Lo lắng qua đi, Voldemort phái một gia tinh đi theo Harry đến St.Mungo, dặn dò nó cận thẩn chăm sóc cậu. “Mấy thứ thấp hèn này cực kỳ đáng ghét, nhưng khả năng chăm sóc người khác không thể chê, pháp thuật cũng thành thạo, để nó đi theo em ta mới có thể yên tâm.”
Tuy không muốn tưởng tượng đến việc mình đi làm còn mang theo gia tinh, nhưng lo lắng thân thể của mình đột nhiên biến hóa, mà tình huống này không thể bị đồng sự phát hiện, theo góc độ này mà nói, có gia tinh bên người, tình huống bất ngờ cũng có thể xử lý ổn thỏa. Vì thế Harry gật đầu đồng ý, “Được, cứ như thế.”
Nicolas gần đây vừa vui vẻ lại vừa phiền não, tâm trạng trong chốc lát giống như uống phúc linh tề lâng lâng, trong chốc lát lại giống như rơi xuống vực thẳm. Mà tâm trạng ngồi tàu lượn này của hắn đều do một người gây nên – không không không, sao chủ nhân Harry vĩ đại có thể sử dụng cách ác độc như thế để trừng phạt hắn, trong lòng hắn âm thầm cho mình vài cái tát.
Tóm lại, từ lúc trở thành đệ tử duy nhất của chủ nhân Harry vĩ đại, những ngày tháng vừa đau khổ vùa vui sướng của hắn đã đến.
Có thể được ngước nhìn trong khoảng cách gần, tiếp xúc với chủ nhân Harry vĩ đại, là hạnh phúc lớn nhất của hắn. Chủ nhân Harry hoàn mỹ như vậy: Xinh đẹp, tao nhã, mạnh mẽ, nhìn yếu ớt nhưng thật kiên cường, ngài sở hữu tất cả các tính cách của một quý tộc, lại vô cùng nhân từ, cảm thông, công bằng, khiến người ta không thể tin trong cơ thể của ngài lại có một nửa là huyết thống Muggle, ngài ấy so với phù thủy xuất thân từ gia đình quý tộc máu trong lâu đời còn quý tộc hơn! Chủ nhân Harry có kiến thức uyên bác, cho dù chứng bệnh khó thế nào ngài ấy đều có cách trị liệu, lý luận khó hiểu đến thế nào ngài ấy cũng có thể nắm rõ, còn kết hợp pháp thuật và y học Muggle, khai sáng phương pháp trị liệu mới!
Thật không hổ danh là thần tượng của mình, có thể được chủ nhân Harry vĩ đại tự mình chỉ dạy là vinh dự cả đời của hắn!
Nhưng, nhưng…… Nicolas nhìn xung quanh, không có ai, suy sụp, nhớ tới được theo học hỏi bên cạnh chủ nhân Harry rất vui vẻ, nhưng: Một lần, tính sai trọng lượng ma dược cho người sói, bị xử phạt15 Vôn điện lên người; một lần, nhớ không nổi câu thần chú vừa dài vừa phức tạp của phương pháp trị liệu đóng băng, bị ném xuống hồ nước trong bệnh viện, hôm đó là tháng một giá rét; lại một lần, bởi vì nhìn chủ nhân Harry quá mức chăm chú nên làm đau người bệnh, bị ếm lời nguyền trói buộc tận 5 giờ, mà ở nơi hắn chịu phạt lại có vô số chuột to không thể tưởng tượng được thi nhau bò tới…… Nhưng mấy cái này còn chưa đáng sợ, đang sợ nhất là việc kiểm tra kiến thức của hắn 5 ngày trước. Một tháng trước chủ nhân Harry vĩ đại đem tất cả thành quả ngài ấy nghiên cứu được giao cho mình, muốn mình học trong vòng 1 tháng, mình đã chăm chỉ học hết tất cả. Nhưng chủ nhân Harry lại xử phạt nghiêm khắc như thế, hắn nhớ lại, lần đầu tiên bị điện kích lần thứ hai bị lời nguyền tra tấn, may mắn sau đó giống như hắn được Merlin trợ giúp nên trả lời lưu loát, bằng không hắn thật không dám tưởng tượng nếu trả lời sai lần thứ 3 sẽ có hậu quả gì, chủ nhân Harry chắc chắn sẽ giao hắn cho chủ nhân Voldemort tôn kính, đến lúc đó hắn sẽ sống không bằng chết!
Cuộc sống như vậy khiến hắn vừa mừng vừa lo. Trước kia hắn còn hi vọng theo bên cạnh chủ nhân Harry dài dài, thậm chí còn có ý định học tập chậm một chút, cho dù như vậy sẽ bị chủ nhân Harry giao cho chủ nhân Voldemort xử lý; nhưng sau đó bị chủ nhân Voldemort hung hăng cảnh cáo, bây giờ hắn chỉ hận rằng chủ nhân Harry không dạy nhanh hơn một chút……