“Công chúa!” Ánh mắt hắn khi nhìn thân mình Triệu Phi Tuyết lung linh đứng cạnh cửa sổ hiện lên chút tà ác.
“Đưa đồ cho ta, ta sẽ đáp ứng điều kiện cho ngươi.” Triệu Phi Tuyết quay đầu lại, cằm nâng cao, bộ dáng công chúa mười phần, không hề che giấu sự chán ghét.
Một chút ngoan độc hiện lên trong mắt đối phương, nhưng sắc mặt lại nịnh nọt cười, từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ: “Công chúa, thuốc này gọi là thất nhật tán, vô sắc vô vị, chỉ cần một chút đã khiến người ta chết trong khắc cuối cùng của ngày thứ bảy, hơn nữa vô thanh vô tức, một chút dấu vết cũng không để lại.”
Nghe vậy, Triệu Phi Tuyết tà ác cười, tựa hồ đã nhìn thấy bộ dáng Thiên Thanh Hoàng khi chết đi. Lúc bản thân mặc vào giá y chính là lúc sinh mạng kết thúc, như vậy có quá dễ dàng không? Bất quá vì không để người khác phát hiện, để nàng được chết một cách thoải mái cũng không sao.
Triệu Phi Tuyết vẫn còn đang ảo tưởng, không biết hết thảy đều rơi vào trong mắt người bên cạnh, ánh mắt xích lõa nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn; mỗi lần Triệu Phi Tuyết tắm rửa, hắn đều dùng công pháp che giấu trốn trong một nơi bí mật gần đó rình coi, vậy nên thân mình của nàng ta đã bị hắn sớm xem hết.
Càng xem càng cảm thấy hoàn mỹ, rất muốn ngay lập tức đặt nàng ta dưới thân mà ra vào điên cuồng, không biết da thịt như tuyết kia khi sờ vào sẽ thế nào.
Triệu Phi Tuyết hoàn toàn không biết thân thể đã sớm bị xem hết, hơn nữa người bên cạnh lúc này còn đang nghĩ về bộ dáng phóng đãng của nàng ta, đợi đến khi hoàn hồn mới phát hiện bên cạnh còn có người, lập tức chán ghét vẫy tay: “Còn không mau cút đi!”
Hắn cười cười, ánh mắt xẹt qua trên người Triệu Phi Tuyết mà trong lòng khinh thường: Đợi đến khi ta thành công thì ngươi cứ chờ cầu xin dưới thân ta đi!
Mà bên kia, sau khi Tư Đồ Văn Thiên trở lại dịch quán đã cho lui tất cả, xác định không còn người mới mở túi đồ của mình ra, bên trong có một cây kim trâm cùng một khối mộc bài, nếu như Thiên Thanh Hoàng ở đây, nhất định nàng sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi vì khối lệnh bài chính là kiếm lệnh!
Tư Đồ Văn Thiên một tay cầm Mộc bài, một tay cầm cây trâm, cái này là của mẫu hậu cho nàng ta, bên trong cây trâm là ruột rỗng chứa mị dược, hơn nữa mị dược này khó giải, chỉ có cùng nữ tử ân ái mới có thể giải, hơn nữa thuốc này có thể khiến nữ tử chỉ một lần đã hoài thai đứa nhỏ.
Mẫu hậu nói, Tây Hạ hoàng thất chưa có con nối dõi, hậu cung cũng chưa từng có ai mang thai, nếu như có thể thụ thai rồi sinh hạ trưởng tử, vậy thì lúc đó mẫu quý bằng tử, hậu vị Tây Hạ chắc chắn sẽ là của nàng ta.
Mà khối Mộc bài này khi mẫu hậu đưa cho nàng ta đã nói không vạn bất đắc dĩ thì không thể đưa cho Hiên Viên Tuyệt, ở thời điểm quan trọng có thể dùng nó để bảo mệnh, tuy nàng ta vẫn hoài nghi Mộc bài này có phải thật sự mang uy lực lớn như vậy hay không, nhưng vì người nói là mẫu hậu nên vẫn quyết định giữ bên người.
Ánh mắt dừng lên cây trâm, Tư Đồ Văn Thiên cười đắc ý: “Thiên Thanh Hoàng, hậu vị là của ta, ngươi được Hiên Viên Tuyệt sủng ái thì sao? Chỉ cần ta sinh hạ hài tử trước ngươi thì ngươi chỉ có thể chờ chết!”
Không chỉ Triệu Phi Tuyết cùng Tư Đồ Văn Thiên, Tể tướng phủ Ngụy Ánh Nguyệt cũng không ngủ được, một mình ngồi trong đình đánh đàn thẳng đến hừng đông, không ai biết nàng ta suy nghĩ cái gì…
Tê Phượng cung, lúc Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại đã lập tức cảm giác được bên cạnh có người, bất quá hơi thở kia rất quen thuộc, nâng mâu nhìn lên, vừa vặn thấy Hiên Viên Tuyệt mỉm cười.
“Tỉnh?” Hiên Viên Tuyệt vén sợi tóc trên trán Thiên Thanh Hoàng qua một bên, biểu tình không rõ nhưng vẫn có thể nhìn ra không tệ, buổi sáng khi hắn tỉnh lại, đầu tiên chính là mắt thấy dung nhan đang ngủ của Thiên Thanh Hoàng, hắn chưa bao giờ biết khi tỉnh lại nhìn thấy người mình âu yếm sẽ có cảm giác tốt đẹp như thế.
“Ân!” Thiên Thanh Hoàng nhìn quần áo của hai người, đều chỉ là áo ngoài mỏng manh, hiển nhiên lúc ngủ đã bị người cởi ra, mặc dù có chút ngoài ý muốn vì mình dễ ngủ như vậy, nhưng lại có phần rối rắm nhiều hơn, chỉ nghĩ đến chuyện hai người cùng ngủ mà sắc mặt nàng đã nóng ran, nhưng rất nhanh bị che giấu đi.
Không được nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng thẹn thùng, Hiên Viên Tuyệt có chút tiếc nuối, bất quá cũng nghĩ thông rất nhanh, hoàng hậu của hắn sao có thể tầm thường như nữ tử khác được! Hắn ôm lấy eo Thiên Thanh Hoàng, tự nhiên hôn lên trán nàng: “Đại hôn đã định vào năm ngày sau, nàng có cảm thấy vội vàng không?”
Không nghĩ tới Hiên Viên Tuyệt sẽ hỏi ý kiến nàng, Thiên Thanh Hoàng bỗng có cảm giác được tôn trọng, nằm trong lòng hắn lắc đầu: “Chàng quyết định là được rồi, ta không ngại.”
“Không ngại?” Một cỗ hờn giận bỗng dâng lên, Hiên Viên Tuyệt hơi bất mãn nói: “Vì sao không ngại? Nàng không thèm để ý tới chuyện của chúng ta sao?”
Ách? Biết Hiên Viên Tuyệt hiểu lầm, Thiên Thanh Hoàng cầm tay hắn, ngẩng đầu nhìn mặt hắn: “Ta là người rất sợ phiền toái, cho nên nếu có thể nhàn hạ thì cũng rất muốn nhàn hạ, ta biết chàng đã an bài tốt tất cả rồi, không cần ta phải lo lắng thêm. Hơn nữa ta tin chàng sẽ không khiến ta thất vọng.”
Sự tín nhiệm tuyệt đối này làm cảm giác bất mãn của Hiên Viên Tuyệt lập tức tan thành mây khói, ôm chặt Thiên Thanh Hoàng vào lòng mà tâm tình tốt không kể hết.
“Khụ khụ!” Tiếng Hoan Lạc ho nhẹ đánh gãy động tác của hai người. Hoan Lạc vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn a, nhưng hiện tại đã qua giờ lâm triều, đám đại thần bên kia tuy có An công công lo liệu, nhưng đám hậu cung bên này nàng lo không được a!
“Chuyện gì?” Thiên Thanh Hoàng từ trong lòng Hiên Viên Tuyệt ngẩng đầu, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vành tai nàng đỏ như xuất huyết, bị người khác bắt gặp chuyện như vậy, cho dù da mặt nàng có dày hơn cũng không chống chế được.
Hoan Lạc thấy tiểu thư nhà mình hiếm có khi lộ ra kiều thái nữ nhi, trong lòng liền càng vừa ý với vị cô gia Hiên Viên Tuyệt này, đương nhiên nếu hắn có thể lập tức giải quyết đống quạ đen ngoài điện kia thì nàng càng vừa ý: “Tiểu thư! Trần Quý phi, Đức Phi, Hiền phi, Bảo Tiệp dư, Phương Tiệp dư sáng sớm đã tới thăm, tiểu thư có muốn gặp không?”
“Sáng sớm đã tới?” Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên tới chính giữa, cư nhiên đang là buổi trưa, thì ra nàng đã ngủ lâu như vậy. Thiên Thanh Hoàng có một loại xúc động muốn vùi mặt vào chăn không bao giờ ra ngoài nữa, đúng là mất hết mặt mũi mà!
Hai người tựa hồ không nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng không được tự nhiên, Hoan Lạc cầm y phục ở một bên lên: “Tiểu thư! Trước đứng lên mặc quần áo đi!”
“Ách! Hảo!” Thiên Thanh Hoàng lập tức từ trên giường đứng dậy, cũng không nghĩ tới vải dệt bên giường lại trơn mềm như vậy, cho nên khẽ trượt một cái, lập tức ngã về phía trước, không đợi nàng hoàn hồn, thân mình đã bị người khác kéo về giường, hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt!
“…” Thiên Thanh Hoàng hoàn toàn hết chỗ nói, đầu ghé vào ngực Hiên Viên Tuyệt, không dám ngẩng lên.
Hô! Hít sâu một hơi, nàng lập tức từ trên người Hiên Viên Tuyệt đứng dậy, cũng không dám nhìn hắn, trừng mắt nhìn Hoan Lạc ý cười đầy mặt một cái, hờn giận nói: “Còn không mau mặc quần áo cho ta?”
Hoan Lạc cố gắng nhịn cười: “Dạ! Tiểu thư!”
Đợi khi mặc quần áo xong, Thiên Thanh Hoàng mới phát hiện một vấn đề, quay đầu nhìn về phía hoàng đế đại nhân vẫn ngủ trên giường: “Chàng không cần vào triều sao?”
“Hôm nay không cần.” Bởi vì luyến tiếc độ ấm trong lòng, hôm nay hắn phá lệ không lâm triều, những người đó dù có ý kiến cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Thiên Thanh Hoàng xoa xoa hai gò má nóng ran, đến bây giờ vẫn thấy có điểm trì độn, người như vậy thật sự là nàng sao?