“Tuyệt! Để ta tự đi được không?” Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ nói, hắn cứ cố chấp ôm nàng như vậy thật không biết nói gì, tuy thương thế đã tốt hơn nhưng đi đường xa cũng sẽ mệt.
“Để rồi nàng lại đẩy ta ra đi mạo hiểm một mình sao!” Hiên Viên Tuyệt nói, ngữ khí không vui, cứ nghĩ đến việc ban nãy là tâm hắn lại đau, còn hơn cả bị lăng trì.
Thiên Thanh Hoàng trong lòng bất đắc dĩ: thật cố chấp!
Vừa mới đi đến cửa động, chợt nghe có người đọc cái gì đó, nếu đoán không sai thì đây hẳn là kinh văn hiến tế của Nam Hoang.
“Xem ra hiện tại không thể ra ngoài!” Từ thần nữ chi mộ đi ra mà bị bắt gặp thì không cần nghi ngờ cũng sẽ trực tiếp thành kẻ địch cho bọn họ đuổi giết.
“Bên này!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng chợt lóe, hai người xuất hiện sau một tấm đá lớn bên ngoài chi mộ thần nữ, bởi vì những người đó đều nhắm mắt đọc kinh văn nên hành động nhanh chóng này không gây chú ý.
Vị trí này rất tốt, có thể nhìn rõ những người kia đang làm gì, nơi này ở phía trên có một lão nhân đang đọc kinh văn, ở dưới là đám người tiều tụy đông nghịt quỳ nghe.
Thiên Thanh Hoàng tinh tế nhìn một chút, phía trước có năm người quần áo hoa lệ hơn phía sau, những người phía sau còn quỳ cách họ hai thước, quần áo của năm người khác nhau, ngũ sắc. Phù Linh từng nói đám người tập kích Hiến tế tộc là của năm bộ lạc khác nhau. Chẳng lẽ năm người này là thủ lĩnh?
Đúng lúc này, một lão già ăn mặc sa hoa hơn hẳn đi lên, quỳ lạy trước mộ thần nữ xong bắt đầu xướng khiêu, trong miệng trúc trắc vang lên kinh văn khó hiểu. Xướng xongười một lần liền lấy từ cái chậu bên cạnh ra chút nước vẩy lên không trung viết một chữ.
Thiên Thanh Hoàng dừng ánh mắt lên bức tượng bên cạnh, đó là đồ án nàng vô cùng quen thuộc, bên phải có một mãng xà trường giác màu vàng, đối diện với nó là vô số con rắn phủ phục, tuy không đủ mọi màu sắc, nhưng so với cảnh tượng bọn họ vừa nhìn ban nãy thì hoàn toàn giống nhau.
Hiên Viên Tuyệt cũng thấy, vì thế giải thích: “Tín ngưỡng của Nam hoang tộc là Thần, bọn họ cho rằng Long xà là sứ giả của Thần, nơi có long xà đều có vạn xà triều bái, bọn họ đem màn này điêu khắc lên dụng cụ hiến tế tỏ ý tôn kính sùng bái long xà!”
“Không chỉ như thế, Xà thần cũng là tín ngưỡng của rất nhiều bộ tộc ở Nam hoang, quần áo hay đồ dùng của bọn họ thường có sự tồn tại của xà. Nhưng long xà chỉ xuất hiện ở Hiến tế tộc, thể hiện long xà là sự tồn tại cao quý trong xà tộc!”
Thiên Thanh Hoàng gật đầu xem như hiểu, nhưng: “Bọn họ hẳn chưa gặp qua long xà thật sự đi?”
Hiên Viên Tuyệt sao không biết nàng nghĩ gì, yêu thương cười: “Nàng muốn long xà xuất hiện?”
Thiên Thanh Hoàng cười mang theo tà khí giảo hoạt, đôi mắt nhìn Hiên Viên Tuyệt chợt lóe: “Để bọn họ nhìn kỹ vị Thần mình tôn sùng không tốt sao?”
“Ta nhớ chuyện xưa có kể, ở thời cổ hậu có một người vô cùng thích rồng, hắn đem tất cả mọi thứ trong nhà khắc hình rồng để tỏ ý yêu thích. Sau cùng chuyện này bị Thiên thượng Long biết, vô cùng vui vẻ, liền muốn gặp người thích rồng này, vì thế hắn lập tức hạ phàm xuất hiện trước mặt người kia, kết quả là hắn lại bị rồng hù chết!”
Hiên Viên Tuyệt tự nhiên biết nàng nói có lý: “Con người sở dĩ tin mấy thứ này là vì cần tín ngưỡng, khi bọn họ có chỗ để dựa vào thì mới cảm thấy an tâm, không ai quan tâm những thứ đó có tồn tại thật hay không, chỉ biết mình tin là được, mà những thứ gọi là hiến tế và giáo hộ hay phật giáo liền tồn tại như vậy!”
“Vậy, tín ngưỡng của Tuyệt là gì?” Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn hắn, hỏi.
Hiên Viên Tuyệt nghe vậy, ánh mắt thâm trầm: “Ta không cần tín ngưỡng!”
Thiên Thanh Hoàng đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, Hiên Viên Tuyệt là như vậy, duy ngã độc tôn, bá đạo vô cùng.
“Bọn họ làm gì vậy?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên chú ý tới bọn họ ngẩng đầu lên, nhưng không phải tấm bia đá, mà là tấm bia phía trên, chẳng lẽ bên trên còn cái gì đó?
Hiên Viên Tuyệt cũng phát hiện, ôm Thiên Thanh Hoàng chợt lóe, xuất hiện phía trên một cây đại thụ, lá cây rậm rạp vừa văn che khuất hai người.
Thiên Thanh Hoàng vén lá cây nhìn, lúc này mới thấy rõ toàn cảnh chi mộ thần nữ, không ngờ chi mộ lại ở chân núi, mà ở sườn núi có một dàn tế lớn, ở giữ có một bích hoạ, chính là Thần cùng Long xà, mà phía dưới dàn tế lại có một tế đàn quái dị.
Đúng lúc này, bích hoạ từ giữa gian mở ra, một người bị trói tên giá gỗ chữ thập bị đẩy lên, Thiên Thanh Hoàng nhìn kỹ mới cả kinh, kia không phải là Phù Linh sao?
Phù Linh bị trói phía trên, tuy đầu bị cố định, nhưng có vẻ rất yếu, khuôn mặt tươi cười tái nhợt, hai tay bị mở ra cột lấy, ở hai bên cổ tay nàng có hai đinh bạc cố định, máu tươi đã bắt đầu khô, hiển nhiên đã để rất lâu..
Phù Linh! Thiên Thanh Hoàng cắn răng không cho phép mình thốt ra lời, cái người không hề tức giận kia thật sự là Phù Linh sao? Cái người hai ngày trước còn nhẹ nhàng gọi nàng là tỷ tỷ, sợ bị nàng vứ bỏ kia sao? Tại sao hiện tại lại biến thành bộ dạng này? Có phải nếu nàng không đá nàng ra xa, nàng sẽ không biến thành như vậy?
Nhìn đám người phía dưới, chúng nhìn Phù Linh không có một tia kính sợ đau lòng, mà chính là khát vọng vui sướng khi người gặp họa! Đám người này đúng là súc sinh, Phù Linh vẫn còn là một đứa trẻ, tại sao có thể đối xử với nàng như vậy!
Năm người mặc áo trắng, quần áo dùng hắc tuyến thêu Long xà đi ra phía sau thạch bích, trên đầu bọn họ đội phát cô hình rắn, trong tay cầm pháp trượng hình rắn. Có lẽ đây là trưởng lão của Xà tộc!
Năm người vây quanh tế đàn kỳ lạ lại xướng khiêu một trận, sau đó chỉ lên tế đàn, lập tức tế đàn dấy lên liệt hỏa hừng hực. Tiếp đó, năm người xếp thành hàng, trong tay động thần lực như Phù Linh từng làm, ngũ thúc linh quang đánh vào người Phù Linh, Phù Linh liền rơi từ trên giá chữ thật xuống, nhắm thẳng vào biển lửa.
“Không!” Thiên Thanh Hoàng hét lên một tiếng bay về phía đài cao, xuyên qua hỏa diễm hừng hực đoạt lấy Phù Linh, cảm nhận sinh mệnh nàng mỏng manh, trong lòng lại tự trách.
“Ngươi là ai? Tại sao dám cả gan quấy nhiễu tế lễ Thần?” Một trưởng lão hét lớn, chỉ pháp trượng trong tay về phía Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt bóng trắng hiện lên, phất một ống tay đánh văng họ ra xa.
“To gan! Các ngươi dám xúc phạm thần sao?” Người cầm đầu quát.
“Nhị trưởng lão, bọn họ mặc quần áo hiến tế!” Một người bên cạnh chỉ vào quần áo hai người mặc nói.
“Các ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Nhị trưởng lão trầm ngâm nhìn hai người, không ngờ có người dám ngăn đại lễ tế trời.
Hiên Viên Tuyệt đứng phía trước tế đàn, phía sau là hỏa diễm hừng hực, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Nói! Các ngươi đang làm gì?”
Thanh âm như kim châm xuyên qua màng tai đám người, đau đớn muốn kêu to, đồng thời cũng biết người trước mắt này không thể chống lại: “Đây là nghi thức tế thần.”
“Hừ!” Không nặng không nhẹ hừ thanh lại khiến đám người như rơi vào hầm băng, Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nhìn.
“Vị công tử này, chúng ta…”
“Ân…” Người kia vừa muốn nói tiếp thì Phù Linh nằm trong lòng Thiên Thanh Hoàng bỗng chậm rãi chuyển tỉnh, tuy tay nàng còn vết máu, nhưng cơ thể đã hồi phục.
“Tỷ… Tỷ tỷ… Người là tỷ tỷ sao?” Phù Linh thấy Thiên Thanh Hoàng, nhất thời kinh hỉ đứng lên, hai mắt đẫm lệ mông lung, lập tức nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng: “Ô ô! Tỷ tỷ! Người làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ người không cần ta nữa! Ô ô…”
Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ sau lưng nàng: “Được rồi! Mọi truyện đã ổn rồi, chúng ta đi ra trước đã!”
Hiên Viên Tuyệt xoay người nhìn hai người, Thiên Thanh Hoàng cầm tay hắn, một tay nắm Phù Linh, thân ảnh ba người biến mất tại chỗ làm đám người hiến tế kinh hãi. Điều quan trọng là giờ thần nữ bị cướp đi, vốn hòa bình cũng không duy trì được nữa, vừa nãy còn hoà hợp êm thấm giờ bắt đầu rút đao đánh nhau, toàn bộ loạn thành một đám.
“Ô ô! Tỷ tỷ…” Trong chi mộ thần nữ, Phù Linh ghé vào người Thiên Thanh Hoàng khóc như núi đổ, người bên ngoài không thể nghĩ ra bọn họ đi vào nơi này.
“Được rồi! Đừng khóc, ta không phải vẫn sống tốt sao?” Thiên Thanh Hoàng rất ghét nước mắt, nhưng bộ dáng Phù Linh lúc này lại không khiến nàng chán ghét chút nào, dù sao cũng là một đứa nhỏ, chuyện tình như vậy khẳng định dọa nàng.
“Ngô…” Phù Linh nức nở, thật sự ngừng khóc, đôi mắt đỏ ửng như tiểu lộc, đáng thương hề hề: “Tỷ tỷ, về sau đừng vứt bỏ Phù Linh nữa được không? Phù Linh nguyện ý cùng tỷ ngã xuống, chứ không phải đi lên một mình!”
“Hảo!” Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, đây là hứa hẹn, cũng là tán thành.
“Tỷ tỷ!” Phù Linh gắt gao ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, lúc tỷ tỷ ngã xuống, nàng thật sự rất sợ, tỷ tỷ là người rất quan trọng trong lòng nàng, là người đầu tiên thật lòng đối xử với nàng, là người đầu tiên cầm tay muốn bảo vệ nàng, cho nên nàng rất sợ mất đi tỷ tỷ!
“Được rồi! Vừa nãy tại sao bọn họ làm vậy?” Thiên Thanh Hoàng nhìn vết thương trên người Phù Linh, tâm rất đau.
“Tỷ tỷ đừng lo, giờ Phù Linh không sao!” Phù Linh trước an ủi Thiên Thanh Hoàng rồi mới nói: “Nghi thức này là đốt tế, là nghi thức hơn một ngàn niên không dùng, nó vốn chỉ dùng để trừng phạt thần nữ tiết độc, trưởng lão chấp pháp sẽ dẫn lửa thiêu sống, khi thần nữ hóa thành tro tàn sẽ lưu lại lực lượng thần ban, sau đó dựa theo quy củ vốn có, thần lực ấy sẽ truyền cho thần nữ tiếp theo.”
“Ta từng nói với tỷ tỷ có mấy tộc tấn công hiến tế tộc, bọn họ chính là những kẻ quỳ hôm nay, bọn họ khát vọng lực lượng của thần, nhưng lực lượng của thần chỉ ban cho thần nữ, nếu ta không có, bọn họ sẽ không chiếm được thần lực, ngày đó bọn họ đến nhai thượng bắt ta rồi muốn thiêu sống ta, cuối cùng là nghĩ cách chia thần lực!”
“Một đám hỗn đản!” Sát ý hiện lên mắt Thiên Thanh Hoàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám người này.
“Tỷ tỷ có phải tìm được Thánh Thủy rồi không?” Phù Linh biết Thiên Thanh Hoàng rất giận nên không nói nữa, cố ý dời đi lực chú ý của nàng, về phần Thánh Thủy, có lẽ nước Thiên Thanh Hoàng vừa đút cho nàng, làm cơ thể nàng tốt lên cũng chỉ có Thánh Thủy!
Thiên Thanh Hoàng sao không biết tâm tư của nàng: “Ngươi không phải đã biết sao?”
“Đúng rồi! Người từ vách núi đen tới có những ai?” Cầu treo kia tuy hiểm yếu, nhưng chỉ cần có võ công cao cường thì muốn tới cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Đi qua được cầu treo đại khái có hơn ba mươi người, Thu Nhược Yên cũng trong số đó, ngoài ra còn có vài người Minh tông, còn lại ta không biết!”
“Bọn họ quả nhiên sẽ tới!”
“Hoàng Nhi! Nàng chuẩn bị làm thế nào?” Hiên Viên Tuyệt rốt cục lên tiếng nhắc nhở Thiên Thanh Hoàng sự tồn tại của hắn, ánh mắt dừng trên người Thiên Thanh Hoàng mang theo chút hờn giận, Hoàng Nhi cư nhiên vì tiểu nha đầu này mà bỏ qua hắn, vì thế ánh mắt nhìn Phù Linh cũng không quá thân mật.
“Tỷ tỷ!” Phù Linh có chút sợ hãi co rụt vào lòng Thiên Thanh Hoàng, nàng cảm giác tỷ phu đột nhiên trở nên thật đáng sợ.
“Bây giờ chưa phải lúc đi ra ngoài!” Thiên Thanh Hoàng nói: “Chúng ta thăm dò chi tiết những người này đã rồi quyết định!”
“Tỷ tỷ! Ta mang người cùng … tỷ phu đi một chỗ được không?” Phù Linh không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên trước mắt sáng ngời, còn cố ý bỏ thêm hai chữ tỷ phu, nói xong còn rõ ràng cảm giác được lãnh ý ít dần.
Thiên Thanh Hoàng không biết nàng muốn dẫn nàng đi nơi nào, nhưng vẫn gật đầu: “Đi thôi!”
“Bên này!” Tay Phù Linh vung lên không trung, mặt tường vốn rắn chắc đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, Thiên Thanh Hoàng lấy làm hiếu kỳ, bọn họ ở trong này lâu vậy mà không phát hiện a!
Đẩy ra cửa đá đi vào, cảnh tượng bên trong cùng bên ngoài hoàn toàn bất đồng, bên ngoài là mộ thất bình thường, mà bên trong lại hoa lệ rất nhiều, hiển nhiên đây là chủ mộ trung tâm!
Đi vào một thông đạo rất dài, hai bên đốt một loại đèn không biết chiếu sáng thông đạo, mà hai bên lại có bích họa đủ màu sắc. Nhân vật chính trên đó khiến Thiên Thanh Hoàng không biết nói gì cho phải; nếu không phải nàng nàng đã biết chút chuyện thì nhìn người có đuôi rắn kia khẳng định sẽ nghĩ đến Nữ Oa. Nhưng nhìn kỹ cũng thấy khác nhau, trên đầu người trong hình có hai cái sừng, Nữ Oa không có, hiển nhiên chỉ có thể là sứ giả của Thần, hóa thân Long xà bọn họ sùng bái!
Đại khái nội dung trên tranh là Nam hoang bị quái vật tập kích, sau đó Thần xuất hiện giải cứu, Thần có một luồng ánh sáng màu vàng vây quanh, duy nhất có thể thấy rõ là bên người Thần có long xà, sau đó đó là mọi người chúc mừng, quỳ lạy với thần. Sau Thần lại nhìn trúng trong đó một cô gái xinh đẹp, dưới ánh mắt mọi người nhìn chăm chú hạ ban cho nàng lực lượng của thần, cuối cùng là điện hiến tế điện xuất hiện.
“Nơi này kể về sự tồn tại của thần nữ cùng hiến tế tộc, bất quá đã là truyện của ngàn năm trước!” Phù Linh giải thích.
“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng không nói, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn một đường.
Cuối thông đạo lại có cửa đá ước chừng cao hai trượng, nhưng Phù Linh chỉ vung tay lên cửa đá kia liền mở ra. Sau khi Thiên Thanh Hoàng bước vào thì hơi có chút kinh ngạc, bởi vì trong này tất cả đều là quan tài, chuẩn xác mà nói, là quan tài dùng đá điêu khắc ra, ước chừng cũng phải trăm cái.
“Trong đó đều có người sao?”
“Ân!” Phù Linh gật đầu: “Lịch đại thần nữ sống lâu đều rất đoản, thay đổi cũng vô cùng nhanh, nơi này là một đại điện, bên trong cũng có vài đại điện như vậy, tất cả cũng đặt quan tài.”
Thiên Thanh Hoàng nhìn kỹ những thứ điêu khắc trên quan tài đá, tất cả đều là về thần nữ khi còn sống, nhưng bộ dạng rất giống nhau, không cầu phúc thì là tế trời.
Đi qua đại điện, lại đi tới một cái cửa đá, thoạt nhìn thì đây hẳn là trung tâm, đại điện rất lớn, xung quanh tổng cộng có tám mặt tường, mỗi mặt đều có một cửa thông đạo, bọn họ đi ra từ một trong số đó.
“Tỷ tỷ! Nơi này!” Phù Linh đứng ở trung tâm, trước mặt nàng là một cột đá sừng sững, bên trên có một quyển sách rất dày.
“Đây là Thánh kinh, chỉ có thần nữ mới được lật xem, nhưng trưởng lão cũng vụng trộm lật xem nên mới biết có Thánh Thủy, tất cả nghi thức của hiến tế tộc đều ghi trong đó, ngay cả phương pháp đối phó với thần nữ cũng lấy từ đây.”
“Không phải chỉ đến xem quyển sách này chứ?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, không hứng thú với Thánh kinh.
“Không phải, bên trên toàn là kinh văn, cho dù tỷ tỷ xem cũng không chắc sẽ hiểu!” Phù Linh cười cười, sau đó vung tay mở ra một trong tám đạo môn: “Tỷ tỷ đến xem sẽ biết!”
Bọn họ nhanh chóng đi vào sơn động kia, bên trong có một thác nước, nhưng kỳ lạ là lại có một cầu vồng thất sắc, bên kia cầu vồng vừa đúng có cửa ra.
“Đây là thất sắc cầu vồng ngươi nói?” Thiên Thanh Hoàng vô cùng ngạc nhiên, không thể không cảm thán thế giới to lớn vô kì bất hữu, ngay cả cầu vồng quang tụ cũng có thể dùng để đi. Ánh mắt Hiên Viên Tuyệt nhìn cầu vồng hơi lóe, không biết suy nghĩ cái gì.
“Đúng vậy! Tỷ tỷ có muốn rời đi bây giờ không?” Phù Linh nhìn Thiên Thanh Hoàng.
“Không cần!” Thiên Thanh Hoàng trực tiếp từ chối: “Ngươi không cần hỏi vì sao, ta có ý nghĩ của ta, ta sẽ đi, nhưng không phải hiện tại!”
“Đã biết!” Phù Linh cao hứng nở nụ cười: “Vậy tỷ tỷ, tỷ phu, chúng ta trước đi lên được không? Ta sẽ đem lộ tuyến nói cho các ngươi, chờ các ngươi rời đi có thể trực tiếp ly khai!”
“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, Phù Linh mang theo hai người đi tới một nơi khác, lần này đi ra là một chỗ trống không, thực không khéo là đúng tế đàn ban nãy, nhưng hiện tại tế đàn đã không một bóng người, đám người phía dưới cũng tán đi, chỉ để lại rất nhiều vết máu cùng vết tha đi. Nơi này hiển nhiên mới trải qua đại chiến, chết rất nhiều người.
“Hừ! Mấy bộ lạc này vì đối phó với Hiến tế tộc mà tập kết, người người đều muốn độc chiếm, lại không có cách nào thâu tóm tứ tộc, mặt ngoài nhìn hòa bình nhưng kỳ thật đã sớm giương cung bạt kiếm, vừa nãy tỷ tỷ mang ta đi, bọn họ liền tưởng đối phương phái người làm, cho nên không duy trì được quan hệ nữa, rốt cục cũng động thủ, cho dù không cần chúng ta ra tay, bọn họ cũng sẽ bị thương thực thảm!” Phù Linh lạnh lùng nói, biểu tình cùng Thiên Thanh Hoàng phía sau không sai biệt.
“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt liếc nhau, dọc theo đường đi đều có thể thấy máu tươi, nhưng thi thể giống như đã được xử lý.
Đi ra không xa, liền thấy hai cung điện nguy nga thần thánh, một nơi là Điện hiến tế, một nơi là Thần đàn, rất nhanh có người phát hiện ra bọn họ: “Người tới a! Thần nữ đến đây!”
“Mau bắt lấy bọn họ! Đừng để bọn họ chạy!”
“Người đâu, bắt lấy bọn họ!” Một đám người huy đại đao vọt ra, Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng liếc mắt một cái, chỉ tùy ý vung tay lên, trận gió mạnh mẽ nháy mắt cắt vỡ yết hầu, đám người trực tiếp ngã xuống đất mà chết.
“Đi thôi!” Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng không trát một chút, nàng và Hiên Viên Tuyệt vốn là cùng loại người, giết người không số lượng.
“Báo! Long xà xuất hiện! Long xà xuất hiện!” Một người vọt lại gần, nhưng lại thấy chính là thi thể đầy đất, đương nhiên cũng thấy được ba người Hiên Viên Tuyệt, bất quá Hiên Viên Tuyệt không cho hắn cơ hội nói chuyện tiếp, một cước đá cục đá dưới chân kết thúc sinh mệnh hắn.
“Hắn nói có Long xà!” Thiên Thanh Hoàng trầm ngâm nói, không phải tên nhóc kia chạy đến chứ?
“Thật sự có Long xà?” Phù Linh hỏi.
“Ngươi xem nơi đó!” Hiên Viên Tuyệt chỉ vào chỗ mây đen tụ lại trên đỉnh, ở giữa còn có Lôi Điện lóe ra.
“Không phải hóa rồng chứ?” Thiên Thanh Hoàng kinh ngạc, không khéo như vậy đi!
“Đi xem!” Rắn hóa rồng, ngàn năm khó gặp, không xem chẳng phải rất đáng tiếc?
Khi Thiên Thanh Hoàng bọn họ đi tới, nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, trong đó có cả người của năm bộ lạc cùng người hiến tế tộc, ngay cả Minh tông và Chuyên môn phái, Thu Nhược Yên một thân áo trắng cũng đứng phía trước, mặt mang lụa mỏng, thâm tình lãnh ngạo.
Mọi người làm thành một vòng tròn đường kính ước chừng hai trăm thước, mà ở trung gian đúng là bán long xà kia, giờ phút này nó nằm úp sấp nhìn mây trên trời, cùng đợi lôi kiếp buông xuống!
“Long xà a! Ta sinh thời cư nhiên có thể thấy Long xà!” Một trưởng lão Hiến tế tộc kích động không biết nói gì cho phải, cả người đều run run.
“Thì ra thật sự có Long xà tồn tại!” Một người sợ hãi than.
“Nghe nói da long xà đao thương bất nhập, nếu có thể giết nó bác xuống thì tốt rồi!” Đây là thuộc loại tham tài, không cần nghĩ cũng biết là đám người trong võ lâm.
“Tỷ tỷ! Có nguy hiểm không?!” Phù Linh dù sao cũng là người Hiến tế tộc, đối với long xà cũng có chút tôn kính, mắt thấy những người này như hổ rình mồ thì không khỏi có chút lo lắng.
“Không có việc gì!” Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ tay nàng an ủi, lập tức quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Chàng thấy thế nào?”
Hiên Viên Tuyệt nâng tay xoa hai má Thiên Thanh Hoàng, trong mắt thâm tình không chút che giấu: “Nếu có thể giúp nó hóa rồng, nó sẽ là một sự giúp đỡ không tệ, nếu sau này nàng có gặp nguy hiểm thì cũng không đáng ngại!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng ấm áp trong lòng, Hiên Viên Tuyệt làm gì cũng đều vì lo lắng cho nàng!
Phù Linh nhìn phương xa, làm bộ như mình không nghe được gì, bất quá khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bị tình ý của bọn họ làm đỏ mặt.
Long xà vẫn chờ đợi như cảm giác được gì đó, cái đầu lớn quay về phía đám người Thiên Thanh Hoàng đứng. Mấy người xung quanh tưởng nó muốn xông đến, lập tức sợ hãi lui về phía sau, ngay cả trưởng lão kích động vô cùng cũng mang vẻ mặt trắng bệch. Hiên Viên Tuyệt cười lạnh, nhất thời nhớ tới câu chuyện Thiên Thanh Hoàng kể Diệp Công thích rồng, những người trước mắt này không phải là hình dung chân thật nhất sao?
“Oa! Không phải nó tức giận chứ?”
“Nó có ăn thịt người không thế?”
“Không biết!”
“Trời ơi! Lôi Điện phóng xuống!” Không biết là ai hét lớn một tiếng, nhất thời cuồng phong nổi lên bốn phía, mây đen càng thêm nồng đậm, bầu trời vốn sáng trong cũng dần đen lại, trở nên ám trầm!
“Bùm bùm!” Điện quang trong mây đen lóe ra, chiếu lên thiên địa một mảnh trắng bệch, làm cho người ta sợ hãi vô cùng!
Rốt cục, ‘ầm vang’ một tiếng, một tia chớp thẳng tắp bổ xuống dưới, chuẩn xác đánh lên người long xà!
“Rống!” Long xà đau đớn rống to, thân thể cao lớn té trên mặt đất, tạp ngã một cây cổ thụ to, mặt đất cũng lún xuống một cái hố.
Hiên Viên Tuyệt nhìn thiên không, sắc mặt lãnh liệt: “Bảy cấp lôi kiếp, chủ lôi bảy đạo, phụ trợ lôi điện bảy bảy bốn mươi chín!”
“Làm sao chàng biết?” Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt, mấy thứ này đối với nàng mà nói kỳ thật chẳng khác nào thần thoại, nàng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ thấy, kỳ thật đến bây giờ nàng còn không thể tin.
Hiên Viên Tuyệt nghe vậy thì sửng sốt, hắn cũng không biết vì sao mình biết, nhưng từ hôm qua tỉnh lại, mỗi lần nhìn vài thứ kia, hắn sẽ nghĩ tới một số ký ức hắn cũng không biết. Nhưng ngay khi Hiên Viên Tuyệt muốn trả lời thì lại ‘ầm vang’ một tiếng, lôi điện mới lại hạ xuống, toàn bộ đại địa chiếu thành nhan sắc trắng bệch.
“A!” Trên đất xuất hiện một cái hố lớn, một người bất hạnh bị trượt xuống, cái đuôi của long xà không may dừng trên người hắn, nhất thời bị đánh thành một bãi thịt nát, đám người xung quanh sợ hãi lui thật xa.
“Phanh!” Mấy chục tia chớp nhỏ hạ xuống tiếp theo, một đầu hợp với đám mây, một đầu hợp với mặt đất, rồi một tia chớp lớn lại hung hăng đánh lên long xà, da long xà rốt cục cũng bị bổ ra, da tróc thịt bong, làm cho người ta sợ hãi vô cùng!
“Phanh!” Long xà lại một lần nữa ngã xuống, sau đó chậm rãi sợ hãi đứng lên, tiếp đó liền thấy chi trước của nó dần lớn hơn, trở nên hữu lực, ngoài ra có thể nghe được tiếng xương cốt sinh trưởng, rốt cục, nó mạnh mẽ ngẩng đầu, dựa vào chi trước chống đỡ cơ thể.
“Nó đang tiến hóa!” Nhìn cảnh tượng này, cho dù có ngốc cũng biết đây là cái gì!
Tiếp theo hai đạo lôi lại liên tiếp xuống dưới, không cho long xà thời gian thở dốc, mà phía sau long xà, chi sau cùng sừng rồng đã tiến hóa xong, nhưng trên người cũng không có một chỗ hoàn hảo!
“Oanh!” Thân thể cao lớn lại ngã xuống, cố gắng vài cái cũng không đứng dậy được nữa.
Phù Linh nắm góc áo Thiên Thanh Hoàng, nhìn mà hết hồn.
“Hoàng Nhi chờ ta!” Hiên Viên Tuyệt dứt lời, trong chớp mắt biến mất bên người Thiên Thanh Hoàng, cơ hồ là nháy mắt xuất hiện phía trước đầu long xà.
Long xà như cảm ứng được cái gì đó, mở ra đôi mắt mỏi mệt, khi nhìn thấy Hiên Viên Tuyệt, nó như nắm được một tia hi vọng, nó không quên thân phận của người này.
Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nhìn nó, rõ ràng hắn so với nó quá nhỏ bé, nhưng một thân khí phách vương giả lại khiến người ta không tự giác muốn thần phục cúng bái!
“Ta trợ ngươi vượt qua lôi kiếp, nhưng ngươi phải cùng nàng ký khế ước chủ tớ, dùng mạng của ngươi bảo hộ nàng chu toàn!” Hiên Viên Tuyệt cũng không dùng thanh âm quá lớn, nhưng trong tình hống lôi điện đầy trời này lại sinh sôi nhập vào đầu long xà.
Nghe vậy, long xà không có chút do dự, cái đầu lớn gian nan gật nhẹ, mắt to cung kính thành khẩn. Thấy vậy, Hiên Viên Tuyệt mặt không chút thay đổi, cũng không vui mừng nhiều, lôi điện tiếp theo cũng sắp hạ xuống.
“Dùng sức lực cuối đứng lên thừa nhận lôi điện, nó sẽ giúp ngươi rèn luyện gân cốt, ta cam đoan ngươi không chết!”
Nghe vậy, Long xà giật giật thân mình, gian nan muốn đứng lên, nhưng khi nó vừa mới khởi động một nửa thân mình, lôi điện đã ầm vang một tiếng bổ xuống, khiến nó lại ngã xuống, lúc này còn thấy cả xà cốt.
Hiên Viên Tuyệt vươn tay, dùng sức cứa một nhát, màu vàng bay lên không trung, dung tiến vào ngạch gian của long xà. Mà long xà vì động tác vừa nãy của Hiên Viên Tuyệt mà vô cùng cảm kích, cho tới bây giờ nó chưa từng dám nghĩ có được máu của hắn, bởi vì đó là thứ xa xỉ trong xa xỉ.
Có được máu của Hiên Viên Tuyệt, vết thương trên thân liền nhanh chóng khép lại, theo đó là cơ thể được vảy vàng bao trùm. Đây chính là Long Lân!
Thiên Thanh Hoàng nhìn không thấy Hiên Viên Tuyệt, lo lắng cho hắn muốn tiến lên, nhưng lại vì lời hắn nói mà dừng lại, tay không biết khi nào nắm thành quyền, móng tay đâm vào thịt cũng không biết.
“Trời ạ! Nó thật sự thành công, đó là Long Lân a!”
“Miệng vết thương khép lại còn xuất hiện Long Lân, quá thần kỳ!”
Vẫn là vảy vàng như trước, nhưng so với ban đầu lớn hơn, cũng hoa lệ hơn, màu hoàng kim được lôi điện chiếu rọi lóng lánh chói mắt!
“Mau nhìn xem! Nơi đó có một người!” Không biết là ai phát hiện la lên; Thiên Thanh Hoàng lập tức nhìn lại, thật sự có một người đứng trên đỉnh đầu long xà, hắn một thân áo trắng, mặt như Thần.
“Tỷ phu hắn…” Phù Linh vừa muốn hỏi sao hắn lại đi nơi đó, lại đột nhiên cảm giác được trên tay hơi đau, thì ra là Thiên Thanh Hoàng vô thức nắm chặt tay nàng, mà tay kia cũng sớm gắt gao cầm chặt.
Phù Linh ngẩng đầu, thấy Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt bình tĩnh, con ngươi thâm sâu nhìn không ra cảm xúc, nhưng tay nàng lạ để nàng biết, tỷ tỷ rất lo cho tỷ phu!
Bảy đạo lôi đã qua năm đạo, đây là hai đạo cuối cùng! Hai đạo cùng nhau hạ xuống, bạch quang đâm vào mắt mọi người sinh đau, trước mắt hết thảy đều thấy không rõ lắm.
“Rầm rập!” Rốt cục, hai đạo lôi cũng rơi xuống người long xà, nhưng nếu có người thấy rõ mọi thứ bên trong khẳng định sẽ cả kinh rớt mắt, ít nhất, long xà kia đã sợ ngây người.
Bởi vì Hiên Viên Tuyệt nhảy người lên không trung, một tay tiếp được Lôi Điện, hơn nữa mặt không đổi sắc, hai đạo Lôi Điện trong tay hắn dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất không thấy!
Hiên Viên Tuyệt nhìn hai tay mình, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn, giống như mình cũng từng trải qua chuyện như vậy.
Bảy lôi điện đã xuống dưới, long xà lại phát hiện thân mình không có biến hóa tiếp, nhất thời vô cùng nghi hoặc, nhưng trời cao nhanh chóng giúp nó giải đáp, bởi vì đúng lúc này, một đạo tia chớp cự long hung hăng đánh xuống, Hiên Viên Tuyệt vốn không nghĩ muốn nhẹ nhàng, cho nên đạo lôi kia vô cùng hung hăng.
Một lần nữa cát bay đá chạy, vô số hòn đá kích khởi bao phủ lấy cơ thể nó.
Đã chết sao? Đây nghi vấn đồng thời trong lòng mọi người, chỉ có Thiên Thanh Hoàng một mình không để ý con rắn kia chết hay sống, lôi điện vừa tán đi, nàng nháy mắt đã nhảy vào: “Hiên Viên Tuyệt… Hiên Viên Tuyệt… Chàng ở đâu…”
“Hoàng Nhi!” Một tiếng thở dài rất thấp vang lên, Thiên Thanh Hoàng cứng đờ, chậm rãi xoay người, khi nàng thấy Hiên Viên Tuyệt vẫn hoàn hảo đứng đó, nàng nở nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Nhìn nụ cười kia mà Hiên Viên Tuyệt tan nát cõi lòng, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy Thiên Thanh Hoàng. Thiên Thanh Hoàng cũng tùy cho hắn ôm, không giãy dụa, không động thân, không khóc nháo, chỉ im lặng để hắn ôm, nhưng Hiên Viên Tuyệt lại có thể cảm nhận được nàng lo lắng!
