Học sinh Durmstrang tự nhiên đi đến bàn Slytherin ngồi xuống, bọn họ đã từng gặp mặt không ít học sinh Slytherin, có một số là bạn bè tốt, ví dụ như Lucius và nam sinh cao cao hắn đang tiếp đón. ” Richard! Đến đây!”
Richard có mái tóc màu nâu, bề ngoài bình thường, đi trên đường có thể thấy hàng tá, nhưng hắn có một đôi mắt cực kỳ sắc bén, khi hắn nhìn người nào đó thì giống như có thể nhìn thấu linh hồn họ. Hắn nhìn về phía Lucius, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói với bạn bè bên người mấy câu, tay vung vẩy, các học sinh nương theo hướng dẫn của hắn ngồi xuống ổn định, hắn mới đi nhanh đến bên cạnh Lucius. “Luc, đã lâu không gặp, không ngờ cậu cũng là sư huynh.”
Lucius ngạo nghễ cười nói: ” Richard, lời này nên là tớ nói mới đúng. Tớ không ngờ, cậu có thể đại diện Durmstrang mà đến, thật sự khiến tớ không thể không vui vẻ vì may mắn của Hogwarts.”
” Bọn họ rất thân thiết?” Harry tò mò hỏi Snape. Rất ít khi nhìn thấy Lucius ôn hòa với người khác như thế, từ trước đến nay thái độ của hắn cũng giống như học sinh Slytherin, đều là kiêu ngạo.
Snape nghe đến tên của nam sinh cao cao liền cố gắng nhớ lại, ” Richard…… Richard, cái tên này tớ có ấn tượng, Lucius từng nhắc tới…… À, nhớ đến đây. Richard Colson, là bạn của Lucius, quý tộc Bungari, bây giờ còn có phong hào bá tước. Cảm tình giữa bọn họ cũng tốt, chẳng qua, Lucius nói Colson rất phản nghịch.”
” Phản nghịch? Có bao nhiêu phản nghịch?” Harry tiếp tục tò mò.
” Có bao nhiêu phản nghịch……” Snape nghĩ nghĩ,” Đại khái giống như Sirius Black.”
Giống Sirius Black? Vậy không phải là phản bội cả gia tộc sao? Harry giật mình nhìn phía Richard, khó có thể tin một người thoạt nhìn rất có khuôn phép của quý tộc lại như vậy.
Lucius bảo Richard ngồi xuống, nhiệt tình hướng Harry và Snape giới thiệu, ” Harry, Severus, tớ giới thiệu, đây là bạn tốt của tớ, người kế thừa duy nhất của gia tộc bá tước Colson ở Bungari, Richard Colson, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Bởi vì hắn chưa kế thừa gia nghiệp, cho nên chưa thể kế thừa phong hào bá tước.” Tiếp theo hắn cười rộ lên, ” Richard, Harry hẳn tớ không cần giới thiệu, cậu từng tiếp xúc. Còn đây là bạn tốt của tớ, Severus Snape, cũng là bạn thân nhất của Harry.”
Lời của Lucius khiến Harry không rõ, trước kia cậu từng gặp qua Richard Colson sao?
Thấy Harry không hiểu, Lucius cười càng vui vẻ, ” À, à, cái này không phải tớ nói, Richard, cậu nên thẳng thắn nói đi.”
Richard thoải mái trả lời, trên mặt là biểu hiện bình tĩnh chững chạc và nụ cười nhàn nhạt, ” Tôi nghĩ cậu chủ Harry không có ấn tượng với tôi, bởi vì lúc ấy ngài bận cứu người, nên không kịp thấy rõ người được ngài cứu.” Hắn vừa nói như vậy, Harry lập tức hiểu được mình từng gặp hắn khi nào, ” Ngày 15 tháng 8 năm trước, đêm yêu tinh tấn công, ngài đã cứu tôi và em gái Anne Colson lúc hơn 3 giờ sáng. Bởi vì nhiều nguyên nhân nên không thể nói lời cảm ơn với ngài lúc đó, luôn cảm thấy đáng tiếc. Hôm nay, tôi đại diện cho gia tộc, tôi, còn có em gái Anne của tôi, vô cùng biết ơn ngài, cảm ơn mọi việc ngài đã làm.”
” Hoàn toàn không cần như thế, ở vào tình cảnh lúc đó, bất kì ai cũng làm như vậy.” Harry cười có chút miễn cưỡng, không thể tưởng được đã qua một năm còn có thể gặp phải loại chuyện này.
Lucius hỏi Richard, ” Tớ nghe cha nói, lúc nghỉ hè giáo sư Voldemort gọi cậu lên gặp?”
Richard nói:” Không chỉ là tớ,” Hắn chỉ chỉ hơn mười bạn học cuối bàn, ” Bọn họ cũng bị gọi.”
” Cha nói, các cậu được giáo sư Voldemort khen ngợi, bảo tớ học tập cậu. Tớ không biết với tính cách và hành động của cậu, sao giáo sư Voldemort lại khen ngợi?” Giọng điệu Lucius có chút chán nản. Từ trước đến nay hắn luôn cho rằng mình là tốt nhất, kết quả ngày đó bị cha răn dạy một trận, bắt hắn phải học tập Richard. Học tập người phản nghịch giống như Sirius Black!