{ Được rồi, cậu không muốn giải thích cũng được.} Voldemort nóng lòng muốn chứng thực vấn đề hắn muốn biết nhất,{ Potter, hạ kính mắt.}
{ Cáp?} Hiếm khi Voldemort nói chuyện dễ nghe khiến Harry kinh ngạc và có chút sợ hãi, cậu không hiểu yêu cầu của Voldemort, ngơ ngẩn một hồi, kính mắt liền biến mất vô ảnh vô tung, trước mắt lâm vào một mảnh mơ hồ.
Voldemort không thể tự chủ mà đứng lên, đi đến trước mặt Harry, cẩn thận đánh giả gương mặt hắn đã xem nhẹ 5 năm: Mái tóc đen, hàng mi tinh tế, đôi mắt to trong suốt xanh biếc, cái mũi thẳng thắn kiên nghị, đôi môi hồng nhạt, mười phần mười là bản thu nhỏ của người kia.
{ Cười một chút.} Hắn nói ra mệnh lệnh.
{ Em……} Harry không khỏi muốn kháng nghị.
{ Ta nói cười!} Voldemort nôn nóng.
Được rồi, Harry mím môi. Biểu hiện vừa rồi của Voldemort thực quái dị, nhưng cậu không thể tùy tiện vuốt râu hùm. Cười vậy.
Cậu nở nụ cười phi thường không tình nguyện.
Nhưng trong mắt Voldemort, nụ cười của Harry phi thường xinh đẹp, ngại ngùng mà vừa nhu hòa, cực kỳ giống nụ cười của người kia. Bởi vì còn là thiếu niên, cho nên giờ phút này ánh mắt của Harry không có mỏi mệt cùng chán ghét như người kia, đáy mắt cũng không có cứng cỏi không thể dao động như người kia, Harry vẫn trong thời gian trưởng thành, đang chờ đợi cậu là cuộc sống nhiều màu sắc.
Hắn đã xác định, Harry chính là người kia, hai mươi năm, rốt cục hắn đợi được.
Nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, Voldemort đem kính mắt trả cho Harry. Kính mắt đã che khuất gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Harry, hắn không thể nhịn được mà cau mày, muốn dẫn Harry đến Hẻm Xéo tạo hình tượng mới. Đương nhiên, trong lúc đó, trước tiên hắn muốn xác định quan hệ mới với Harry.