Hoàng Nhi ngốc! Hiên Viên Tuyệt mím môi hạnh phúc nở nụ cười, nàng để ý hắn! ”Thực xin lỗi!” Ta đã làm nàng lo lắng!
Thiên Thanh Hoàng rầu rĩ lắc đầu, tựa vào lòng hắn không nói, trời biết vừa nãy nàng thấy máu mình đông lại thế nào. Nàng muốn vọt vào, nhưng cơ thể lại không thể động đậy. Nàng sợ hãi, cảm giác như thế giới đang sụp đổ trước mắt.
“Hoàng Nhi! Đến đây!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng đi tới phía trước đầu rắn, lấy một giọt máu của nàng nhỏ lên đầu nó. Giọt máu kia nháy mắt phát ra hồng quang rồi liền tiêu thất; ngay trong nháy mắt này, một đạo kim quang theo từ khe giữa bắn ra, đám người xung quanh sợ hãi lui xa.
“Nó đứng dậy… Nó còn sống…”
“Nó còn sống…”
Rốt cục, ‘Rống!’ một tiếng như sấm đình rít gào vang vọng không trung, những hòn đá xung quanh bị đánh văng ra, cự ảnh kim long lóng lánh xuất hiện.
Tất cả mọi người đều là bị thân ảnh màu vàng hấp dẫn, mắt thỏ, sừng hươu, miệng cá, đầu đà, thận phúc, hổ chưởng, ưng trảo, kim lân, thân rắn, đuôi cá, hình thái quen thuộc cùng bức họa điêu khắc nhất sờ giống nhau, thần vật trong truyền thuyết, rồng!
“Chủ nhân!” Một thanh âm bỗng vang lên trong đầu, Thiên Thanh Hoàng không kịp phản ứng đã thấy đầu rồng to lớn cúi xuống trước mặt mình.
“Đây là chuyện gì?” Vì sao lại xuất hiện trong đầu nàng?
Hiên Viên Tuyệt vuốt mặt nàng: “Về sau nó chính là sủng vật của nàng, nó đã tiến hóa thành Kim Long, có thể ở lúc nàng nguy hiểm bảo đảm an toàn tuyệt đối, như vậy sau này nàng có đi đâu ta cũng an tâm một chút!”
“Sủng vật?” Đem sứ giả của Thần làm sủng vậy? Thiên Thanh Hoàng có cảm giác đầu lưỡi thắt lại, cũng không thể trách nàng quá kích động, lời này của Hiên Viên Tuyệt thật sự rất cường hãn a.
“Nó có thể làm sủng vật của Hoàng Nhi là nó may mắn!” Hiên Viên Tuyệt nhìn Thiên Thanh Hoàng sủng nịch cười, bộ dáng này thật đáng yêu.
“Chàng vừa đến giúp nó là vì muốn tặng nó cho ta?” Thiên Thanh Hoàng quyết định không hề rối rắm nữa, nàng sợ mình sẽ nội thương.
“Đây là trả thù việc Hoàng Nhi ném ta khỏi biển lửa!” Hiên Viên Tuyệt vừa nghĩ đến chuyện cũ lại thấy đau lòng, hắn không muốn nếm thử lần thứ hai cảm giác này, nhưng có lẽ cũng vì nó mà hắn bỗng có được một số ký ức.
Thu hồi suy nghĩ, Hiên Viên Tuyệt trừng phạt cắn một ngụm lên lỗ tai Thiên Thanh Hoàng. Thiên Thanh Hoàng đau trừng hắn, nhưng chỉ trừng mắt chứ không nói một câu, bởi vì nàng cảm nhận được tình cảm của hắn!
“Được rồi! Chúng ta đi!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng rời đi, long xà ở không trung xoay hai vòng, đón lấy ánh mắt mọi người tán thưởng xong liền bay về phía chân trời.
Vị trí chọn Hiên Viên Tuyệt rất xảo diệu, nơi này có nhiều người như vậy, nhưng lại không ai nhìn thấy bọn họ ở bên người con rồng rất lâu.
“Trời ơi! Ta cư nhiên có thể thấy Long xà hóa rồng trong truyền thuyết a, giờ chết cũng không tiếc!”
“Cái kia thật sự là rồng a…”
Rất nhiều người cảm thán, nhưng Thiên Thanh Hoàng không có tâm tư, bởi vì nàng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, giống như đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng!
“Tuyệt! Chúng ta lập tức trở về!” Tâm tư Thiên Thanh Hoàng bị đảo loạn, không trấn định được.
“Được!” Hiên Viên Tuyệt không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
“Tỷ tỷ! Ta đi theo ngươi!” Phù Linh nắm tay Thiên Thanh Hoàng, kiên định nói: “Chỗ này không bao giờ cần thần nữ nữa, về sau ta sẽ đi theo tỷ tỷ!”
Thiên Thanh Hoàng sờ sờ đầu nàng: “Được.”
Xa xa, có hai người phát hiện thân ảnh bọn họ, Tiêu Ngôn xác định người kia là Thiên Thanh Hoàng xong, trong lòng nặng thở một hơi, hoàn hảo, nàng còn sống!
Mà một người khác cũng vẻ mặt lo lắng, khăn che mặt che đi bộ dáng của nàng, chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập tính kế: Thiên Thanh Hoàng, hậu vị là của ta, vĩnh viễn đều của ta!