• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, một thân ảnh màu trắng liền đi vào đại điện, đó là một thiếu niên anh tuấn, nhưng khuôn mặt có vài phần tương tự Lãnh Nguyệt, điều duy nhất không giống là Lãnh Nguyệt lạnh mạc, còn hắn lại có hơn một phần ôn nhã. Giờ phút này khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, bên môi có vết máu, một tay ôm ngực, một tay nắm sáo ngọc đã vỡ.

Đi vào đại điện quỳ xuống đối Hiên Viên Tuyệt, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ: “Hoàng Thượng thứ tội!”

Lãnh Nguyệt bên cạnh nhìn trong mắt Hiên Viên Tuyệt lên huyết quang, liền bất chấp bị phạt đi đến bên cạnh Lãnh Diễm quỳ xuống: “Hoàng Thượng thứ tội, nhị ca không phải cố ý, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng!”

“Đứng lên đi!” Thanh âm lạnh lùng vang lên, hai huynh đệ thiếu chút nữa nghĩ mình nghe nhầm, thanh âm kia là của Hoàng thượng sao?

Ánh mắt Hiên Viên Tuyệt vẫn lạnh lùng nhưng không có sát ý, bởi vì Thiên Thanh Hoàng vừa cầm tay hắn ngăn cản!

“Lãnh gia Nhị công tử!” Thiên Thanh Hoàng nhìn hai huynh đệ quỳ trên đất, bởi vì vẻ mặt ban nãy của hắn, cũng bởi vì Lãnh Nguyệt cầu tình nên nàng đã tiêu tan tức giận, ngược lại còn có chút thưởng thức: “Sư phụ ngươi là ai?”

Lãnh Diễm nhìn sắc mặt Hiên Viên Tuyệt, thấy hắn bình thản mới nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng: “Hồi nương nương, sư phụ của thuộc hạ là Hình Tử Tiêu!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng có chút ngoài ý muốn: “Không ngờ hắn lạnh như thanh nhân vậy mà cũng thu nhận đồ đệ!” Người kia quả thực chính là một thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, không thèm để ý bất kỳ cái gì.

“Nương nương biết sư phụ của thuộc hạ?” Lãnh Diễm cũng có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn nữ tử kỳ lạ này.

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Biết. Đương nhiên biết, về phần thân phận của ta, ngươi tự đến hỏi sư phụ ngươi sẽ rõ! Âm địch của ngươi cư nhiên có thể đánh lại với tiếng đàn của ta, xem ra hẳn là được hắn chân truyền. Chỉ là không ngờ hắn sẽ dụng tâm dạy một đệ tử!”

“Thuộc hạ hổ thẹn!” Vừa nãy hắn đối với nữ tử có thể phá tiếng sáo của hắn đã có kính ý, giờ phút này lại biết nàng có quan hệ rất tốt sư phụ, trong lòng lại thêm một tia tôn kính. Tính tình của sư phụ hắn rất rõ, cho nên người trước mắt nói về sư phụ quen thuộc như vậy, chắc hẳn cũng không phải người bình thường.

“Đông Chính Tông Hình Tử Tiêu?” Thanh âm Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng vang lên.

“Trong thiên hạ ngoại trừ hắn ra, còn ai có năng lực giáo dưỡng một đệ tử xuất sắc như vậy?” Ngữ khí tùy ý làm Hiên Viên Tuyệt có một tia hờn giận, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ có An công công đứng một bên là biết rõ, vừa nãy bởi vì hắn đứng sau Hiên Viên Tuyệt cho nên mới tránh khỏi một hồi thống khổ, đồng thời với khiếp sợ, hắn lại càng không dám bất kính với Thiên Thanh Hoàng!

Bàn tay trắng nõn của Thiên Thanh Hoàng phất qua cây đàn thiếu hai cầm huyền, khúc cầm vốn không đàn được nữa giờ khắc này lại vang lên. Trong ánh mất kinh ngạc của mấy người, ngón tay Thiên Thanh Hoàng trượt qua hai căn cầm huyền, thanh âm ôn nhu như nước giống như muốn rội rửa tâm linh.

Nơi này không có ai hiểu rõ hơn Lãnh Diễm về khúc cầm Thiên Thanh Hoàng đang đàn, tâm tình không thể chỉ dùng hai từ khiếp sợ hình dung!

Một khúc kết thúc, người dưới đất dần dần tỉnh lại, tất cả đều nghi hoặc vì sao mình lại bị ngất. Rất hiển nhiên đoạn ký ức vừa rồi đã bị xóa sạch!

Ở thời điểm mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần, Thiên Thanh Hoàng đứng dậy rời đi, Hiên Viên Tuyệt cũng không chút do dự đi theo, bỏ lại một đám người vẻ mặt khó hiểu.

Người vừa mới thanh tỉnh nhìn một màn này đều hiện lên oán độc, trong lòng càng thêm hận Thiên Thanh Hoàng!

“Hoàng Thượng!” Hiên Viên Tuyệt vừa mới xoay người, Hoan Lạc đã gọi hắn lại.

Hiên Viên Tuyệt hơi dừng bước nhìn Hoan Lạc: “Có chuyện gì.” Nếu nàng chỉ là một cung nữ hắn tuyệt đối sẽ không để ý, nhưng nàng lại là tỳ nữ bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, là người Thiên Thanh Hoàng rất để ý.

Hoan Lạc nhìn Hiên Viên Tuyệt hỏi: “Hoàng Thượng thật sự yêu tiểu thư nhà ta?”

Hiên Viên Tuyệt sắc mặt lạnh băng: “Vì sao trẫm phải trả lời ngươi?”

Hoan Lạc cười khẽ: “Trả lời xong mới được theo đuổi tiểu thư!”

Hiên Viên Tuyệt biết rõ vì sao nàng lại tự tin như vậy, cho nên cũng không che giấu tâm tình của mình: “Có phải yêu hay không trẫm không biết, nhưng trẫm có thể vì nàng làm một chuyện, đó là bao dung nàng hết thảy!”

Nghe được đáp án này, Hoan Lạc xoay người hành vễ với Hiên Viên Tuyệt: “Hoan Lạc tham kiến cô gia!”

Cô gia? Nghe được xưng hô này, Hiên Viên Tuyệt có chút ngoài ý muốn phát hiện thân phận Hoàng đế của mình bị ghét bỏ như vậy, bất quá lại không tức giận, ngược lại còn thấy danh xưng ‘cô gia’ rất êm tai!

“Cô gia nếu muốn biết chuyện gì về tiểu thư thì đều có thể hỏi Hoan Lạc!” Hoan Lạc khẽ cười, chỉ chỉ phương hướng Thiên Thanh Hoàng rời đi: “Cô gia còn không đuổi theo tiểu thư?”

Có lẽ do một tiếng cô gia kia của Hoan Lạc làm tâm tình hắn không tệ, cho nên cũng không so đo nàng thất lễ, xoay người nhanh chóng đuổi theo Thiên Thanh Hoàng.

“Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng vừa vào phòng đã gọi, nhưng không nhìn thấy Hoan Lạc tiến đến, ngược lại bỗng một cung nữ thanh tú: “Nương nương! Có chuyện gì ạ?”

“Hoan Lạc đâu?” Tiểu cô nương Hoan Hỷ kia nàng không thể trông cậy, nhưng vì sao ngay cả Hoan Lạc cũng không thấy?

“Hồi nương nương, ban nãy không thấy Hoan Lạc cô cô trở về.” Cung nữ kia nói.

“Cô cô?” Thiên Thanh Hoàng hỏi xong mới nhớ tới đây là danh xưng của đại cung nữ trong hoàng cung, tuy rằng như thế, nhưng Hoan Lạc mới mười bốn tuổi, bị người khác gọi là cô cô vẫn thấy là lạ.

“Ngươi đi xuống đi.” Hiên Viên Tuyệt bỗng lạnh lùng lên tiếng, cho lui cung nữ kia.

Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt cất bước tiến vào thì hơi sửng sốt: “Ngươi tới làm gì, tiệc tối hẳn còn chưa chấm dứt đi?”

“Nhân vật chính đã đi rồi, tiệc tối còn ý nghĩ sao?” Hiên Viên Tuyệt thong dong ngồi xuống cái ghế đối diện Thiên Thanh Hoàng, rót một ly trà đưa tới trước mặt nàng: “Đêm nay ngươi uống rất nhiều rượu, uống chút trà giải mùi đi.”

Nhìn chén trà trước mặt, tâm tình Thiên Thanh Hoàng không tệ trêu chọc: “Hoàng đế đại nhân tự mình rót trà cho ta, thật vinh hạnh a!”

Hiên Viên Tuyệt hơi nhướn môi: “Trẫm có thể cho ngươi vinh hạnh đó cả đời!”

Thiên Thanh Hoàng mím môi, nhưng lại không phản bác.

“Hình Tử Tiêu có quan hệ gì với ngươi?” Hiên Viên Tuyệt rốt cục vẫn muốn hỏi, suy đoán rồi hiểu lầm không bằng trực tiếp nói ra.

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cũng không giấu diếm: “Nếu nói là quan hệ, cứ xem là sư huynh muội đi!”

Chát ý trong lòng Hiên Viên Tuyệt nhất thời tiêu tán, cũng không lại hỏi nhiều, hai người nhất thời không còn lời nói.

Đột nhiên, Hiên Viên Tuyệt từ vị trí đứng lên, trực tiếp đi đến phía sau Thiên Thanh Hoàng ôm lấy thắt lưng nàng, cảm giác được Thiên Thanh Hoàng cứng đờ, nhưng rất nhanh lại dịu đi…

“Ngươi làm gì vậy?” Tuy rằng đã tiếp nhận hắn, nhưng nàng vẫn có chút ngượng ngùng. Tại sao hắn lại đột nhiên ôm nàng?

Hiên Viên Tuyệt tựa đầu bên tai Thiên Thanh Hoàng, cảm thụ xúc cảm tinh tế: “Không có gì, chỉ muốn ôm ngươi một lát.”

Rõ ràng là một cái ôm thuần túy, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại cảm giác hơi bối rối, sợi tóc Hiên Viên Tuyệt rơi xuống gáy làm cho nàng có chút ngứa ngáy chuyển động muốn phất sợi tóc kia đi, lại vừa vặn nhìn vào cặp con ngươi sâu thẳm của Hiên Viên Tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK