Harry của hắn!
Voldemort chưa từng nghĩ tới, chỉ một cái ôm, cũng khiến cho hắn rơi lệ xúc động. Mẹ vứt bỏ hắn, cha từ bỏ hắn, cô nhi viện hắt hủi hắn, học sinh Slythrin của Hogwarts đầy rẫy kẻ lừa gạt, kẻ tự xưng chính nghĩa căm hận hắn,Tử Thần Thực Tử sợ hắn, không ai nguyện ý ôm hắn, chỉ có Harry, chỉ có Harry, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chỉ có Harry.
Đúng vậy, tất cả mọi việc không quan trọng, bởi vì hắn có Harry.
Sau khi bình tĩnh lại, Voldemort ôm Harry ngồi trên đùi của mình, điều chỉnh vị trí thoải mái nhất cho Harry, hắn muốn nói ra hết mọi chuyện, sau đó hoàn toàn buông tha quá khứ, hắn sẽ không còn vì người đàn bà và gã đàn ông đó mà đau khổ, bởi vì hắn có thứ đáng giá, đáng quý trọng để tồn tại.
Harry thấy rằng, khi nói về Tom Riddle thì giọng điệu của Voldemort đặc biệt bình tĩnh, giống như nói về một người không quan hệ với mình, mặc dù hắn dùng rất nhiều từ ngữ bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, điều này khiến cậu có chút khó hiểu.