăn cản. Chỉ vài động tác đã cởi xong, Thiên Thanh Hoàng lần này không có tâm tình nhìn hắn, trực tiếp ngồi ra sau lưng, nhìn lên một mảnh sưng đỏ cùng hai khúc xương gồ lên.

Thiên Thanh Hoàng một tay chuyển vận nội lực, một tay nhanh chóng đặt xương lại vị trí cũ, đau đớn làm Hiên Viên Tuyệt khẽ run. Thiên Thanh Hoàng sờ sờ trên người, cuối cùng cũng tìm được một viên thuốc, dùng nội lực nghiền thành phấn bôi lên vết thương.

Cẩn thận mặc lại từng kiện quần áo, Thiên Thanh Hoàng sợ đụng tới vết thương làm hắn càng đau.

“Hoàng Nhi đừng lo, sẽ nhanh ổn thôi!” Hiên Viên Tuyệt muốn an ủi Thiên Thanh Hoàng, nhưng Thiên Thanh Hoàng sao có thể không biết hắn bị thương nghiêm trọng thế nào! Ngẩng đầu nhìn về phía trước, bọn họ rơi xuống cách đất khoảng một trăm mét. Lúc ấy nàng chỉ lo xem bốn phía mà không chú ý dưới chân, vậy mà không ngờ lại phạm sai lầm như vậy, còn liên lụy Hiên Viên Tuyệt bị thương. Đúng là càng nghĩ càng thấy rầu.

Thiên Thanh Hoàng lại tìm tìm, nàng rất ít mang này nọ trên người, trừ khi quan trọng, còn lại đều ở trong tay Hoan Lạc, mà những thứ nàng mang đương nhiên sẽ là đan dược cực phẩm. Vừa may tìm mãi cũng thấy một viên tử kim sáng bóng

“Tử Kim đan!” Hiên Viên Tuyệt thốt ra tên viên thuốc, sắc mặt như thường nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, Tử Kim đan này hắn cũng chỉ thấy trên sách, ngay cả giang hồ cũng vài chục năm chưa từng xuất hiện.

Công hiệu của Tử Kim đan càng ở trên Ngọc Bích hoàn, hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, nếu là bị thương, cho dù nội thương hay ngoại thương đều có thể lập tức hoàn hảo như ban đầu! Nhưng Hoàng Nhi đã có đan dược như vậy, vì sao còn muốn tìm Thánh Thủy?

Giống như nhìn ra nghi hoặc của hắn, Thiên Thanh Hoàng buồn bã cười: “Năm đó khi nữ nhân kia chết, ta đã cho bà ta ăn hai viên, nhưng cuối cùng đợi tới ba ngày cũng không sống lại… Vậy nên, đan dược này cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết.”

Hiên Viên Tuyệt đau xót, nhìn người thân cận nhất chết trước mặt mình mà hữu thần dược cũng không cứu được thì sẽ đau lòng thế nào? ”Đan dược này Hoàng Nhi cứ giữ đi! Tuy không lợi hại giống truyền thuyết nhưng cũng là đan dược cao nhất, chút vết thương nhỏ này thật lãng phí!”

Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhíu mày: “Ta không có Ngọc Bích hoàn, trên người cũng chỉ có viên đan dược này có thể chữa bệnh; huống hồ bị thương thì phải trị, cái gì là lãng phí hay không lãng phí?”

Hiên Viên Tuyệt vừa định há miệng nói chuyện, Thiên Thanh Hoàng đã không cho hắn cơ hội, lập tức nhét đan dược vào trong. Cổ họng Hiên Viên Tuyệt nghẹn lại, viên dược kia liền rơi xuống, không đợi hắn nói chuyện, đan dược lập tức có hiệu lực, hắn rõ ràng có thể cảm giác được tử khí quanh quẩn đan điền, nội lực mất đi ban đầu cũng dần khôi phục, trên lưng bắt đầu ngứa ngáy, không biết qua bao lâu cảm giác này mới dừng lại.

Thiên Thanh Hoàng búng quần áo hắn, quả nhiên miệng vết thương đã kết vảy, đưa tay cẩn thận bóc chúng xuống, lộ ra da thịt hoàn hảo như ban đầu, cẩn thận kiểm tra một chút, thấy thân thể hắn không còn đáng ngại mới yên tâm: “Được rồi! Mặc lại quần áo rồi chúng ta đi tiếp thôi!”

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt kéo Thiên Thanh Hoàng vào lòng, vùi mặt vào cổ nàng, hít thật sâu một hơi.

“Làm sao vậy?” Thiên Thanh Hoàng dán mặt lên bộ ngực xích lõa của hắn, cảm giác chấn động cường đại và hữu lực, tuy không phải lần đầu tiên dán vào da thịt hắn như vậy, nhưng nàng vẫn có cảm giác tim đập nhanh.

“Không sao rồi!” Hiên Viên Tuyệt buông Thiên Thanh Hoàng ra, nhu tình hôn lên mặt nàng: “Chỉ là đột nhiên muốn ôm Hoàng Nhi một cái, chúng ta nhanh nghĩ biện pháp ra ngoài đi!”

“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng cố dấu đi một tia mất tự nhiên, đứng dậy từ trong lòng Hiên Viên Tuyệt, đánh giá một chút huyệt động này, lúc này mới biết huyệt động không phải lớn bình thường, động rộng 100 thước, nơi nơi đều là cột đá cao hơn 10 thước, tứ phía đều là huyệt động, bốn phương thông suốt, không biết dẫn đến đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK