” Ta không cần quà tặng của Karkaroff!” Harry cắn môi, đáy mắt ươn ướt. Lúc Voldemort nói, cậu cố mở to mắt nhìn Voldermort, hy vọng có thể nhìn ra nam nhân này đang nói đùa, là bởi vì cậu nghi ngờ hắn nên hắn mới đùa cậu, nhưng nam nhân này không hề có biểu tình gì khiến lòng cậu càng ngày càng lạnh. Có lẽ mấy lời này là lời thật của Voldemort, cậu tự nói với bản thân, nhưng như thế nào cũng không thể nhận. Không, không phải như vậy, cậu không tin Voldemort không để ý tới Hogwarts, cậu biết, cậu biết rõ Voldemort yêu Hogwarts, không để cho kẻ nào xâm phạm tôn nghiêm của Hogwarts. Cho dù lịch sử có thay đổi, thì về điểm này Voldemort cũng không thay đổi. ” Ta nghĩ, ta nghĩ ngươi yêu Hogwarts. Vừa rồi ngươi nói đùa, đúng không? Ngươi không hy vọng Durmstrang thắng, đúng không? Tuy Dumbledore là hiệu trưởng của Hogwarts, nhưng Hogwarts là nhà của ngươi, là nơi cho ngươi sức mạnh, là nơi duy nhất ngươi cảm thấy ấm áp và an toàn, là nơi cho ngươi yên bình, giống như ta, đúng không? Ngươi yêu Hogwarts, hơn nữa luôn cho rằng nó là học viện pháp thuật mạnh nhất, tất nhiên sẽ đoạt chức quán quân của cuộc thi tam pháp thuật, ngươi nghĩ như vậy, đúng không?”
Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Harry, lau đi những giọt nước nơi khóe mắt, Voldemort hôn lên trán Harry, mắt, mũi, hai má, khẽ chạm vào đôi môi run run, ” Cậu bé ngốc, không phải em đã biết sao? Vì sao còn hỏi ta vấn đề như vậy? Ta, quá khứ, hiện tại, tương lai, đều vì Hogwarts mà hãnh diện, vì được là học sinh của Hogwarts mà hãnh diện. Trong lòng ta, nó là mạnh nhất, vĩnh viễn không thể thắng. Ta yêu nó, tựa như em yêu nó. Cho nên,” Hắn dừng lại, ra vẻ tức giận, ” Em nên vì vừa rồi dám hoài nghi ta mà xin lỗi ta, hơn nữa cam đoan không nghi ngờ vấn đề như thế nữa.”
Bị nói thế, Harry xấu hổ cúi đầu, biết chính mình đã làm sai, ” Thực xin lỗi, ta không nên hoài nghi tình yêu của ngươi đối với Hogwarts, ta thật có lỗi, ngươi tha thứ ta. Ta cam đoan, ta hướng Merlin thề, ta sẽ không hoài nghi điểm này. Cho nên, tha thứ cho ta.”
Voldemort ôm lấy Harry, ôm chặt, thật chặt, ” Harry, em phải nhớ rõ, Hogwarts là nhà của ta, là nơi cho ta sức mạnh, là nơi cho ta ấm áp an toàn, là nơi có thể khiến ta cảm thấy yên bình, nhưng nó không phải duy nhất, cũng không là quan trọng nhất.” Harry ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình của Voldemort làm Harry hiểu được lời hắn muốn nói, ” Harry, nơi có em, mới là nhà, mới là nơi cho ta sức mạnh, mới là nơi cho ta ấm áp an toàn, mới là nơi khiến ta cảm thấy yên bình. Ta có thể mất đi Hogwarts, nhưng ta không thể mất đi em.”
Trong lòng có cái gì đó tràn ngập, lan ra, tất cả đều là hạnh phúc. Cánh tay Harry vòng qua cổ Voldemort, hôn thật sâu lên môi nam nhân, ” Voldy, ta cũng vậy. Nơi có ngươi, mới là nhà của ta, là mọi thứ của ta. Ta yêu ngươi, ta không thể mất đi ngươi.”