Mục lục
Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” Ngu xuẩn, sử dụng chiết tâm bí thuật với ta.” Harry bĩu môi, cô ta đã bất lịch sự, cậu cũng thoải mái mà mà bảo vệ suy nghĩ của mình cộng thêm đọc suy nghĩ của cô ta, nhưng cậu biết được một ít tin tức khiến tâm trạng của cậu không tốt.

Người kia, người kia là ai? Người có thể khiến Voldemort luôn luôn tìm kẻ thay thế……

Cậu tuyệt đối không phải vì chuyện Miranda xem cậu là kẻ thay thế tốt nhất của người kia mà tức giận, sự chân thành của Voldemort cậu có thể cảm nhận được, cũng có thể đọc được từ suy nghĩ của Voldemort, cậu không cho rằng mình là kẻ thay thế, cậu giận là bởi vì không biết Voldemort ở bên ngoài Hogwarts có nhiều tình nhân như vậy.

Hóa ra ngoài Hogwarts, lão già chết tiệt kia còn có nhiều nam nam nữ nữ như vậy, tuy đều là dục vọng thân thể mà không có tình yêu, nhưng Harry cảm thấy rất rắc rối. Người cậu yêu có thể đếm được trên đầu ngón tay, lên giường thì chỉ có một người, thế mà lão già chết tiệt lại có nhiều như vậy? Tuy một năm nay Voldemort không chạm vào bọn họ, nhưng ai có thể đảm bảo, nói không chừng không chạm vào Miranda và Jim, thì lại chạm người khác…… Cấm dục lâu như vậy, sao có thể một năm không phát tiết?

Nhất định đúng vậy, nhất định đúng vậy!

Harry oán thầm Voldemort một lúc, đến khi tâm trạng tốt hơn, xoay người về lều trại. Người kia…… Rất thú vị, cậu phải làm rõ ràng, người tóc đen mắt xanh rất giống cậu khiến Voldemort tìm kiếm lâu như vậy là ai, may mắn ngày 15 tháng 12 người phụ nữ ngu xuẩn kia sẽ tự động nói cho cậu biết; sau đó xem thử hắn ta và Voldemort có quan hệ gì – cậu không thèm tranh đoạt tình cảm với một người chết, cậu là tò mò dạng người gì có thể làm Voldemort nhớ mãi không quên gần ba mươi năm cho đến khi cậu xuất hiện mới đem tình cảm chuyển dời. Hẳn là người chết, so với Voldemort còn lớn hơn mà, hơn nữa tìm khắp thế giới cũng không thấy.

Harry trở lại lều trại, Voldemort đã xong công việc, Harry nhiệt tình nhào tới, ôm Voldemort, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực hắn.

Voldemort vừa vui vẻ vừa nghi hoặc, Harry chủ động ôm hắn là chuyện tốt khó tưởng tượng, hắn rất vui vẻ, nhưng Harry lại ngửi tới ngửi lui trên người hắn làm gì? Giống như trên người hắn có mùi gì đó. Hắn rất muốn kiểm tra chính mình một chút, nhưng Harry còn ôm hắn, đành phải từ bỏ.

Harry tỉ mỉ ngửi một phen, không có mùi lạ, chỉ có mùi nước hoa. Đương nhiên cậu cũng biết kết quả này, nhưng muốn trêu Voldemort. Chuyện Miranda nói khiến tâm trạng của cậu không thoải mái, phải trêu Voldemort xả giận một chút. Quả nhiên, hành động của cậu khiến Voldemort hoang mang không gì sánh được, cậu cười thầm đến thắt ruột.

Cậu đứng thẳng người, nghiêm túc nói cho Voldemort, ” Voldy, trên người ngươi……” Cậu không nói tiếp, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại đã nói rõ. Cậu vô cùng do dự ôm Voldemort, giống như muốn lập tức chạy đi, nhưng lại không nỡ để Voldemort lại một mình mà đau khổ.

Voldemort thật sự chịu không được, nhẹ nhàng cầm cánh tay Harry, sau đó dùng sức ngửi ngửi thân thể của mình. Tốt lắm mà, không có gì mùi quái lạ nào. Hắn nghi ngờ nhìn Harry, thiếu niên đáng thương nhìn hắn, hai tay giơ lên lại hạ xuống, hạ xuống lại giơ lên, vẻ mặt nhẫn nại và bất đắc dĩ, ra vẻ cậu rất muốn bịt mũi nhưng vì đối tượng là Voldemort nên cậu không nỡ làm vậy. Voldemort bắt đầu hoài nghi cái mũi của mình có phải là có vấn đề, vì thế ngửi lại vài lần, nhìn Harry, biểu tình của Harry càng thêm đau khổ, sắc mặt càng ngày càng hồng, rõ ràng là nín thở. Voldemort hạ quyết tâm, chạy ào vào phòng tắm, trước bữa cơm chiều tắm đến năm, sáu lần, đến mức đầu có chút choáng váng, sau đó xịt một bình nước hoa. Lúc hắn tắm rửa, Harry ở trong phòng mình cười lăn lộn trên mặt đất, mà lúc cơm chiều thì trên người Voldemort nồng đậm mùi nước hoa, thiếu chút nữa khiến tâm trạng của cậu xấu thật, cũng may hương nước hoa thanh mát, nếu không Harry sẽ trực tiếp bắt hắn trở lại phòng tắm.

Jim lười biếng nhìn Miranda đang thất vọng trở lại lều trại, ” Thất bại?”

Miranda hừ một tiếng, ” Không ngờ chủ nhân lại dạy bế quan bí thuật cho tên nhóc đó sớm như vậy.”

Jim khinh thường cười, ” Chủ nhân yêu thương cậu chủ Harry như vậy, hiển nhiên cái gì cũng sẵn lòng dạy hắn để hắn không bị người khác lừa gạt.”

Miranda phun một ngụm nước bọt, ” Anh không cần phải nói mát, tôi sẽ thành công. Một tên nhóc không hiểu đời, tôi dễ dàng phá hủy tâm hồn hắn, khiến hắn sụp đổ, tự biết xấu hổ mà rời khỏi chủ nhân.”

” Vậy tôi mở mắt đợi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK